Quan Thuật

Chương 1330: Anh K-vua tú lơ khơ`

Tên này quả có bản lĩnh, dám chơi với anh cả Hồng Kong thường xuyên đánh tú lơ khơ. Khi Diệp Phàm đang tính toán trong đầu, soạt soạt soạt vài tiếng, lần này, từ những vị trí khác nhau phi ra đồng thời ba lá bài tú lơ khơ, chia ra ba hướng trên- giữa- dưới.

Diệp Phàm giật mình, muốn thử xem này lá bài này nặng nhẹ thế nào, vì thế, giơ tay ra gạt đi. Lá bài vừa chạm vào bàn tay giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua. Cảm giác tương đối có lực độ, hơn nữa, lòng bàn tay cảm giác nóng rát, ắt hẳn không dưới bảy tám trăm cân. May mắn là Diệp Phàm có nội công bảo vệ được bàn tay.

Bằng không, nếu là người thường dùng tay tiếp đòn thì sẽ giống như bị đao chém trúng mà không tóe máu mới là lạ. Xem ra, người này là một cao thủ, Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, lách thân như mình rắn nhẹ nhàng tránh được cả ba lá bài, cười nói:

- Thêm mấy lá nữa đi!

- Hừ!

Bên trong đường rừng trúc truyền đến một tiếng hừ lạnh, lần này lại tới nữa, bảy tám lá bài đồng thời phi tới, nhìn thoáng qua trông như Thiên Nữ Tán Hoa rất đẹp mắt.

Tiếng động đó lại vang lên:

- Xem anh làm sao tránh được "Thất Tinh sát" của tôi?

- Lại còn "Thất Tinh sát" cơ à, thú vị thật đấy.

Diệp Phàm đột nhiên dẫm mạnh lên mặt đất một cái, thân hình thành một hình xoắn ốc lớn, vọt lên khỏi vòng vây của các lá bài.

Loáng một cái, sau vài tiếng pặc pặc, bảy lá bài đều rơi xuống đất. Không ngờ lại có thể găm vào bùn đất sâu như thế, lực tay thực sự tương đối lớn, Diệp Phàm thầm kinh ngạc trong lòng.

Đúng lúc này, hai bên rừng trúc đột nhiên có một cảnh sát dũng mãnh lao đến và hét lớn:

- Giơ tay lên, bằng không tôi bắn.

Diệp Phàm sửng sốt trong lòng, mới biết đám Phó Ba đuổi theo kịp. Cao thủ bài tây này không biết là ai. Vừa ngẩng đầu nhìn một cái, tên nhãi này, Diệp Phàm ngoan ngoãn giơ mười ngón tay lên ôm đầu..

- Chạy, xem mày có thể chạy đến đâu? Ở địa bàn Việt Đông này, mày dám đắc tội với anh K thì mày chỉ có mà chết đẹp.

Triệu Quân đắc ý gầm lên, đi đến chỗ Diệp Phàm, muốn dùng họng súng đập vài cái vào mặt Diệp Phàm để thị uy.

Vương Triều đang vác cái thi thể kia trên người nên mặt bị che lại, hơn nữa là buổi tối nên đám người kia không nhận ra. Vương Triều vừa nghe thấy tiếng động liền bỏ thi thể xuống đất quát lên:

- Mẹ nó, làm cái gì thế, muốn bắn chết bố mày có phải không?

- Vương... Là đội trưởng Vương...

Tiếng của Triệu quân kèm theo một tia khóc nức nở, vị đội trưởng Vương Triều này là lãnh đạo của đội cảnh sát hình sự, luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn.

Hơn nữa, võ công cao cường, cán bộ trong đội Cảnh sát Hình sự này thật sự đều đã bị anh ta xử lý. Nên bây giờ vừa nhìn thấy đội trưởng Vương, cả đám đều sợ bị anh ta bắt đi huấn luyện, toàn bộ đi vòng ra xung quanh.

Đùa gì chứ, đi huấn luyện với đội trưởng Vương thì chỉ có làm bao cát thôi. Dù có là thằng ngốc cũng không tình nguyện làm chuyện này.

- - Vương... đội trưởng Vương...là anh à, vừa rồi là đang chấp hành nhiệm vụ. Đồng chí này chẳng những đỗ xe trái quy định, hơn nữa, còn ngang nhiên tấn công cảnh sát. Cho nên, chúng em...

Phó Ba mới vừa bước lên nói được hai câu, thì Vương Triều cũng hét lên với anh ta:

- Nghiêm!

Tất cả cảnh sát đều chưa hiểu chuyện gì, nhưng đều nghe lời, toàn bộ buông xuống súng đứng nghiêm, nhìn chằm chằm Vương Triều, không biết anh ta muốn làm gì?

- Biết anh ấy là ai không?

Vương Triều sa sầm mặt nói.

- Còn chưa điều tra ra ạ?-

Phó Ba dẫn đầu, lắc lắc đầu. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, trong lòng chùng xuống, thầm nhủ người này phải có chút lai lịch đây. Nhìn bộ dạng vừa rồi của đội trưởng Vương nhất định là đang cùng anh chàng này làm chuyện gì đó mờ ám.

- Đây là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Diệp Phàm, mắt chó của các anh mù cả rồi còn gọi gì là cảnh sát cơ động. Trưởng ban Diệp trước kia là làm công tác chính pháp, lần này có việc cần anh ấy giúp đỡ sở tỉnh làm việc. Anh ấy còn là khách mà đích thân sở trưởng Trần mời đến. Các anh không những chế giễu, còn muốn bắt người. Có muốn tôi đem chuyện này báo với sở trưởng Trần một tiếng rằng các anh muốn bắt khách mà ông ấy mời làm trò vui không?

Vương Triều nói, trên nét mặt, nói có bao nhiêu thối thì có bấy nhiêu thối.

- Hiểu lầm thôi, đội trưởng Vương. Việc này chúng tôi

cũng không rõ cho lắm.Phó Ba vội nói, đang muốn nói với Diệp Phàm hai tiếng, tuy nhiên, Diệp Phàm cũng mang vẻ mặt cười tủm tỉm đầy ẩn ý, còn vỗ nhẹ lên vai Phó Ba nói:

- Tôi nói rồi, tôi nhớ cậu rồi,

là Phó Ba đúng không..

Nói đoạn, Diệp Phàm ra chào hỏi Vương Triều. Hai người không quan tâm gì, lên xe đi mất. Chỉ còn lại một anh chàng như con chim ngốc ngếch trông theo đít xe đi xa dần nhóm cảnh sát hình sự.

- Sao có thể? Không ngờ lại là khách mời của sở trưởng Trần, lại còn là vị Trưởng ban Diệp của Ngư Đồng đó đến nữa chứ.

Triệu Quân môi hơi run rẩy nói.

- Nghe nói hắn là người do Triệu Bí thư tự mình chọn lựa. Lần này e rằng đá phải sắt thật rồi, haizz...

Vương Huy thở dài, vẻ mặt ngao ngán.

- Làm làm làm, làm cái rắm, thu quân về.

Phó Ba gắt một tiếng, quay người lên xe đi, lại là tự mình lái xe đi.

- Phó Ba, anh chàng này khá thú vị.

Diệp Phàm điềm nhiên cười nói.

- Ừ, nghe nói là người này từ quân đội chuyển sang. Hơn nữa, còn là từ đội Báo Săn Thủy Châu chuyển sang. Trước kia ở Báo Săn khi đã là phó Tiểu đoàn trưởng, tuy nhiên, nghe nói vì có làm chút chuyện mất lòng mấy vị lãnh đạo nên bị buộc thuyên chuyển về đây. Ở trên tỉnh, anh ta là trợ lý của tôi. Chơi được bài lơ khơ. Chẳng những kĩ thuật đánh rất cao, trong vòng 2 mét còn có thể gây sát thương. Ở trên Sở đều gọi anh ta là "anh K", bình thường rất là oai phong.

Vương triều cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:

- Mà anh Diệp này, vì câu nói sau cùng của anh tối nay nhất định làm đồng chí "Anh K" ngủ không yên rồi.

- Anh K, cái tên nghe kêu thật! Nhất định là cũng không thiếu tiền tiêu đâu, đến lúc không có tiền lại đi đến sòng bài một chuyến thì tiền về tay rồi. Tuy nhiên, thân thủ của anh ta quả là không tồi chút nào nhỉ?

Diệp Phàm hỏi.

- Ừ, cũng thường xuyên đi kiếm ít tiền tiêu chẳng hạn vài chục nghìn nhân dân tệ. Thằng cha này cũng biết đắn đo đúng mực chứ không phải là quá tham lam.

Thường xuyên ở sòng bạc đóng giả nhân vật lợn ăn thịt hổ. Bắt đầu có vẻ non, còn giống như thua mấy chục nghìn nhân dân tệ, về sau mới lộ bộ mặt thật ra, thường sẽ làm nhà cái tè cả ra quần.

Mà nhà cái này sau khi tra được gốc gác của gã cũng không dám cho người đi gây sự với gã. Đương nhiên, thằng cha này không tham lớn cũng là có nguyên nhân quan trọng. Bình thường nếu thắng đến một triệu tệ mà vẫn chưa thu tay sẽ làm nhà cái chịu không nổi mà hạ độc thủ.

Nói về phương diện võ học, thì chỉ kém một chút so với tôi, tuy nhiên, tôi thấy rất kì lạ. Dựa vào thân thủ của anh ta có thể đạt được tiêu chuẩn tứ đẳng cấp thứ ba. Sao lại không thể vào Tổ đặc nhiệm A? Không phải nghe nói bậc Khai Nguyên tứ đẳng là có thể gia nhập rồi ư?

Vương Triều có chút mơ hồ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn

- Haha, chắc là người này có vấn đề rồi, nếu không sẽ không bị chuyển nghề. Người như thế ở bên trong Báo Săn cũng không nhiều, hẳn là xem như cao thủ. Mặc dù là Báo Săn và Tổ đặc nhiệm A, trong nội bộ có ít nhiều khúc mắc. Sao mà có thể cứng như sắt thép được, nơi nào có người là nơi đó có giang hồ, không thể thiếu tranh đấu. Người này, trong lòng khẳng định có nội tình. Vừa rồi, tôi vì sao cố ý vỗ một chút bờ vai của anh ta, đoán rằng không lâu sau đó sẽ nhờ người đến nói giúp cho. Dù sao, cái danh Phó trưởng ban Tổ chức của tôi cũng khá kêu đó chứ.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng.

- Hiểu rồi.

Vương Triều mỉm cười, liếc xéo Diệp Phàm một cái, nói:

- Đại ca muốn đem biến người này thành người của mình phải không? Cũng là rất đáng để thu phục, người này tuổi cũng không lớn, không quá 30 tuổi, khoảng hai bảy hai tám tuổi là cùng. Nếu dùng được thì tốt, chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực. Từ xưa đến nay, muốn thành đại sự người ta đều có một tổ chức cấp dưới ủng hộ. Không có cấp dưới thì sao có thể hình thành tập đoàn, ở trong tổ chức tự gọi là "Thành viên tổ chức". Đại ca, thân phận hiện tại của anh không giống như trước nên có thể thành lập "Diệp Gia Quân" của chính mình rồi.

Vương Triều nói xong, vẻ mặt cười tủm tỉm, có chút thần sắc như vậy.

- Nói rất hay, Diệp Gia Quân, ha ha.

Diệp Phàm gật gật đầu, châm một điếu thuốc xong, nhìn xuyên qua cửa kính xe ra vô vàn vì sao trời một cách ngơ ngẩn.

Rồi chợt tươi cười nói:

- Chắc lúc đó đồng chí K này cũng từng bị cậu ghi hận nhỉ?

- Đương nhiên, lúc ấy tôi mới đến Sở. Thằng cha này cũng không phục, nghe nói còn đến trước mặt sở trưởng Trần đòi làm tôi mở rộng tầm mắt bằng cách đề nghị thách đấu với tôi, nếu không thì hắn sẽ không phục. Hắn còn nói cảnh cảnh sát hình sự đều là liều mình việc, sao có thể để một kẻ ẻo lả đến lãnh đạo. Nghe nói Đội trưởng cảnh sát Hình sự tiền nhiệm, đồng chí Hà Ý Công cũng thường xuyên bị hắn đùa giỡn đến mức quá đáng cũng chỉ cười gượng được một tiếng.

- Sở trưởng Trần đồng ý à?

Diệp Phàm điềm nhiên hỏi.

- Đương nhiên không đồng ý, còn cho một tràng dạy dỗ hắn ngay tại chỗ. Tuy nhiên, tôi đã đứng ra, tiếp nhận lời khiêu chiến của hắn. Mới thăng chức lên đội Cảnh sát Hình sự, cũng phải lập uy có phải hay không.

Vương triều cười lên một tiếng, rồi nói:

- Tuy nhiên, lá bài K đỏ của thằng cha này quả là cao minh. Lúc mới bắt đầu tôi thiếu chút nữa là có phần lúng túng chân tay rồi.

Sau vài ba hiệp mới từ từ thích ứng, có điều tôi cũng tốn không ít sức lực, phải đến trăm hiệp mới quật hắn ngã như chó ăn bùn.

Thằng cha này vẫn còn không phục, đứng lên muốn chơi đến cùng. Tôi lại bồi cho hắn thêm mấy chục chiêu. Cuối cùng, hắn bị tôi đá tới mức mềm như bún rồi mới hoàn toàn phục tôi.

Tuy nhiên, tôi cũng bị mấy quân bài kia phi trúng vài lần, trên lưng cũng bị bị thương chảy máu. Có điều, từ đó hắn rất phục tôi, suốt ngày gọi anh Triều này, anh Triều kia. Người này thực ra rất cứng rắn, rất trượng nghĩa, lòng dạ cũng ngay thẳng, nên có tố chất làm cảnh sát hình sự. Anh Diệp nếu có thể thu phục hắn, cũng coi như là không mất đi một trợ thủ đắc lực.

Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, liền đem tình hình tối nay kể cho Thiết Chiêm Hùng nghe. Anh chàng Thiết nghe xong thì trầm ngâm một lúc, nói:

- Thế giới này có hàng trăm vạn điều kì lạ.Cái mà chúng ta nhìn thấy chính là thủ pháp miệng ngậm độc dược.

Kỳ thật, con người nếu muốn giết chết chính mình, có mấy trăm loại phương pháp có thể khiến cho cậu dù có đề phòng đến mấy cũng không phòng được, giống như tôi biết đến chính là có giấu độc trong mắt.

Thời khắc mấu chốt hình như là hướng ánh mắt thật mạnh đến nơi nào đó khiến mắt có độ uốn khúc là có thể làm giết chết chính mình. Đương nhiên, động tác này phải cố ý mới có thể làm được, trong tình huống bình thường thì mắt anh có làm thế nào cũng đều không sẽ tiết ra độc được. Loại động tác này, phải qua huấn luyện đặc biệt mới có thể làm được.

Thiết Chiêm Hùng nói.

Diệp Phàm lập tức bảo Vương Triều đi kiểm tra một hồi, không phát hiện trong mắt người này có tình trạng gì bất thường, xem ra, không phải trong mắt có giấu độc.

Nói:

- Loại độc dược này theo lý mà nói thì dân chúng rất khó điều chế ra được, chẳng lẽ chuyện này còn ít nhiều liên quan quân đội?

- Anh Thiết, em có chút hoài nghi, có lẽ, Lô An Cương của vụ thảm án 88 chỉ là một lính qua sông. Đầu mối đằng sau còn chưa khơi ra được. Việc này có chút không hợp lý rồi, đối phó một mình Quản Nhất Minh cần gì phải hao tổn nhiều công sức như vậy, trực tiếp cho người xử ông ta không phải càng dễ giải quyết.

- Phải biết rằng, với năng lực của Lô An Cương muốn xử lý Quản Nhất Minh cũng không khó. Mà Lô An Cương nói là muốn khiến Quản Nhất Minh bị tù chung thân để chịu sự trừng phạt, chẳng lẽ thù hận sâu nặng đến như thế sao?

Tình nguyện không giết chết đối phương mà muốn cho đối phương chịu sự trừng phạt về tinh thần. Tuy nhiên, hiện tại Lô An Cương quả là đã làm được. Tên con riêng Quản Phi này đã thành thái giám, còn chúng ta cũng vẫn quyết không tha cho tập đoàn Dương Điền và Quản Nhất Minh.

- Có lẽ, điều này chính là kết qủa mà Lô An Cương hy vọng đặt được. Trong vụ án này, tôi cảm thấy người thắng lợi nhiều nhất là Lô An Cương, chứ không phải Quản Phi hay chúng ta. Thủ đoạn của Lô An Cương quả là hết chỗ nói, sau khi chết còn có thể khiến cho người ta vì hắn mà bỏ ra công sức. Thật lợi hại!

Sự tài giỏi khiến người khác không ngừng cảm phục.