- Người anh em, trên đời này loại người thế nào cũng có, nhưng loại người như Lô An Cương có lẽ thuộc loại người quái đản.
Hắn không trực tiếp giết anh, chính là muốn cho anh chịu sự tra tấn về tinh thần, loại tra tấn này thật ra còn đáng sợ hơn so với trực tiếp giết chết anh.
Chắc hẳn sau khi Vương Triều lộ ra sơ hở thì Quản Nhất Minh cũng như chim thấy cong, gặp cành cong cũng sợ. Đương nhiên, vì Quản Nhất Minh thật sự trong lòng có điều gì xấu xa. Con riêng thì lại thành thái giám, lão Quản mỗi ngày đều sống trong nỗi hoảng sợ này, phải chăng so với trực tiếp giết hắn còn đáng sợ hơn.
- Tất nhiên, cậu nói cũng có lý. Có thể Lô An Cương cũng chỉ là một con tốt thí thân. Việc này, nếu liên quan đến quân đội cao cấp, chúng ta nên trực tiếp báo cáo với Thủ trưởng Trấn thì hơn.
Dù sao, việc này đã nằm trong phạm trù của vụ án hình sự, đã lên đến mức ảnh hưởng tới sự an toàn về mọi mặt của quốc gia, cũng là thuộc phạm vi trách nhiệm của Tổ đặc nhiệm A.
Nếu họ đồng ý ra mặt, đem cái thi thể kia giao cho tổ Khoa học Năng lượng giúp ta thì biết đâu bọn họ cũng có thể điều tra ra cái gì đó.
Dù sao, bọn họ cũng có cả hàng cao thủ. Hơn nữa, đội viên của Tổ đặc nhiệm A có ở khắp nơi trên thế giới, chứ không chỉ làm việc trong quân đội nên tin tức so với chúng ta sẽ nhanh nhạy gấp mấy trăm lần
Cho dù là một số chuyện bí mật triều Thanh, có lẽ, Tổ đặc nhiệm A đều xây dựng được hồ sơ. Về phần Tổ đặc nhiệm A, không nên trách huynh trưởng tôi nói câu khó nghe, cậu mới chỉ thấy một góc của tảng băng chìm thôi.
Bên trong nhất định có điều cơ mật, không chừng cậu có thể tiếp cận được. Nếu không tại sao Tổ đặc nhiệm A lại được nước ngoài cũng như bộ đội đặc chủng khác kiêng nể như vậy?
Thiết Chiêm Hùng cũng tiết lộ một chút.
- Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng đối với cơ mật bên trong tổ thì em không muốn tìm hiểu. Có những việc càng biết nhiều càng đáng sợ.
Nói đơn giản, nếu anh biết người nước ngoài phái gián điệp đến Trung Quốc chúng ta, có phải sẽ luôn chú ý đến hắn không. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Một khi đã chú ý thì sẽ kéo theo một loạt những chuyện khác. Đến cuối cùng anh muốn ngừng mà không được, hoàn toàn bị vùi lấp bởi những phiền toái lớn.
Cho nên, nếu emkhông biết, ngược lại còn thản nhiên ở chung với hắn. Nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện mà!
Diệp Phàm có chút chua xót cười cười.
- Cũng đúng, nếu cậu bằng lòng lăn lộn với Tổ đặc nhiệm A như vậy thì không còn gì để nói nữa. Nếu cậu không muốn dính dáng nhiều thì không cần đi tìm bí mật. Dù sao, cậu biết càng nhiều bí mật thì cơ hội thoát thân của cậu càng ít đi. Đến cuối cùng, cậu muốn dứt ra, quốc gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu. Sau cùng, cậu chắc chắn sẽ nhập vào tổ A làm việc luôn. Ha ha...
Thiết Chiêm Hùng cười gượng một tiếng.
- Anh Thiết, anh nói thử xem, anh so sánh giữa Bộ công an và Tổ đặc nhiệm A, hiện tại bên nào mạnh hơn. Trước kia, ông anh đã thực sự tức giận không muốn rời khỏi đội Báo Săn mà.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng hỏi.
- Trước kia không đi ra ngoài làm sao biết trời cao đất rộng thế nào, lại luôn xoắn xít ở một địa bàn, một chi bộ đội. Lúc đó thật sự buồn, cảm thấy ở bộ Công an mọi chuyện không như ý, xếp hạng lại ở cuối cùng, còn phải chịu sự nóng nảy của lão già Lâm Thiên Dân kia.
Song, hiện tại không như vậy nữa, trước khác giờ khác. Bây giờ mà bảo tôi trở về đội Báo Săn, tôi chắc chắn không muốn trở về đâu.
Dù sao, mặc dù ở bộ Công an chỉ là một Phó trưởng ban xếp hạng cuối cuối, nhưng có thể hướng mặt ra cả nước. Thế giới càng đa dạng, cuộc sống càng phong phú hơn. Trước kia ở Báo Săn, tôi thường chỉ được làm những việc không được ai biết tới.
Bây giờ ông đây chỉ cần nhoáng giấy chứng nhận ra trước mặt kẻ khác, thì có thể ăn uống thỏa thích cả nước, lái xe tung tẩy khắp nơi cũng chẳng ai dám cản trở.
Gần đây xảy ra một chuyện khiến tôi cảm nhận sâu sắc. Nhớ trước kia ở Báo Săn lần uống say, khi lái xe tôi chạm mặt với một cảnh sát giao thông, kết quả, tuy nói rằng tôi có giấy chứng nhận quân sự của Báo Săn.
Nhưng cuối cùng vẫn bị giam tại Cục Công an một ngày mới được người của đội bảo lãnh ra. Tại thời điểm đó, dù nói người ta biết cậu là một đoàn trưởng của bộ đội, nhưng người ta chưa chắc sợ cậu. Bây giờ không như vậy nữa, mấy ngày trước lái xe lại gặp phải chuyện này.
Lúc ấy từ nhà cậu đi ra, uống nhiều rồi, một cảnh sát giao thông chặn tôi lại. Tên đó rất hoành tráng, gõ gõ vào xe của ông đây và ăn nói ngông cuồng, bảo ông phải ăn cơm tù hơn mười ngày. Sau đó, tôi mới điên lên, bước xuống xe.
Tiến lên bốp bốp cho tên kia mấy cái bạt tai. Thằng cảnh sát bên cạnh liền ra định kiểm tra tôi. Ha ha, ông đây liền ném giấy chứng nhận của Cục Giám sát ra thì thằng cha đó, lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Ông đây mới nói rằng đang làm nhiệm vụ khẩn cấp bị chúng mày phá hỏng hết mẹ nó rồi. Chúng nó sợ đến mức gật đầu lia lịa như gà mổ gạo. Sau đó ông đây lên xe lái thẳng, nghênh ngang mà đi. Không lâu sau, tên cảnh sát giao thông năm ấy đã đến nhà tôi.
Khai ra hai điểm đặc biệt: Cái thằng vênh váo mà tôi nói thì ra bố nó là một sư đoàn trưởng trong quân đội. Sau khi biết lai lịch của tôi liền tìm đến nhà.
Thiết Chiêm Hùng nói tới mức nước miếng văng hết ra ngoài, không ngừng lại được.
- Cái này gọi là quyền lực! quyền lực hiện ra bên ngoài được biết đến hơn quyền lực ngầm nhiều, haizz...
Diệp Phàm thở dài, trực tiếp gọi điện cho Trấn Đông Hải.
Sau khi nghe Diệp Phàm báo cáo, Trấn Đông Hải trầm tư một lúc lâu, nói:
- Việc này là có chút quái lạ, lẽ nào thực sự còn có cán bộ quân đội cao cấp có liên đới trong đó. Như vậy đi, tôi cho gọi cấp dưới đem thi thể chuyển lên tổng bộ để nghiên cứu đã rồi nói sau. Việc này, tôi sẽ giao cho cấp dưới phối hợp với cậu cùng nhau điều tra. Nếu thực sự có người dám làm chuyện sai trái, gây nguy hiểm cho an ninh quốc gia, Trấn Đông Hải tôi tuyệt đối không nương tay, hừ!
Trấn Đông Hải nói một cách đường đường chính chính, tuyệt đối không phải cố ý giả vờ. Diệp Phàm có thể cảm nhận trong đó có sự giả tạo hay không, trong lòng cũng âm thầm khâm phục những lão tướng giàu lòng yêu nước này.
Dù là những người như Triệu Bảo Cương, tuy rằng đôi khi cũng có một số hành động vì tư lợi riêng, nhưng tinh thần yêu tổ quốc sâu sắc của họ thì tuyệt đối không một ai có thể nghi ngờ.
Chỉ một lát sau, Trấn Đông Hải nói:
- Diệp Phàm, Lang Phá Thiên có thể đột phá không?
- Ha ha, nếu tổng bộ đồng ý cung cấp đủ dược liệu theo đơn thì có tám phần khả năng thành công.
Diệp Phàm cố hết sức giữ giọng điệu thản nhiên khi nói những lời này. Kỳ thật, anh chàng họ Lang đã sớm đột phá thất đẳng đỉnh, chính là nhờ sự trợ giúp của âm dương tham trong Bát Quái Môn.
Bây giờ Diệp Phàm muốn giúp anh Thiết khôi phục tứ đẳng đỉnh, sở dĩ, dược liệu không đủ, bèn mượn tay Lang Phá Thiên của Tổ đặc nhiệm A.
Lần trước đến "địa kho" của Phí gia lại vơ vét được rất nhiều dược liệu tốt, đã sớm đủ để điều chế mấy viên Lôi Âm Cửu Long Hoàn. Tuy nhiên, có được cơ hội như thế này, đương nhiên là phải tận dụng một chút. Đồ vật của Quốc gia gì đó mà, nếu ra tay lấy về thứ mình xứng đáng có được, Diệp Phàm lấy được cũng an tâm.
- Vậy cậu …có thể...
Trấn Đông Hải nói chuyện không ngờ cũng trở nên ấp úng, Diệp Phàm vừa nghe, da đầu có chút đã có phần tê rần.
Vội vàng nói:
- Có phải lại muốn làm thêm vài viên đưa cho Tổ đặc nhiệm dùng hả?
- Ha ha, đồng chí Diệp hiểu ý nhanh thật, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy bảo!
Trấn Đông Hải bất ngờ quay ra nịnh Diệp Phàm.
- Việc này, lúc đầu tôi cũng có cách nghĩ này, đi nhờ vị tiền bối đó một lần cũng không dễ dàng. Hơn nữa, hiện tại tiền bối đã sắp trăm tuổi rồi, cũng không biết khi nào thì về chầu trời. Cho nên, cũng muốn mời ông ta điều chế thêm mấy viên.
Diệp Phàm nói.
Biết là chẳng thoát được, thà cứ để thuận nước đẩy thuyền, tự mình đề nghị so với việc Trấn Đông Hải mở miệng yêu cầu mình làm thì càng tốt hơn.
- Haizz... đồng chí Diệp tư tưởng thật tiến bộ, xem ra, lần này học tập ở trường trung ương Đảng thật không uổng phí chút nào. Làm việc vì nước vì dân, hẳn là luôn đặt quốc gia ở trong lòng. Chuyện của đất nước không sao, chúng ta cả đời đều vì nước vì dân làm việc. Đương nhiên, cũng là vì chính mình thôi có phải không? Đồng chí Diệp, có thể làm được mấy viên?
Trấn Đông Hải mặt trước khích lệ Diệp Phàm một phen, mặt sau, lập tức giấu đầu lòi đuôi.
- Nhiều quá chắc chắn không làm được. Dù sao lão tiền bối cũng già rồi, bây giờ điều chế ra được một viên cũng phải hao tổn rất nhiều sức lực. Cấp nhiều nhất cho Tổ đặc nhiệm A là hai viên, Lang Phá Thiên được đặc cách dùng một viên, còn lại một viên anh thích cho ai thì cho người đó? Ví như, Tề Thiên đã có thể được đặc cách lần nữa.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Dừng lại! Chỉ có hai viên, mà đều là do lão tiền bối siêu phàm kia quy tiên rồi thì Tổ đặc nhiệm A biết làm sao. Lần này tôi cho cậu gấp 5 lần dược liệu, cậu đưa lại cho tôi thêm hai viên nữa. Còn về việc tôi đưa cho ai không liên quan gì đến cậu. Về phần Tề Thiên, có người đại ca như cậu bao che, còn được dùng viên thuốc do Tổ đặc nhiệm A cho hắn sao?
Trấn Đông Hải nói liền một thôi một hồi, thiếu chút nữa làm đồng chí Diệp nghẹn cứng cổ, trong lòng mắng lão già này thật là vô liêm sỉ, không ngờ dám đem vấn đề công lao của Tề Thiên đổ lên đầu mình.
- Thủ trưởng Trấn, hai viên đều là hàng độc cả, anh còn muốn có thêm hai viên, thì không phải thành bốn viên rồi còn gì. Mà chuyện của Tề Thiên, anh lại đổ lên đầu tôi, đến chính bản thân tôi còn không được giữ hai viên. Hơn nữa, tôi bỏ ra bao công sức nhiều như của chín trâu hai hổ, không có thành tích thì cũng có đóng góp cống sức mà, không thể để tôi làm việc không công đấy chứ? Nếu để lão tiền bối làm việc quá mệt mà chết, về sau tôi tìm ai để chế thuốc đây?
Diệp Phàm kêu khổ thống thiết.
Trấn Đông Hải trầm ngâm một hồi, nói:
- Vậy ba viên, tuy nhiên, Tề Thiên thì cậu phụ trách
- Cứ như vậy đi, ba viên thì ba viên, trên thực tế là bốn viên, không tính phần Tề Thiênvào.
Diệp Phàm vẫn giọng đau khổ, nói.
- Biết là cậu vì đất nước mà bỏ ra nhiều tâm huyết, về điều này thì Trấn Đông Hải tôi ghi nhớ. Coi như tôi nợ cậu lần này, sau này sẽ đền bù cho cậu việc trong khả năng tôi làm được. Cậu thấy thế nào?
Không ngờ Trấn Đông Hải không ngờ cũng nói đến điều kiện như thế.
- Được!
Diệp Phàm liền đồng ý, thầm nghĩ anh đồng chí Trấn già này nợ một ân tình là điều không dễ dàng, về sau gặp phải chuyện không giải quyết được thì đi đòi lại, coi như cũng đáng.
Làm xong mấy việc này liền nhìn thời gian, mới đó trời đã tang tảng sáng rồi, Diệp Phàm thử gọi điện thoại cho Đổng Oanh Oanh, không ngờ còn chưa ngủ, vẫn đang giận Diệp Phàm thế nào mà đến bây giờ còn không đến, làm cô phải đợi lâu.
Diệp Phàm thấy rạo rực trong lòng, cái cột chống trời phía dưới không ngờ lại dựng lên một cách vô duyên. Hắn tự lái xe đến khách sạn Shangri-La, dù sao cũng cố nhịn vài lần rồi, âu cũng là ngựa quen đường cũ.
Khi vừa bước vào phòng, Đổng Oanh Oanh mặc trên người bộ áo ngủ màu trắng tinh liền ra đón. Vừa thấy Diệp Phàm cô đã vội bịt mũi nói:
- Nhanh đi tắm đi, hôi chết đi được. Anh có phải nửa đêm đi làm kẻ trộm đâu mà hôi rình rình thế này?
- Đúng lúc lắm, chúng ta cùng tắm uyên ương nhé, em thấy thế nào?
Diệp Phàm vừa cười khan một tiếng liền liền muốn động tay động chân.
- Này, không được…
Đổng Oanh Oanh mặt đỏ lên, tuy nhiên, dù giãy dụa vẫn bị Diệp Phàm ngang nhiên ôm vào cái bồn tắm lớn mà hai người đều có thể tắm trong đó.
Vào bồn tắm rồi thì không hề giãy dụa nữa, nước bên trong bồn tắm tràn ra ngoài.
- Em đã sớm chuẩn bị xong rồi. Xem ra vừa rồi em chỉ là đang ôm tỳ bà che nửa mặt đi?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng nói.