- Haha, như nhau, như nhau, đại ca cũng đầu tư hai trăm triệu, tôi so với anh, chỉ là đứa trẻ con thôi. Haizz… thế giới này, người so với người đúng là tức chết mà. Nghĩ lão Lang tôi cũng là cao thủ thất đẳng đỉnh, nhưng đánh cũng chẳng lại anh, so về kiếm tiền, càng muốn nhảy lầu hơn. Xem ra ông trời sinh anh ra là để khắc chế lão Lang tôi đây mà.
Lang Phá Thiên trêu chọc nói.
- Tiền có khác gì giấy đâu, chẳng có gì là hiếm đúng không nào? Kỳ thật, đủ xài là được rồi. Tôi muốn kiếm nhiều tiền như vậy, đơn giản chỉ là muốn làm một đế quốc doanh nghiệp thôi. Kể ra, làm chuyện gì, mà không có kinh tế ủng hộ, khó mà thành công được. chúng ta không phải xuất thân thế gia quyền quí, không dựa được gia cảnh đành dựa vào bản thân thôi. Quá lắm, cũng không đến nỗi phải sống cực khổ.
Diệp Phàm thở dài.
Nghe thằng nhãi này nói, Lang Phá Thiên thật sự là hết chỗ nói, châm chọc:
- Anh mà còn sống khổ ấy hả, một cán bộ Phó giám đốc sở tài sản vài trăm triệu, nói những lời thế này, những người thực sự đau khổ chẳng có xu dính túi trên đời này còn chẳng sớm nhảy lầu chết đi cho rồi sao.
- Haha…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng rồi gác máy.
"Mình có tài sản vài trăm triệu, thật không thể ngờ được. Mới có 4 năm, đồng chí Diệp Phàm ta không ngờ đã thành tỷ phú. Mẹ nó, nghĩ lại cứ như nằm mơ ấy…" Diệp Phàm tự thì thầm một lúc, sờ đầu, hơi có cảm giác tự hào đáng khinh.
Sáng hôm sau, nhận được thông báo mở cuộc họp các bộ và uỷ ban trung ương. Cái này, thực ra sau khi Diệp Phàm đến nhậm chức ở ban Tổ chức cán bộ đây là lần đầu tiên chính thức tham dự cuộc họp các bộ và uỷ ban trung ương.
7h50 thằng nhãi này tiến vào phòng họp.
Hiện tại đã có vài đồng chí đến, Diệp Phàm mỉm cười chào hỏi rồi ngồi vào vị trí. Bản thân mới nhập môn, dĩ nhiên cũng hiểu quy cũ.
Ủy viên các bộ và uỷ ban trung ương trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy gồm có các đồng chí dưới đây:
Người đứng đầu là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ đồng chí Cổ Hoài, cán bộ cấp Thứ trưởng.
Đứng thứ hai là Phó trưởng ban thường trực đồng chí Phượng Quốc Hưng, cán bộ cấp Giám đốc sở, một người gia thế rất cao.
Đứng thứ ba là đồng chí Phó trưởng ban Triệu Thụ Đường, một lão nửa sống nửa chết, cán bộ cấp Giám đốc sở.
Đứng thứ tư là đồng chí Phó trưởng ban Vệ Điền Dung, cán bộ cấp Giám đốc sở. Còn kiêm chức Giám đốc sở Tài nguyên Nhân lực và Bảo đảm Xã hội tỉnh, Bí thư tổ chức Đảng. Đương nhiên, lúc đó người ta còn gọi là Sở nhân sự. Cho nên, trận địa của đồng chí Vệ Điền Dung không phải ở Ban tổ chức cán bộ, mà bên kia mới là địa bàn chuyên quyền của cô ta. Thậm chí rất ít khi nhìn thấy cô ta, thông thường thì chỉ khi nào trong ban có chuyện gì lớn mới bảo cô ta giúp đỡ gì đó.
Đứng thứ năm là đồng chí Lôi Nhất Hưng, Phó trưởng ban, là chủ nhiệm Chánh văn phòng tổ chức lãnh đạo công tác kiến thiết đảng tỉnh ủy kiêm chức Phó chủ nhiệm tuần tra xử lý tỉnh ủy, cấp Giám đốc sở.
Người thứ sáu tên Trang Thành Phong, Phó Chánh văn phòng tổ chức lãnh đạo công tác kiến thiết đảng tỉnh ủy, Ủy viên thường vụ, Phó bí thư thành phố Việt Châu, cán bộ cấp Giám đốc sở.
Người thứ bảy là Tống Lệ Thu, Phó Chánh văn phòng tổ chức lãnh đạo công tác kiến thiết đảng tỉnh ủy, cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Người thứ tám là Gia Yến Đồng, uỷ viên uỷ ban trung ương, cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Người thứ chín là đồng chí lót đáy Diệp Phàm, Phó trưởng ban, uỷ viên uỷ ban trung ương, cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Diệp Phàm ngầm xưng mình là lão cửu, dĩ nhiên không phải là "lão cửu thối" rồi.
Dưới ban Tổ chức cán bộ có chánh văn phòng, phòng nghiên cứu, phòng cán bộ 1, phòng cán bộ 2, phòng cán bộ 3, phòng cán bộ 4, phòng cán bộ 5, phòng giáo dục cán bộ, phòng giám sát cán bộ, phòng công tác nhân tài, phòng tổ chức 1, phòng tổ chức 2, phòng tổ chức 3, cơ quan Đảng ủy, phòng nhân sự cán bộ cùng với phòng hợp tác, phòng cán bộ lão thành, phòng tuyên truyền và quản lý tin tức, trung tâm đánh giá khảo hạch nhan tài lãnh đạo tỉnh Việt Đông, Chánh văn phòng công tác đề bạt cán bộ lãnh đạo công khai tỉnh Việt Đông…
Bên trong có nhiều phòng ban như vậy, không thể nghi ngờ gì nữa, năm phòng ban khảo hạch cán bộ là có quyền lực lớn nhất. Cũng là bộ phận cốt lõi của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là năm miếng bánh ngọt lớn.
Thông thường mà nói, năm phòng này đều chia cho năm uỷ viên uỷ ban trung ương, sẽ không phải do một người ôm cả. Dù sao, nước béo và quyền lực tập trung hết vào một người, cũng sẽ tạo nên đố kỵ. Dĩ nhiên, nếu như anh với Cổ Hoài quan hệ tốt, cũng có thể kéo được một hoặc hai miếng bánh ngọt lớn.
Diệp Phàm biết rằng, chắc hẳn năm miếng banh này sẽ không rơi xuống người mình một tên lính mới vừa bước vào ban Tổ chức cán bộ, nên cũng chẳng suy nghĩ gì, đây là lần đầu tham gia cuộc họp các bộ và uỷ ban trung ương, Diệp Phàm chỉ mang hai lỗ tai tới.
Thông thường mà nói, không nói chỉ nghe, chẳng đưa ra kiến nghị gì. Hơn nữa, mới vào ban Tổ chức cán bộ, cũng chẳng có gì để đề nghị. Nhiều lắm cũng chỉ là những báo cáo liên quan đến đại hội thuyền rồng thôi. Tài liệu của việc này Diệp Phàm cũng tiện tay đem theo, chỉ sợ Trưởng ban Cổ nhất thời điểm danh lại rơi vào thế bị động.
Chưa đến 8h, Trưởng ban chưa tới, Diệp Phàm cũng thi triển xem tướng thuật lờ mờ quan sát vài vị uỷ viên đã đến.
Hiện tại Phượng Quốc Hưng còn rất trẻ, nhưng nhìn người này cũng rất nghiêm túc trang trọng. Khuôn mặt đó ngồi ở vị trí trống bên cạnh Trưởng ban Cổ Hoài trong bàn họp, chứng tỏ anh ta đứng thứ hai trong là ban Tổ chức cán bộ. Hơn nữa, anh ta đang đưa bút di qua di lại không rõ là làm gì.
Người đứng thứ ba đương nhiên là đồng chí Triệu Thụ Đường chắc cũng đã năm mấy rồi, chiếc mũi nhỏ đặt trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn. Người này là cán bộ già nhất ở ban Tổ chức cán bộ, tuổi nghề rất cao. Tuy nhiên, chắc hẳn cũng chỉ vì ông quá già thôi, cũng chẳng có bao nhiêu tiềm năng đi lên, sẽ ở trong ban chờ cho đến lúc về hưu. Người này vẻ mặt bình hản, ngón tay đang khẹp điếu thuốc hiệu 35, thản nhiên hút.
Đứng thứ tư đương nhiên là Vệ Điền Dung bên ngoài còn kiêm nhiệm chức Sở trưởng, có thể nói, người này chẳng quản chuyện nội bộ của ban Tổ chức cán bộ là mấy. Cho nên, người phụ nữ này, Diệp Phàm cũng không chú ý lắm.
Người thứ năm là đồng chí Lôi Nhất Hưng, nghe nói người ngày một mình chiếm hai phòng cán bộ, phân công quản lý Phòng cán bộ 1 và Phòng cán bộ 2, là nhân vật thực quyền trong ban Tổ chức cán bộ.
Thứ sáu là Trang Thành Phong, nhìn qua chưa tới 50 tuổi, chăm sóc rất tốt, khuôn mặt tương đối trắng trẻo, phân công quản lý Phòng cán bộ 3.
Thứ bảy là Tống Lệ Thu, nói ngắn gọn, là một phụ nữ trung niên, phân công quản lý Phòng cán bộ 4.
Thứ tám là Gia Yến Đồng, một trung niên, nhìn rất nho nhã, giống như một nho sinh thời cổ đại, có hương vị phiêu trần thoát tục.
Lúc này, quyền Chủ nhiệm chánh văn phòng đồng chí Lâm Hành Đông bận trước bận sau, đặt một tập tài liệu trước mặt mỗi vị ủy viên.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn người này, trong lòng thở dài, biết nguyên chủ nhiệm Trương Lâm Hoa chắc không về được nữa, người này mới là người vừa ý Trưởng ban Cổ Hoài, còn mình, trong lúc vô ý đã thành đồng lõa của Cổ Hoài.
Đưa Trương Lâm Hoa đến làm đại hội thuyền rồng, Cổ Hoài cũng thừa dịp đẩy con lừa Trương Lâm Hoa xuống sườn núi. Nhưng Trương Lâm Hoa đối với mình rất thành khẩn, hơn nữa, còn có thái độ đứng chung hàng ngũ với mình. Lại nói, ông ta cũng là thiết can của nguyên Trưởng ban) Kim Thụ Dương, ngày đó) Kim Thụ Dương có nhờ mình chiếu cố. Đợi xong đại hội thuyền rồng rồi, dù sao cũng phải giải thích với ông ấy một chút.
Nhưng, Trương Lâm Hoa là cán bộ cấp Cục trưởng. Vốn đang đảng nhiệm chức chủ nhiệm chánh văn phòng cũng là một nhân vật có tiền đồ phát triển sáng chói. Trong ban này tuy nói không ít chức vị, nhưng muốn tìm một chức vị nào đó tương đương với chức Chánh văn phòng thì thực sự hơi khó.
Đương nhiên, năm chức Chủ nhiệm của năm Phòng cán bộ so với chức chủ nhiệm chánh văn phòng ban Tổ chức cán bộ chỉ có hơn chứ không kém.
Tuy nhiên, năm chức Chủ nhiệm này đều đã có người ngồi vững rồi, muốn chuyển họ đi, trừ phi đích thân Cổ Hoài điều chỉnh phân công. Hơn nữa, làm không tốt sẽ đắc tội với người ta, tìm về một đối thủ mạnh cho mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Hiện tại bản thân cũng chỉ ở hạng xếp đáy trong ban Tổ chức cán bộ, lời nói ra căn bản chẳng ai thèm nghe, ở trong ban căn bản không có quyền phát ngôn.
Nên, tạo uy phong cho mình, để lời nói của mình có trọng lượng chính là vấn đề hiện nay Diệp Phàm đang suy xét. Bằng không, cứ bị người ta chèn ép thì không thể nào làm được thành tích gì, đồng chí lão Triệu người ta chắc chắn sẽ thất vọng, còn giữ anh lại làm chi nữa?
Diệp Phàm có chút buồn bực là người đứng thứ ba Triệu Thụ Đường theo lý thuyết là cán bộ giàu kinh nghiệm nhát ở trong ban, đáng lẽ Cổ Hoài cũng phải sắp xếp cho ông ta một chỗ béo bở mới đúng. Kết quả Diệp Phàm tra ra, hiện nay Triệu Thụ Đường không ngờ chỉ phân quản phòng cán bộ lão thành.
Chuyện này tương đối kỳ lạ, trong nội bộ Đảng xếp vị trí thứ ba mà không ngờ lại không được người ta coi trọng.
Đây là yêu cầu cá nhân của đồng chí Triệu Thụ Đường hay là cố ý sắp xếp của đồng chí Cổ Hoài. Nếu là do Cổ Hoài động chân động tay, thì có thể tìm được chút manh mối. Chứng tỏ Phó trưởng ban Triệu này và Trưởng ban Cổ Hoài không qua lại với nhau, hai người chắc hẳn đang phân cao thấp.
Còn Phó trưởng ban thường trực Phượng Quốc Hưng là người phụ trách cụ thể trong ban, tinh lực của Cổ Hoài hầu hết đặt ở tỉnh ủy, cho nên, người phụ trách thực tế trong ban là oqh. Thằng nhãi này thả lưới toàn bộ, cho nên cái gì cũng có thể nhúng tay vào quản. Đương nhiên, Phượng Quốc Hưng cũng không ngu, gã chỉ cần nắm chắc 5 Phòng cán bộ là đủ rồi.
Nhưng, Diệp Phàm lật lật tài liệu của Lâm Hành Đông phát hiện ra hiện tượng kỳ lạ. Những tài liệu liên quan đến Bí thư thành ủy Cao Lâm của thị xã Xuân Dương thuộc thành phố Môn Giang lại ở cuối.
Cái này làm người ta khó cân nhắc, Cao Lâm là một trong những người đứng đầu của năm đội thi thuyền rồng. Đại hội thuyền rồng chưa bắt đầu, chẳng lẽ vấn đề thảo luận hôm nay là quyết định chọn Chủ tịch thành phố Triều Châu.
Ánh mắt Diệp Phàm liếc qua, hiện toàn bộ các ủy viên vẻ mặt đều có chút biến hóa khi lật đến trang tài liệu cuối cùng nhất. Xem ra, vấn đề Cao Lâm khiến họ có chút nghi hoặc. Diệp Phàm đoán, đại hội thuyền rồng chắc chắn có vấn đề, đang suy nghĩ…
7h55, Cổ Hoài trầm ổn bước vào, vẻ mặt thản nhiên bước vào phòng họp, bên cạnh ông ta là đồng chí thư ký Trần Hoa.
Quyền chủ nhiệm chánh văn phòng đồng chí Lâm Hành Đông xê người, chào hỏi một cái rồi ra ngồi ở góc, mở bản ghi chép ra làm nhân viên ghi chép của cuộc họp.
Đừng thấy ngời này ngồi ở góc, trong ban Tổ chức cán bộ có bao nhiêu người đỏ mắt vì vị trí nhân viên ghi chép này. Nên biết, trong ủy ban có nảy sinh chuyện lớn gì, người ngồi ở góc đó là rõ nhất.. Người ta thờ ơ lạnh nhạt không nói thôi! Chứ còn, chuyện lớn trong ban người ta nắm trong lòng bàn tay. Có gió thổi động cỏ cũng có thể ra tay trước.
Nhưng, sau khi Cổ Hoài tới, cái vị trí trong góc vốn của nguyên chủ nhiệm Trương Lâm Hoa đã bị đồng chí Cổ Hoài tước đoạt, ban đầu thay vào đó là đồng chí Trần Hoa thư ký của ông ta làm nhân viên ghi chép. Trương Lâm Hoa trong nửa năm Cổ Hoài đến nhận chức, chưa một lần được làm nhân viên ghi chép của cuộc họp ủy viên.
Hiện tại Phó chủ nhiệm Lâm Hành Đông lại được ngồi vào góc này, các đồng chí trong ban Tổ chức cán bộ nhìn cái đã hiểu. Trong lòng mọi người đều thầm than thở, biết là Trương Lâm Hoa đã bị chuyển đi rồi.
Đây là tín hiệu của Cổ Hoài, không cần ngôn ngữ, chỉ cần sắp đặt như vậy, đã khiến các ủy viên hiểu được ý của Cổ Hoài. Cái này gọi là nghệ thuật lãnh đạo, môn nghệ thuật ám chỉ cao thâm.