Quan Sách

Chương 1048: Nổi trận lôi đình!

Mối quan hệ thông thường giữa bí thư thành ủy và chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, theo một số người khá là hình tượng, đại loại là bí thư quản lý về người, còn chủ tịch thành phố thì quản lý về tiền.

Đương nhiên cách nói này không phải dùng để chỉ thời đại trước.

Thời xưa quyền lực của Đảng ủy là vô cùng lớn, trong bộ máy của Đảng có một đội ngũ phó bí thư đông đảo, mỗi người được phân công riêng, đồng thời quản lý nhiều lĩnh vực, còn sức ảnh hưởng của chính quyền thì tương đối thấp.

Thậm chí có những nơi, quyền lực của lãnh đạo số một của chính quyền trong Ủy ban thường vụ cũng chỉ xếp hàng thứ tư thứ năm, đây đều là những hiện tượng thường gặp thời bấy giờ.

Nhưng bước sang thời đại sau này, trung ương đã tiến hành một loạt các chính sách cải cách tăng cường chức năng của chính quyền, trong đó bao gồm giảm thiểu số lượng phó bí thư, quy định trong bộ máy chỉ có một phó bí thư chuyên trách.

Ngoài ra, tăng số lượng nhân viên thuộc chính quyền gia nhập Ủy ban thường vụ. Trước đây người của chính quyền có mặt trong đội ngũ thường vụ thường chỉ có Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố và Phó chủ tịch thường vụ quốc hội, hiện nay rất nhiều nơi đều là ba người có mặt trong Thường vụ, từ đó đảm bảo chính quyền nắm vị trí lãnh đạo chủ chốt trên lĩnh vực phát triển kinh tế.

Tuy nhiên tất cả những điều này, hiện nay xét tại Hoàn Thành cũng vẫn có những điểm khác biệt.

Nhạc Vân Tùng quản lý nhân sự rất chặt, về chuyện tiền nong cũng vậy.

Hiện nay cán bộ thuộc lĩnh vực tài chính của Hoàn Thành đều thuộc sự quản lý của Nhạc Vân Tùng.

Năm đó Nhạc Vân Tùng từ vị trí Cục trưởng cục Tài chính lên đảm nhiệm vị trí Phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, sau đó lại bước thêm một bước lên vị trí hiện tại.

Vì vậy, ông ta không cần quá lộ liễu để thắt chặt nguồn tài chính, dù sao đám cán bộ ấy cũng chỉ nghe theo ông ta, và đây cũng chính là pháp bảo của Nhạc Vân tùng để đối phó với Khương Thiếu Khôn.

Nhưng hôm nay Khương Thiếu Khôn lại ngang nhiên khơi mào rắc rối này trước Hội nghị thường vụ, lật bài với ông ta về vấn đề tài chính và thuế vụ, mâu thuẫn giữa hai người sao có thể không trở nên gay gắt?

Từ đầu tới cuối, Trần Kinh đều rất ít phát biểu, hắn đang cân nhắc ý đồ của Khương Thiếu Khôn.

Rõ ràng Khương Thiếu Khôn đang đánh vào lớp ngụy trang trên danh nghĩa phát triển, công khai đòi lại quyền lợi thuộc về mình, chiêu này không thể nói là không thâm hiểm.

Hiện nay có rất nhiều lãnh đạo cũng quang tâm tới sự phát triển của Hoàn Thành, không chỉ tỉnh ủy, mà ngày cả trung ương cũng rất quan tâm. Mối quan hệ giữa Đảng ủy và chính quyền Hoàn Thành sẽ được định đoạt như thế nào trong giai đoạn mới, Khương Thiếu Khôn đã phác họa nên bộ khung.

Nếu như Nhạc Vân Tùng vẫn khăng khăn cố chấp, vẫn muốn kẹp vấn đề tài chính và thuế vụ lên cổ Khương Thiếu Khôn, Khương Thiếu Khôn sẽ có thể nhân cơ hội này gây khó dễ, lợi dụng quyền lực phía chính quyền đã nắm trong tay đối đầu với Nhạc Vân Tùng. Tuy rằng kết cục của cuộc đối đầu ấy là cả hai cùng phải chịu thương tổn, nhưng Nhạc Vân Tùng có thể chấp nhận sao?

Khương Thiếu Khôn là người kiêu ngạo, cũng là kẻ tàn ác thâm hiểm, Trần Kinh hôm nay coi như đã được thấy tận mắt.

Giống với Trần Kinh, đa số những ủy viên thường vụ khác hôm nay cũng chưa chuẩn bị tốt tinh thần cho biến động lớn này, nhìn ai cũng thấy chết lặng.

Mặc dù vậy Nhạc Vân Tùng cũng không phải tay vừa, tuy rằng ông ta không hề có bất cứ chuẩn bị trước nào với sự ra tay đầy bất ngờ của Khương Thiếu Khôn, nhưng ông ta phản ứng lại rất nhanh.

Trầm ngâm một lát, ông nói:

- Dự thảo này của phía chính quyền rất đáng để thảo luận, nhưng vấn đề trước mắt mà chúng ta phải đối mặt vẫn là vấn đề tài chính. Hiện nay mười mấy quận của chúng ta đều đang kêu gào cải cách, nhưng nhìn từ tình hình toàn thành phố lúc này, thực sự bắt tay vào hành động, hơn nữa có khả năng, có sức mạnh để đẩy mạnh cải cách cũng chỉ có mỗi quận Tẩu Mã Hà mà thôi!

Ông ta ngừng lại, rồi đưa tay phải ra, nói:

- Chúng ta thử tính toán số vốn đã đầu tư vào Tẩu Mã Hà lần này xem, dự tính quy hoạch đô thị ba mươi tỷ, cụ thể bù vào thuế vụ, kỹ thuật tiên tiến, nâng cấp kỹ thuật của các doanh nghiệp, trăm triệu này đập vào trăm triệu kia như muối bỏ bể. Phó bí thư Trần lần này lại chuẩn vị tìm vay ngân hàng, khả năng kế hoạch lại tăng thêm vài tỷ nữa.

Chúng ta không tính nguồn tài chính xã hội, chỉ tính đầu tư của chính phủ, khả năng đã đầu tư vào bốn mươi tỷ Tẩu Mã Hà.

Cứ tính như vậy, toàn thành phố chúng ta có mười mấy quận huyện, tổng cộng chính phủ sẽ phải đầu tư hơn năm trăm tỷ.

Vì vậy tôi muốn hỏi một câu thế này, GNP* của Hoàn Thành chúng ta một năm là bao nhiêu? Chúng ta đầu tư nhiều tiền xuống như vậy, số tiền ấy từ đâu tới?

*chú thích: GNP (viết tắt cho Gross National Product bằng tiếng Anh) tức Tổng sản lượng quốc gia hay Tổng sản phẩm quốc gia là một chỉ tiêu kinh tế đánh giá sự phát triển kinh tế của một đất nước nó được tính là tổng giá trị bằng tiền của các sản phẩm cuối cùng và dịch vụ mà công dân của một nước làm ra trong một khoảng thời gian nào đó, thông thường là một năm tài chính, không kể làm ra ở đâu (trong hay ngoài nước).

Ông ta chỉ vào Trần Kinh rồi tiếp:

- Bí thư Trần, cậu thử nói xem?

Trần Kinh đáp:

- Bí thư, vấn đề tài chính không phải vấn đề một sớm một chiều, đầu tư cũng phải vấn đề có thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Vấn đề này tôi đề nghĩ hoãn lại một thời gian, làm tốt công tác chuẩn bị trước. Mỗi thành viên trong bộ máy chúng ta cần phát huy tài trí của mình để nghĩ cách giải quyết vấn đề này, mọi người thấy sao?

Trần Kinh nói vậy, cũng chính là bí quyết của từ “kéo dài”, vừa rồi Nhạc Vân Tùng rõ ràng đã lén đổi lại khái niệm.

Tẩu Mã Hà tiêu tốn nhiều tiền là vì Tẩu Mã Hà cần đầu tư quy hoạch đô thị, quy hoạch này chính là một bộ phận quan trọng của quy hoạch Hoàn Thành.

Trừ đi số tiền này, nguồn tiền mà Tẩu Mã Hà cần cũng không nhiều lắm.

Nhưng Nhạc Vân Tùng lại cố tình gấp lên mười mấy lần số tiền thực sự mà Tẩu Mã Hà cần, sau đó lại lấy cơ số này nhân lên thành số tiền toàn thành phố cần để đầu tư, đây chính là một kiểu lừa gạt.

Trần Kinh đương nhiên không cách nào vạch trần một điểm này, việc đã như vậy, hắn chỉ có thể thuận theo đó mà nói, trước tiên kéo dài cục diện đã rồi tính.

Khương Thiếu Khôn vẫn nhíu mày, cánh mũi hừ lạnh.

Ông ta kiêu căng, Trần Kinh cũng không thoải mái gì, nhưng lúc này còn có thể làm thế nào khác?

Cuối cùng, Hội nghị thường vụ thảo luận thêm vài vấn đề nhỏ nhặt khác rồi kết thúc. Hội nghị thường vụ lần này là kỳ họp ngoài ý muốn nhất, cũng là kỳ họp không có nội dung nhất kể từ khi Trần Kinh tới Hoàn Thành.

Nói thực hắn cũng có phần chật vật, thời cơ gây rối của Khương Thiếu Khôn phải nói quá hoàn hảo, Trần Kinh chưa từng nghĩ tới điều này.

Hiện tại kéo dài như vậy, chẳng qua cũng chỉ là tạm thời đóng băng vấn đề này lại. Nhưng sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ lại được đưa ra thảo luận, lúc ấy phải làm thế nào?

Dọc đường Trần Kinh không nói năng gì, chính vào lúc hắn đi tới trước cửa phòng làm việc của mình, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi.

Hắn quay đầu lại nhìn, hóa ra là Trịnh Liêu Đăng.

Trần Kinh cười, nói:

- Chủ tịch thành phố Trịnh? Có chuyện gì vậy?

Trịnh Liêu Đăng tiến lại gần, đáp:

- Bí thư Trần, gần đây tôi có để ý tới một số chuyện, nghe nói công tác giải phóng mặt bằng của Tẩu Mã Hà gặp rất nhiều khó khăn. Về vấn đề này, chính quyền chúng tôi nhận được rất nhiều tố cáo, tôi nghĩ cần phải báo cáo lại chuyện này với ngài, sau đó xin chỉ thị của ngài đối với vấn đề này!

Trần Kinh hít một hơi thật sâu, nheo mắt nhìn Trịnh Liêu Đăng, trong lòng nghĩ Tẩu Mã Hà vừa đánh rắm ra chút chuyện, đã có thể nâng cấp trình diện lên chính quyền, thằng cha này rõ ràng đang nói dối trắng trợn.

Chẳng qua chính quyền thành phố lần này ra quyết định điều chỉnh công tác của phó chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố, Trịnh Liêu Đăng dường như thực sự được phân công phụ trách mảng xây dựng đô thị.

Như vậy, hôm nay chân lãnh đạo quản lý phân công như anh ta tới đây tìm mình rốt cuộc là tới báo cáo công tác, nghe chỉ thị từ mình, hay là tới chỉ thị mình đây?

- Như vậy đi, lão Trịnh, về vấn đề giải phóng mặt bằng, anh có thể thu thập một số thông tin trước, tìm hiểu kĩ tình hình trước đi đã. Tôi cũng đang rất quan tâm tới vấn đề này đấy thôi. Tôi mới từ Bắc Kinh về được ít hôm, cũng đang trong quá trình tìm hiểu về chuyện này, tôi cho rằng cần phải nghiêm túc nhìn nhận vụ việc lần này.

Cũng có nghĩa là nếu như vụ việc lần này có dính dáng tới cán bộ Đảng viên của chúng ta, hoặc là một số doanh nghiệp kinh doanh không hợp pháp, thì nhất định phải nghiêm trị!

Điểm này anh cần nhớ kỹ, cho dù anh ta có là quan viên cấp bậc nào đi chăng nữa, là quân lâu nhâu hay kẻ đứng đầu, đều cần tóm gọn bằng bất cứ giá nào!

Nói xong những lời cuối cùng, vẻ mặt Trần Kinh trở nên vô cùng nghiêm túc, sát khí bừng bừng.

Về vấn đề trừng trị quan viên hủ bại, trước nay Trần Kinh chưa hề nương tay, những kẻ chết trong tay hắn nhiều không đếm xuể, Trần Kinh cũng nổi danh tàn nhẫn trong chuyện này.

Hắn vừa giương mũi giáo lên, sát khí ấy lập tức khiến Trịnh Liêu Đăng nuốt ngay lại những lời chực nói.

Trần Kinh quay người bước vào phòng làm việc của mình, Trịnh Liêu Đăng vẫn ngơ ngác đứng sau lưng nhìn hắn, săc mặt u ám biến đổi, không biết trong lòng đang nghĩ gì!

...

“Xoảng!”

Một chậu mã thầy mô phỏng theo trấn Cảnh Đức đời Càn Long nhà Thanh mới tinh bị Nhạc Vân Tùng đùng đùng nội giận đập vỡ nằm trên mặt đất.

Chiếc chậu tiếp xúc với mặt đất, nháy mắt vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Nhạc Vân Tùng lại đập mạnh xuống bàn làm việc, rồi gầm lên:

- Quả thực là quá sức ngang ngược, được đằng chân lân đằng đầu! Từ khi nào mà Hoàn Thành lại trở nên mất hết quy củ như vậy? Hắn cho rằng mình là Khâm sai đại thần, Thiên Vương lão tử chắc?

- Thật là nực cười, quá nực cười! Hoàn toàn là nói xằng nói bậy hết!

Nhạc Vân Tùng có phần mất đi lý trí.

Hội nghị thường vụ hôn nay Khương Thiếu Khôn đã quá ngang ngược rồi, không ngờ hắn ta dám trực tiếp đối đầu với ông, khiến ông suýt chút nữa thì không sao thoát được, mặt mũi và sự tôn nghiêm của một bí thư thiếu chút nữa đều mất sạch!

Ông đảm nhiệm vị trí bí thư thành ủy Hoàn Thành đã nhiều năm như vậy, trước giờ cũng chưa từng gặp phải chuyện uất ức đến vậy, khiến ông mất mặt đến vậy.

Cuối cùng, nếu như không phải là Trần Kinh nhanh mồm nhanh miệng, khéo léo kéo dài vấn đề này, hội nghị thường vụ hôm nay thậm chí ông khó lòng có thể toàn mạng rút lui cho được.

Ông mới là bí thư Hoàn Thành, một Khương Thiếu Khôn kia có là cái thá gì? Hoàn toàn không biết thế nào là cấp trên cấp dưới, hoàn toàn là hung hăng dọa người, lại muốn một tấc lên trời mới được!

Nhạc Vân Tùng đùng đùng nổi giận, sắc mặt Vương Kỳ Hoa vô cùng khó coi.

Nhạc Vân Tùng đi Bắc Kinh mới được một tuần, vừa trở về đã xảy ra chuyện như vậy, trong một tuần này, anh ta giữ vị trí quản gia thành ủy, căn bản lại không thể làm rõ cục diện, không thể kịp thời báo cáo tình hình Hoàn Thành hiện giờ cho Nhạc Vân Tùng, trách nhiệm của anh ta là không thể trốn tránh được.

- Vương Kỳ Hoa, anh nói xem, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh đường đường là trưởng ban thư ký lại đần độn như vậy, trời đất sắp sụp xuống rồi, nhưng anh vẫn ngày ngày báo tin bình an cho tôi…

Vương Kỳ Hoa mặt đỏ bừng, lúng túng không biết phải làm thế nào.

Rất lâu sau, Nhạc Vân Tùng dường như ý thức được mình đã quá thất thố, ông ta thả người xuống sô pha, hai tay khaonh trước ngực, bắt đầu sinh hờn dỗi.

Vương Kỳ Hoa sát ngôn quan sắc*, cuối cùng cố lấy dũng khí bước tới, hạ thấp giọng:

*chú thích:

Quan sát hành động và sắc mặt mà thăm dò ý tứ đối phương.

- Bí thư, gần đây công ty Dẫn Đầu Thế Kỷ bị điều tra rất nghiêm ngặt, tôi cũng vừa mới nhận được tin này, không chỉ bộ thuế vụ thanh tra việc đóng thuế của bên đó, bộ Công thương cũng thanh tra phạm vi kinh doanh của họ, dường như áp lực mà họ đang phải chịu là rất lớn! Có khi nào …

Nhạc Vân Tùng mặt biến sắc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Kỳ Hoa.

Vương Kỳ Hoa không dám đối mặt với ông ta, co rúm lại:

- Tôi… tôi cũng vừa mới biết thôi, tôi cảm thấy đây rất có thể là một tín hiệu, chính là đang có kẻ giở trò với chúng ta!

Nhạc Vân Tùng không hề thay đổi sắc mặt, cũng không động tĩnh gì, chỉ đờ đẫn nhìn Vương Kỳ Hoa như vậy.

Bầu không khí trong phòng dường như ngưng động lại, cảm giác căng thẳng khiến người ta không thở nổi.

Không biết bao lâu sau, Nhạc Vân Tùng mới quay đầu lại, ngả người về sau, thân hình dựa sát vào lưng sô pha.

Ông ta không nói câu nào, nhưng khoảnh khắc ấy lại khiến Vương Kỳ Hoa cảm thấy Nhạc Vân Tùng dường như già đi rất nhiều.

Vốn dĩ Vương Kỳ Hoa có rất nhiều điều muốn nói, nhưng giờ phút này, anh ta lại chẳng thể phát ra một từ một chữ nào cả.

Anh ta đột nhiên cảm giác được, lúc này mình không nên ở đây, mình nên để cho Nhạc Vân Tùng chút thời gian…

Anh ta đứng dậy, chậm chạp đi ra cửa, rón ra rón rén, không để phát ra bất cứ tiếng động nào.

Ra khỏi cửa, Vương Kỳ Hoa vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ta cảm giác dường như mình không nên nói ra chuyện này, đáng lẽ mình nên ra mặt dò xét tình hình thực hư thế trước mới phải…

(còn tiếp)

DG: dulactieu!!