- Hóa ra là thế, chỉ là trong số những người tài còn có người tài hơn, cũng không thể thần hóa nó lên được.
Phí Nhất Độ nhẹ nhàng thở ra, có cảm giác hoảng hốt hiểu ra điều gì đấy.
- Ha ha, Nhất Độ, cháu cũng không thế quá khinh thường bọn họ được. Họ đã mạnh đến mức nào chắc cháu cũng không thể tưởng tượng ra được, năm đó sư phụ từng nói, có một vị cường tráng đất Tiên Thiên từng dùng sức mạnh của một người mà đã chém diệt được gần trăm tên võ luyện chỉ trong vòng một tiếng. Trong số những võ sĩ này, có người là cao thủ tứ đăng, ngũ đẳng, đương nhiên, đa phần đều chỉ luyện đến nhị đẳng, tam đẳng thôi.
Phí Trường Thiên cười nói, nhắc một cháu trai Phí Nhất Độ một chút.
- Trăm tên, thật lợi hại, đoán chừng cho cả đám chân tay của cháu đi giết chắc cũng không làm được.
Phí Nhất Độ gật gật đầu, liếc nhìn ông nội một cái rồi lại hỏi:
- Vậy những người ở cực thứ tư kia cũng không yếu chứ?
- Ha ha, trong Thái Cực có Trương Vô Trần là người đầu tiên của ngũ cực. Cực thứ hai được gọi là "Hồng cực". Yến Song Song sở dĩ được gọi là Hồng cực là bởi vì thứ nhất, cô gái này hay vận đồ màu đỏ, thứ hai là giỏi sử dụng chiếc roi quất dài màu đỏ. Một khi quất xuống, đến cả đầu trâu cũng bị quất thành hai phần, cháu thử tượng tượng nếu chiếc roi này quất lên người thì sẽ ra làm sao?Phí Trường Thiên cười nói.
- Lợi hại, e là người sẽ bị sẻ làm đôi.
Diệp Phàm trong lòng thầm kinh ngạc.
- Không chỉ có điểm này, sau khi quất vào cậu, nếu cậu không bị biến thành hai nửa, cậu vẫn là một người, chỉ là. Trên thực tế cậu đã là hai mảnh rồi.
Bởi vì tốc độ cô ta ra tay quá nhanh, cơ thể của cậu vốn dĩ không tách rời. Đương nhiên, cứng rắn mà nói thì đúng thành hai mảnh rồi, lưỡi roi bóng loáng như kim loại sau khi cắt đem ra phơi ngoài ánh sáng.
Phí Nhất Thiên nhìn những người trong sảnh một cái, vuốt vuốt râu, rồi lại nói:
- Còn tam cực thì phân biệt thành Dương cực đạo thuận.
Âm cực mai thu thu, là tổ tông của cung Vu Sơn, cực cuối cùng chính là Thiết Trần sư phụ của Đỗ Đạo Hà của Đỗ gia, gọi là Tinh cực.
Ba người này tôi cũng chỉ mới nghe danh chứ cũng không hiểu họ lợi hại ở chỗ nào. Nhưng mà, đã là nằm trong ngũ cực thì đều là những người đang nể.
Tuy nhiên, hiện tai họ chắc cũng đã trên trăm tuổi, người còn sống hay không, cái này thật khó tính.
Phí Trường Thiên thở dài vì năm tháng trôi qua.
- Ông nội, sao ông vẫn chưa vào?
Phí Điệp Vũ bĩu môi, đột nhiên mở miệng hỏi.
- Ha ha ha, ông sao có thể so sánh được với những cao nhân này, Điệp Vũ, cháu thật ngây thơ quá.
Phí Trường Thiên mỉm cười sang sảng, liếc qua những người trong sảnh, rồi nói:
- Bởi vì Đỗ gia có Thiết Trần đại danh phái Tinh cực, cho nên cái thời đại Đỗ Đại Hà kia Đỗ gia danh vọng rất cao.
Cũng là một trong những gia tộc đỉnh cấp về giới Quốc thuật của nước ta. Mà Lý Trinh lúc đó được gọi là một trong tứ đại mỹ nhân Giang Nam.
Số cao thủ muốn cùng cô ấy thành thân rất nhiều, Chung A Cô chính là một trong số những người theo đuổi cô. Nhưng cuối cùng Lý Trinh lại gả cho Đỗ Đạo Hà, nghe nói cũng là Thiết Trần Tinh cực ra tay tác hợp. Tuy nhiên, Đỗ gia gây thù hằn cũng tương đối nhiều, nghe nói Đỗ Đạo Hà chết không minh bạch, thanh danh nhà họ Đỗ đi xuống rất nhiều, đến cả việc kinh doanh cũng gặp không ít tổn thất.
Về sau, hai người con trai của Đỗ Đạo Hà là Đỗ Tiếu Trạch và Đỗ Phong cũng không chịu thua kém, gây dựng lại một góc trời Đỗ gia ở thành phố Phổ Hải.
Mà Chung A Cô vốn là một trong sáu sư thúc của tiểu tử Bắc Sơn, Âm Vô Đao, nhưng tuổi tác hai người này không cách nhau xa lắm.
Hơn nữa, quan hệ giữa hai người cũng không tốt, nghe nói, năm đó Âm Vô Đao thu được một đồ đệ thiên chất vô cùng tốt, hai mươi tuổi đã đạt đến cấp lục đẳng, bởi vì cậu bé đó là do Âm Vô Đao cứu ra từ một bầy sói, cho nên lấy họ là Lang.
Phiến Trường Thiên thản nhiên cười nói.
- Họ Lang, không lẽ là Lang Phá Thiên?
Diệp Phàm thất thanh hỏi, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
- Đúng đúng, chính là Lang Phá Thiên, năm đó tôi gặp Âm Vô Đao, anh ta mang theo đứa bé ấy, tôi còn ôm nó, lúc đấy nó còn tè ướt hết cả người tôi. Lúc đó, Âm Vô Đao còn gọi tôi là tiền bối, liền tiện tay đánh vào mông đứa bé ấy mấy cái, rồi mắng, nhìn xem, đến cả phi ưng Thái tuế ngươi còn dám tè vào, người uy phong thế thì gọi là Phá Thiên vậy, cho nên, được gọi là Lang Phá Thiên, ha ha ha
Ông cụ Phí tâm tình vui vẻ, mỉm cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Diệp Phàm thiếu chút nữa là toát mồ hôi, trong lòng nghĩ lão Lang đúng là không biết sợ, dám tè vào cả người lão thái gia của Phí gia.
- Tuy nhiên, sao anh biết tên anh ta là Lang Phá Thiên?
Phí Nhất Hoàn hình như nghĩ là điều gì đó, lập tức truy vấn.
- Cái này, nếu nói ra chắc chắn anh hiểu được. Chính là Lang Phá Thiên, Đoàn trưởng đoàn Cảnh vệ Trung ương.
Diệp Phàm nói, nghĩ nếu có giấu diếm cũng giấu diếm không nổi, bởi vì cái tên Lang Phá Thiên rất có cá tính.
- Hóa ra là anh ta
Phí Nhất Hoàn gật gật đầu.
- Đứa nhỏ này làm Đoàn trưởng cấm quân nữa cơ à, thật có tiền đồ.
Phí Trường Thiên cười khen nói, rồi quay người lại thở dài, liếc nhìn Diệp Phàm một cái:
- Chỉ có điều Thanh Thiên 20 năm rồi vẫn chưa về nhà, rốt cuộc là vì chuyện quan trọng như thế nào mà đến cả nhà cũng không trở về. Còn Phương Thành nữa, năm đó cũng vì một chút chuyện trong lòng mà đến nhà cũng bỏ mà đi. Diệp Phàm, cậu nói xem, cha nuôi của cậu, Phương Thành đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này, cha nuôi sống cùng cháu được mười năm nay, cha chỉ nói ông họ Phí. Sau này cháu gặp sư bá Thanh Sơn, nhận ra chiêu thức của cháu nên mới nói ra. Cháu mới biết sư phụ là Phí Phương Thành. Nghe nói năm đó là vì chuyện với Tô Lưu Phương nhà họ Tô nên mới bỏ trốn đi. Cha nuôi ngày ngày ngồi trên một nấm mồ cắn hạt dưa, tự mình chơi cờ với mình.
Trong lòng Diệp Phàm có chút ưu tư, sắc mặt không được tốt lắm.
- Lưu Phương chết rồi sao?
Phí Nhất Hoàn kinh hãi hỏi.
- Không rõ lắm, nấm mộ ấy có lập một tấm bia đá, nhưng không có viết tên, trống trơn. Không biết bên trong rốt cuộc là ai? Tuy nhiên, tôi cảm giác Tô tiểu thư chưa chết. Cô còn thu nhận một đồ đệ, tôi có quen cô ta, nói là Tô tiểu thư mười mấy năm trước mới đi, nhưng Tô tiểu thư mà cô ta nói có phải là tiểu thư nhà họ Tô không thì tôi không dám xác định.
Người mà Diệp Phàm nói chính là sư phụ Tô Lưu Phương của Kiều Viên Viên, thằng nhãi này cũng là đang đoán thôi.
- Ôi…Chuyện năm đó, Phương Thành quả nhiên khó có thể buông rời được nỗi lòng…Ôi
Phí Nhất Hoàn thở dài, khuôn mặt bỗng lộ vẻ u buồn, đoán chừng chuyện năm đó anh ta cũng có liên quan một chút.
Diệp Phàm nhìn ông cụ họ Phí, phát hiện da mặt ông ta có động đậy một chút, xem ra, chuyện của Phí gia đúng là có chút phức tạp. Diệp Phàm đương nhiên không dám hỏi đến tận gốc rễ vấn đề.
- Đúng rồi, bác Yến, đây là thứ mà bác Thanh Sơn hồi còn ở Vương quốc Thái Lan nhờ cháu chuyển lại cho bác, xin bác nhận lấy cho ạ.
Diệp Phàm lấy vòng cổ ra, hai tay cầm rồi bước đưa về phía trước mặt Yến Hồng.
- Là của ông ấy tặng cho cháu, thằng nhóc này, đưa cho bác để làm gì?
Trên mặt Yến Hồng lại lộ ra nụ cười tươi vui, lại nhìn Phí Vũ Điệp một cái, vẻ mặt có chút quái dị.
Diệp Phàm trong lòng có chút ngạc nhiên, có vẻ như cảm nhận được điều gì, hình như mặt Phí Vũ Điệp hơi hơi đỏ lên. Trong lòng nghĩ chết tiệt, không phải Phí Thanh Sơn mang cái đồ chơi này ra làm vật làm tín vật chỉ hôn đấy chứ, thế kỷ nào rồi mà còn chơi cái trò này. Hơn nữa, lúc ông ta đi Phí Vũ Điệp đã ra đời chưa cũng khó nói, chẳng lẽ thật sự là phiền toái…
- Cái này, bác Thanh Sơn dặn dò cháu là chuyển cho bác, sao cháu có thể nhận được chứ?
Diệp Phàm nhanh nhảu giả ngơ, đương nhiên mà muốn nhanh chóng mang cái gánh nợ này tống khứ đi.
- Hừ, anh khinh thường tôi thì vứt nó đi.
Phí Vũ Điệp không ngờ lại nói ra lời này, hốc mắt đỏ lên rồi chạy một mạch lên lầu.
Diệp Phàm vừa nghe liền lập tức há hốc mồm, trong lòng chợt lạnh, hóa ra có lẽ chuyện là như vậy. Thằng nhãi này cầm chiếc vòng cổ, bên trái bên phải đều khó xử, thật không biết phải xử lý ra sao.
- Cứ nhận trước đi, chiếc vòng cổ ấy là dấu hiệu của Thanh Sơn, cậu không thấy trên mặt có hình đầu chim ưng sao? Thanh Sơn là người đứng đầu lục tôn Trung Hoa, ông ấy hy vọng cậu có thể kế thừa danh hiệu của ông ấy đấy.
Nói ra, con cháu họ Phí chúng tôi đều có chút hổ thẹn, đến bây giờ, trong số trang lứa trẻ tuổi chỉ có Nhất Độ công lực là cao nhất, tuy nhiên vẫn chưa phá được lục đẳng.
Đẳng cấp chính là một cái ngưỡng, Nhất Độ đã hơn 30 rồi, còn có thể đi đến độ cao nào nữa. Cậu bây giờ mới 23 tuổi, nếu tôi đoán không sai thì cậu hẳn đã đạt đến đỉnh của thất đẳng rồi_ Phí Trường Thiên trên mặt hiện lên chút ưu tư.
¬¬- Thật vậy sao?
Phí Nhất Độ cũng không có đố kỵ, vẻ mặt ngạc nhiên, muốn chứng thực.
- Không có, mới đến tầng thứ 2 của thất đẳng thôi.
Diệp Phàm nhanh chóng là bộ mặt ngớ ngẩn để che giấu, trong lòng nghĩ công lực càng cao, khéo càng không thoát ra khỏi nhà họ Phí được.
¬- Thật không ngờ cậu đạt đến thất đẳng. Lại là giai đoạn thứ hai.Phí Nhất Độ thật sự khâm phục. Nhìn Diệp Phàm một cái, rồi thở dài nói
- Tôi tiến vào đỉnh của ngũ đẳng đã năm năm, nhưng lục đẳng thì vẫn không sờ đến được. Mà cậu mới 23 tuổi đã vào bậc cao thủ thất đẳng rồi. Tôi thật không dám tưởng tượng cậu làm thế nào mà đột phá được. Ước đoán tiền đồ sẽ là vô lượng, mặc dù bây giờ không phải là thời đại tôn sung võ học chí tôn nhưng trong số những người cùng thế hệ với tôi vẫn có rất nhiều người luyện võ, cái này cũng là một trong số quốc học căn bản của người Trung Quốc chúng ta_
- Giơ tay lại đâyDiệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Phí Ngạc nhìn ông nội và ba một cái, thấy họ đều gật đầu, nên không do dự nữa liền giơ tay ra, Diệp Phàm sau khi vận khí một vòng bắt đầu tiến hành dò xét.
- Ấn phương thức hành khí của anh chầm chậm lại đi
Diệp Phàm ra mệnh lệch.
Phí Nhất Độ làm theo, ước chừng sau nửa tiếng, trong đại sảnh không có âm thành nào phát ra, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Ngay cả khuôn mặt Phí Trường Thiên cũng hơi hơi run sợ, xét cho cùng ông ta cũng là người già nhất nhà họ Phí, đương nhiên hy vọng con cháu mình có thể kế thừa quốc học, phát triển võ học Phí gia.
¬ - Kỳ thật, anh không phải là không thể lên đến lục đẳng.
Diệp Phàm nghĩ tới âm dương sâm, nếu có thể phối chế ra Cửu Long hoàn cấp bậc thành phẩm tốt để trợ lực Phí Nhất Độ thì hoàn toàn có hy vọng.
- Thật sao!
Hai mắt Phí Nhất Độ như khẩn cầu, đột nhiên anh ta gập một chân chạm xuống đất, làm như một nghi thức bái kiến, nói
- Nhất Độ khâm phục người giỏi, sau này, anh chính là đại ca của Nhất Độ.
Diệp Phàm phát hiện cái này cơ bản là do ông cụ họ Phí sắp đặt, đã dùng mắt lườm anh ta một cái. Đương nhiên cũng không bỏ qua vấn đề chính bản thân Nhất Độ là người khâm phục người mạnh hơn mình.
- Hy vọng thì có, tuy nhiên, lại có ba thành, hơn nữa, tôi vẫn còn một chút vật liệu chưa phối được.
Diệp Phàm suy nghĩ, Phí gia là gia đình lâu đời như vậy, lại là thế gia võ đạo, không chừng lại có loại vật liệu tốt hơn lưu lại.
Cái này, có thể mò được thì sao không mò, dù sao bày ra cũng thật lãng phí, tên nhãi này quyết định chủ ý, nghĩ đến người này thì nên tận dụng vật liệu này.
- Đưa Diệp Phàm đến nhà kho, muốn cái gì thì tự mình chọn lấy.
Phí Trường Thiên khoát tay, nói không chút do dự.