- Nó đến Bắc Kinh cũng chưa nói với con câu nào à?
Phượng Thiên Diêu liếc mắt ngắm cháu gái một cái, hơi quái dị, hình như cố ý khích cháu mình.
- Hừ, tên Diệp Phàm, tên dế nhũi, không thèm nói cho con biết, con, con… con…
Phượng Khuynh Thành lập tức bị nghẹn lại, tức giận, Tiểu Man đang hung hăng dưới chân, cũng ngước đầu nhìn lên mấy cái.
- Dế nhũi mà có thể cùng Thủ tướng ngồi ăn cơm, em gái, anh thấy em hồ đồ mất rồi?
Phượng Cương không biết tốt xấu phán một câu, liếc mắt nhìn em gái một cái, còn nói thêm,
- Chắc hẳn đang đợi ai đó đứng ngồi không yên, chắc chắn sẽ lập tức gọi điện thoại cho tên dế nhũi kia rồi,
- Anh nói ai? Em mà gọi điện thoại cho hắn, không có cửa đâu.
Phượng Khuynh Thành giống con gà chọi, nói. Liếc mắt nhìn anh trai Phượng Cương một cái, lại nói,
- Ngược lại thì có, em là ai chứ? Là tiểu thư Phượng gia đấy.
- Được, anh mỏi mắt mong chờ.
Phượng Cương đắc ý cười cười.
- Không để ý tới anh nữa,em đi chơi đây.
Phượng Khuynh Thành trợn mắt liếc nhìn anh trai một cái, đi ra cửa.
- Con dám đánh đánh cuộc, chắc chắn là đi tìm Diệp Phàm rồi.
Phượng Cương nhìn theo bóng dáng Phượng Khuynh Thành, cười nói.
- Tìm thì tìm thôi, con lôi thôi cái gì? Đừng nghĩ ông không biết quỷ tâm của con, đơn giản là muốn tạo quan hệ tốt với con cháu mấy gia tộc lớn coi trọng Khuynh Thành nhà chúng đúng không?
Phượng lão đột nhiên nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng.
- Không... Không có... ông nội, cái này, con nào dám tự đi tìm rắc rối, ông nội không biết, cô bé đó đừng thấy nó bề ngoài lương thiện đáng yêu, nó mà nổi cơn hung lên thì nguy hiểm đến tính mạng đó. Ông nội, ông không thấy, chân con bị nó đạp cho mấy lần, đến bây giờ hơi đau đây này.
Phượng Cương bộ dạng có chút sợ hãi, nói.
- Cho đáng, tránh ra một bên đi.
Phượng lão nói, khép nửa mắt dưỡng thần.
Chiều hôm sau, Diệp Phàm vừa đến lớp học, cảm giác không khí có chút khác lạ, một số bạn học thấy hắn đều khuôn mặt tươi cười chào hỏi.
Lúc này, đám người cùng hội cùng thuyền Thôi Nhất Tân và Trương Oánh Nguyệt hai vị Thứ trưởng đi tới. Kéo Diệp Phàm sang một bên, nói:
- Vừa rồi có hơn mườibạn học yêu cầu gia nhập tổ chúng ta, anh xem xem, đây là danh sách báo danh, cái này có chút phiền phức, dư mất vài người phải làm sao đây? Làm thế nào để không đắc tội với ai.
Trương Oánh Nguyệt vừa có chút vui mừng, nhưng trong đó cũng lẫn chút sầu lo.
- Bộ trưởng Thôi, anh thấy sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Cứ theo cấp bậc và thứ vị mà chọn thôi, đây là hiện thực. Bọn họ cũng không có thể trách chúng ta được đúng không. Hơn nữa Tần Thiên Minh và Đường Lâmchắc hẳn cũng chọn người như thế thôi. Cũng không thể bảo chúng ta chọn dùng những người kém được.
Thôi Nhất Tân tỏ thái độ thẳn thắn
- Tuy nhiên, địa phương và đề tài điều tra nghiên cứu lần này vẫn chưa rõ ràng lắm, phải làm rõ cái này thì chúng ta mới dễ chọn người.
Trương Oánh Nguyệt nói, suy xét rất kỹ. Sau khi nói xong hai người đều nhìn Diệp Phàm, hiển nhiên sẽ nghe theo hắn.
- Tôi muốn đi huyện Ma Xuyên tỉnh Nam Phúc dạo một vòng, ở đó có nhiều thứ đáng để chúng ta nghiên cứu, mọi người thấy thế nào?
Diệp Phàm cũng rất tôn trọngý kiến của hai vị Thứ trưởng.
- Nghe nói ngươi muốn làm quốc lộ Thiên Tường hội tụ ba tỉnh tại huyện Ma Xuyên, có lẽ, nơi đó đúng là địa phương tốt, đến đó đi.
Thôi Nhất Tân biểu lộ thái độ đầu tiên, Trương Oánh Nguyệt cũng gật đầu.
- Tốt lắm, vậy chúng ta chọn ba người thuộc mảng nông nghiệp, công nghiệp cùng với du lịch. Hơn nữa, nếu là từ Nam Phúc tới thì càng tốt.
Thôi Nhất Tân nói.
- Hai người tự quyết định là được rồi.
Diệp Phàm cười cười, còn nói thêm,
- Tuy nhiên, việc chọn các đồng chí còn lại, nếu như họ đồng ý đi, và điều kiện không được tốt lắm. Kỳ thật, có thể giới thiệu bọn họ cho uỷ viên Tiền Thanh Trúc! Thanh Trúc với chúng ta quan hệ không tệ. Hình như người bên cô ấy vẫn chưa đủ đấy.
- Biện pháp này hay lắm, vừa không làm mất mặt các bạn học, cũng chẳng đắc tội với ai,
Thôi Nhất Tân và Trương Oánh Nguyệt cười gật đầu, cùng nhau bàn bạc sắp xếp, phân chia chức vụ, vị trí công tác, cả hai người vô cùng bận rộn.
"Hừ, Thủ tướng ngầm cho mình mượn sức…", Diệp Phàm trong lòng cười lạnh một tiếng tâm tình có chút thoải mái
Buổi tối.
Trong lòng Diệp Phàm có chút không yên, lần thứ hai tới Hương Sơn cách gia trang vịnh Phong Diệp của gia Phí không xa.
"Tiến cung lần thứ hai rồi." Diệp Phàm trong miệng thì thào một câu, Không biết đồng chí Phí Nhất Hoàn muốn hỏi cái gì?
Xe vừa mới ngừng lại, Phí Điệp Vũ thân hình trắng nõn quần lụa mỏng, đẹp như hàn cung tiên tử đang đứngdưới ánh trăng. Kia chóp mũi dường như lóe lên dưới ánh trăng mông lung dưới, cô nàng cũng là một mỹ nhân khiến người ta sợ run, hơn nữa, cô,có tâm tính rất tốt, đáng để người ta thương yêu.
Bên cạnh cô nàng, có người đàn ông giống hai vệ sĩ đang đứng, không phải Phí Nhất Độ và Phí Bát Độ thì còn ai nữa?
- Anh, anh đã đến rồi.
Điệp Vũ như chú bướm bay tới, mở cửa xe cho Diệp Phàm. Phí Nhất Độ tiến lên trước, cười nói:
- Ông nội và cha đang ở phòng khách chờ anh, còn có cả bác Yến Hồng.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm gật đầu, đi theo vào đại việnPhí gia, vừa mới vào đại sảnh, phát hiện ở giữa ghế Thái sư có một ông lão có vẻ xuất trần, vẻ mặt tương đối thản nhiên đang ngồi.
Mà bên trái của ghế Thái sư có một phụ nữ đứng tuổi, tuy nói phụ nữ đứng tuổi, nhưng được chăm sóc không tệ, sắc mặt cũng không phải rất khó coi, bên phải ghế Thái sư là Phí Nhất Hoàn.
- Ngồi đi Diệp Phàm.
Phí Nhất Hoàn gật đầu về phía Diệp Phàm, giọng điệu hiền hoà. Bảo Diệp Phàm ngồi đối diện ông, cũng là dưới vị trí của người phụ nữ trung niên.
- Đây là cha tôi Phí Trường Thiên, vị này chính làchị dâu tôi Yến Hồng.
Diệp Phàm vừa mới ngồi xuống, Phí Nhất Hoàn đã mở miệng giới thiệu nói.
- Chào cụ Phí, chào bác gái.
Diệp Phàm chào hỏi.
- Cậu đã gặp Thanh Sơn?
Yến Hồng nóng nảy, giànhnói ra trước. Tuy nhiên, trong thoáng chốc nhớ ra còn có ông cụ ở đây, liếc mắt nhìn ông, hơi ngượng ngùng, nói,
- Ba,con có chút nóng nảy.
- Không sao, con cứ hỏi trước đi, đều là người một nhà.
Ông cụ giọng điệu hiền hoà.
- Vâng, là ở Vương quốc Thái Lan tại một nơi tên Phật Ma Nham. Lúc ấy bác Thanh Sơn nói là tộc trưởng Phật Ma Nham trước kia có ân cứu mạng với ông ấy, ông ấy phải hết lòng thực hiện lời hứa thủ hộ cho bộ tộc đó trong 20 năm. Tuy nhiên, trước khi mãn hạn đó, ông đã về nước một chuyến.
Diệp Phàm nói, hoàn toàn là sự thực, đều là người nhà của Phí Thanh Sơn, cũng không có gì phải giấu diếm.
- Ông ấy đang ở đâu, vì sao không về nhà?
Yến Hồng đôi mắt đỏ lên, có những giọt lệ bao quanh.
- Bà nội, ông nội sẽ về nhà mà.
Phí Điệp Vũ vội vàng an ủi Yến Hồng.
- Cái này, mấy tháng trước ở thành phố Phổ Hải cháu có gặp ông ấy.
Diệp Phàm gật đầu, liếc mắt nhìn Yến Hồngmột cái,
- Có nói là ông ấy chưa trở về nhà, chắc hẳn là hiện nay đang xử lý chuyện gì đó quan trọng hơn sự? Là một cao thủ, 20 năm không về Trung Quốc. chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm. Có một số việc, không thể do mình quyết định đúng không ạ?
- Phổ Hải, chẳng lẽ là đi tìm Đỗ gia. Cái này, Đỗ gia với anh ấy đâu có gì liên quan.
Phí Nhất Hoàn thản nhiên nói.
- Không phải, lúc ấy cháu đi tìm Đỗ gia, có chút việc riêng phải giải quyết một chút.
Sau lại gặp gỡ một người, tên Chung A Cô, cháu thiếu chút nữa bị ông ta đánh cho tàn phế. Thời khắc mấu chốt đó đại bá xuất hiện đã cứu cháu. Ông ấy nói có việc phải xử lý.
Diệp Phàm nói.
- Chung A Cô, lão già kia cũng chưa chết.
Ông cụ Phí đột nhiên hừ giọng nói.
- Chưa ạ, không ngờ giả câm vờ điếc ở Đỗ gia. Một cao thủ bát đẳng không biết trình tự bao nhiêu, không ngờ lại làm công nhân câm điếc cho Đỗ gi.
Diệp Phàm có chút cảm thán lắc đầu.
- Hừ, còn không phải là vì người phụ nữ kia sao. Chung A Cô, một thế hệ cao thủ không ngờ vẫn khó phá được cửa tình quan!
Phí Trường Thiên cảm thán một câu.
- Lão Phí đang nói đến Lý Trinh sao?
Diệp Phàm cũng hiếu kỳ về gút mắc của thế hệ trước trong Đỗ gia, cảm giác hình như ông cụ Phí biết cái gì đó, chợt hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Ông cụ gật gật đầu, nhìnDiệp Phàm, cười nói,
- Chắc cậu muốn biết những chuyện cũ của Đỗ gia?
- Đúng vậy, lần trước vì một ít việc riêng đi tìm Đỗ gia, vẫn có nhiều vấn đề lằng nhằng không giải thích được, cháu đã hoang mang từ lâu rồi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ha hả, kể ra đều là chuyện cũ năm xưa. Nếu cậu là con nuôi của Phương Thành, cũng là người thân Phí gia chúng ta, ta nói cho cậu nghe một chút cũng được, về sau gặp gỡ người của Đỗ gia cũng có cái chuẩn bị.
Ông cụ phí vừa nói, ngay cả Phí Nhất Hoàn, Phí Nhất Độ cũng tò mò giương tai lê
Ông cụ nhấp ngụm trà, trầm ngâm một chút, mấy phút sau, mới nói:
- Muốn nói Đỗ gia, trước hết phải nói đến ngũ cực năm đó. Ngũ cực kỳ thật chỉ chính là ngũ vị cao thủ, trong giới Quốc thuật Trung Quốc chúng ta có thể xưng là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu. Bọn họ là Võ Đang Thái Cực, Trương Vô Trần. Người này 40 năm trước cũng đã là cửu đẳng một vị siêu cấp cường nhân. Hiện tại nghe nói đã tiến vào Tiên Thiên, nơi tuyệt hảo, cụ thể đạt tới loại trình tự nào, cái này chỉ là truyền thuyết.
- Phí lão,Tiên Thiên là gì? Có thể giải thích trước một chút được không ạ?
Diệp Phàm không nhịn được, khao khát hỏi về Tiên Thiên.
- Kỳ thật Tiên Thiên, chỉ có điều một loại danh hiệu chỉ cường nhân đỉnh bậc thôi. Nói thế nào nhỉ, khái niệm "Tiên Thiên này tương đương hỗn loạn.
Nói thế này, võ đạo đạt tới cực điểm rồi, nội kình có thể hóa thành vật thể thực phun ra khỏi cơ thể, từ lòng bàn tay của cậu tấn công đối thủ, cảnh giới này được xưng là, Tiên Thiên. Đương nhiên, loại thực thể này chỉ có thể cảm giác được chứ không nhìn thấy được.
Tỷ như, chúng ta hiện đang đánh nhau, phải dựa vào sự tiếp xúc của cơ thể mới có khả năng công kích. Còn người Tiên Thiên, hắn không cẩn trải qua tiếp xúc thân thể, có thể đem trực tiếp nội chuyển sang hình thức hữu hình công kích cậu.
Nội kình sau khi biến hóa, có thể cương nhu tùy theo ý người ta. Cứng thì còn cứng rắn hơn cả hợp kim thép, nhu thì còn nhu hơn cả nước.
Loại cao thủ cấp bậc này, nghe cách mấy chục mét thậm chí trăm hoặc mét đều có thể sử dụng một số vũ khí công kích đối thủ.
Hắn đem nội kình biến thành một vật vô hình trong tay, tỷ như côn bổng để công kích đối thủ. Kỳ thật, nội kình chính là vũ khí vô hình trong tay hắn.
Đương nhiên, cơ thể các cường nhân giai đoạn này, các cảm giác đều tương đối linh mẫn. Nghe nói, cho dù đối mặt súng ống họ xác suất né tránh của họ cũng rất cao.
Đương nhiên, đối với những chất nổ uy lực cao, chẳng hạn như lựu đạn nếu cột vào người bọn họ, thì có thể nổ chết họ.
Cho nên, bọn họ tuy mạnh, nhưng vẫn là có thân xác máu thịt, cũng không phải đúc bằng sắt thép. Chỉ có điều phương thức công kích được cải biến, năng lượng tăng lên không ít thôi. Cảm giác và độ nhạy cũng tăng nhanh không ít, là một cao nhân có siêu cơ thể thoát khỏi cực hạn của cơ thể, nhưng không thể cưỡi mây đạp gió như trong tiểu thuyết miêu tả.
Bọn họ không có thể bay, chỉ có điều thân thể linh hoạt, nhảy cao và độ linh hoạt tăng không ít, đối với chuyện này, năm đó ta cũng chỉ nghe sư phụ nói, kỳ thực, cường nhân Tiên Thiên, ta cũng chưa gặp bao giờ, haizz…
Phí Trường Thiên thở dài tiếc nuối!