Công tác mời gọi đầu tư của Kim Sơn không lý tưởng lắm, đem so với Kiến Nghiệp từng cạnh tranh với nhau thì có thể nói là rất tệ, trừ hồ Kim Sơn vỡ đê tạo ra ảnh hưởng xấu thì việc thương vụ Cẩm Hồ di chuyển tinh lực sang công tác trù bị xây cảng đảo Đông Sơn cũng là nhân tố quan trọng.
Vì trực tiếp tham dự công tác xây cảng, thương vụ Cẩm Hồ cũng tăng cường lực độ hấp thu tư bản người Hoa chạy khỏi Inđô.
Cho tới hạ tuần tháng 11, thương vụ Cẩm Hồ mắc nợ lên tới 1.5 tỷ USD, trong đó 300 triệu USD vốn là tiền trong quỹ đầu cơ hải ngoại, nhân lúc hỗn loạn khi tư bản người Hoa rút đi, phân tán vào tài khoản Cẩm Hồ, danh nghĩa là nợ, thực tế là vốn tự có của Cẩm Hồ, nợ thực tế là 1.2 tỷ USD.
Thương vụ Cẩm Hồ trong nửa năm ngắn ngủi huy động được 1.5 tỷ USD, có thể coi là kỳ tích của Trung Quốc vào năm 1998.
Nhưng so với chuyện thương vụ Cẩm Hồ muốn làm thì 1.5 tỷ USD này vẫn không đủ, đầu tư vào Hải vận Nam Dương 200 USD lấy 12% cổ phần, đầu tư vào Hoành Viễn 10 triệu USD, rồi đầu tư vào sắt thép Đông Sơn, đóng thuyền Đông Sơn, rồi khi công trình xây dựng cảng chính thức bắt đầu phải đầu tư tiền khởi động xây dựng cơ sở hạ tầng....
Cứ thế tính thì 1.5 tỷ USD còn chẳng đủ dùng cho giai đoạn tiền kỳ, nên chẳng khó hiểu vì sao Samsung vào thời kỳ đỉnh cao lại nợ tới 17 tỷ USD, cũng không khó hiểu vì sao nếu không có quốc gia hỗ trợ thì doanh nghiệp bình thường tuyệt đối không có khả năng thực hiện mô hình thương xã tổng hợp.
Thấy Trương Khác mày nhíu chặt, Lương Vĩ Pháp hỏi:
- Có chuyện gì mà cậu phiền lòng như thế?
- Thiếu tiền...
Trương Khác than:
Triệu Hữu Luân cười lớn:
- Cẩm Hồ mà còn thiếu tiền à, năm nay Cẩm Hồ phải tiêu thụ được 1.5 triệu chiếc điện thoại phải không?
Trương Khác chẳng nói nói cho ông ta biết một năm qua Cẩm Hồ bỏ tiền nghiên cứu hơn 1 tỷ rồi, chỉ lắc đầu:
- Vẫn thiếu tiền.. Bên Kim Sơn, mặc dù tư bản người Hoa tới đây đã giảm đi, có điều tôi dự kiến tình hình kinh tế năm sau sẽ chuyển biến tốt, Quách gia của Malay, Trần gia Hà gia của Indo, cùng Thôi gia của Phillipin đều có ý nguyện đầu tư vào thực nghiệp, tôi rất vui lòng bắc cầu làm mối cho Kim Sơn.
Nghe câu này của Trương Khác, Triệu Hữu Luân nhân thể nói:
- Tôi có kế hoạch năm sau tổ chức tiệc rồi mời gọi đầu tư, mời Quách Tùng Duyên, Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ, Thôi Văn Diệp tới Kim Sơn xem xét thực địa một vòng, cậu thấy có được không?
Rồi giọng hơi nhỏ xuống:
- Bữa tiệc cũng mời một số người của Mitsui và điện tử Hoa Hạ tham gia...
Tuy nói Trì Tá Tú Tàng dẫn dắt xí nghiệp điện tử dưới cờ Mitsui hợp tác với Hoa Hạ và Khoa Vương chẳng qua là muốn mượn danh nghĩa đầu tư mở rộng đường thẩm thấu sản nghiệp điện tử Nhật Bản vào thị trường Trung Quốc.
Nhưng đối với địa phương mà nói, công ty liên doanh lập ở đương địa, có tác dụng xúc tiến kinh tế địa phương rất lớn, hiện giờ ba công ty liên doanh chấn hưng khu công nghiệp điện tử Kim Sơn, nên có sức nặng rất đáng nể.
Kim Sơn chẳng phải là đại bàn của Cẩm Hồ, hơn nữa Triệu Hữu Luân thân là cán bộ cao cấp quốc gia, cũng chẳng cần phụ thuộc vào Cẩm Hồ, ông ta đánh tiếng trước đã là nể mặt Cẩm Hồ lắm rồi, Chu Cẩn Du không còn uy hiếp được ông ta trên sĩ đồ, nên ông ta chẳng sợ sống lại khu công nghiệp điện tử sẽ cho Tạ gia cơ hội cắn trả.
Trương Khác không muốn can thiệp vào chuyện thương nghiệp bình thường, nếu không thành quá ngang ngược:
- Tôi không dám đảm bảo mấy người bí thư Triệu điểm danh sẽ đều tới Kim Sơn, nhưng tôi dám chắc bọn họ sẽ hết sức coi trọng.
Thầm nghĩ đám Tạ Kiếm Nam, Trì Tá Tú Tàng hôm nay vừa vặn ngắm chim cùng một chỗ, nói không chừng do Triệu Hữu Luân nhắc bọn chúng, như vậy hai bên đã tiếp xúc với nhau rồi.
Trương Khác tỏ thái độ như thế, Triệu Hữu Luân đương nhiên là cao hứng, ông ta cũng lo Trương Khác lòng dạ hẹp hòi, nhất định muốn giở trò sau lưng Khoa Vương, Hoa Hạ, với ông ta lúc này mà nói, không có nhiều lựa chọn.
Lương Vĩ Pháp thì không lo, vì ngay cả ở Hải Châu thì Khoa Vương cũng sống thoải mái, ít nhất không bị chèn ép thương nghiệp, nếu không với thế lực của Cẩm Hồ ở Hải Châu, muốn làm gì thì Khoa Vương không chống đỡ nổi.
Trương Khác cũng phân rất rõ chuyện thương nghiệp và chính trị, như thế có lợi cho tương lai của Cẩm Hồ, nếu Cẩm Hồ vươn tay quá dài vào chuyện chính trị, ắt sẽ làm TW sinh ra cảnh giác không cần thiết, cứ để Kim Sơn khôi phục cách cục nhìn có vẻ như bình hành là lựa chọn sáng suốt.
Gặp mặt Lương Vĩ Pháp và Triệu Hữu Luân xong, ba giờ chiều Trương Khác cùng Đường Học Khiêm tới thẳng Tân Đình khảo sát việc trù kiến xây dựng cảng.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Cùng với việc NEC và Hoa Hạ đều tư vào Khoa Vương, quyền khống chế Tân Khoa Vương đã không còn nằm trong tay cha con Tạ Hán Minh nữa, nó đã không còn là xí nghiệp gia tộc, Tạ Hán Minh cũng không thể bước ra sân khấu, mà cùng Chu Cẩn Du đã bị giải trì tất cả chức vụ quay về Tân Thái, chỗ ở bị thu hồi, mỗi lần tới Kim Sơn, Tạ Kiếm Nam đều ở trong khách sạn.
Cho dù Tân Khoa Vương được dây chuyền sản xuất và kỹ thuật cùng chế độ quản lý của Nhật, Tạ Kiếm Nam vẫn không dám có chút lơ là nào.
Từng bước nuốt lấy khu công nghiệp điện tử làm cơ sở sản xuất, vận mệnh sau này của Khoa Vương là ở đó, nhưng thế cục của Khoa Vương ở Kim Sơn với Khoa Vương tồi tệ hết sức, phó tỉnh trưởng thưởng vụ và bí thư tỉnh ủy đều là tử địch của Khoa Vương, đứng cùng một phía với Cẩm Hồ.
Còn Triệu Hữu Luân trong thời gian làm thị trưởng Kim Sơn đấu đá dữ dội với mẹ hắn, không nói ông ta, ngay tỉnh trưởng Lương Vĩ Pháp cũng có khuynh hương ngả theo Cẩm Hồ một cách rõ ràng.
Thế cục của Khoa Vương ở Kim Sơn còn tệ hơn cả ở Hải Châu, ít nhất ở Hải Châu có Lưu Văn Đào không ưa gì Cẩm Hồ.
Tạ Kiếm Nam không hiểu lúc này hẹn gặp Triệu Hữu Luân sẽ có câu trả lời ra sao, thầm nghĩ ít nhất Khoa Vương lúc này còn có Hoa Hạ và Mitsui chống lưng đằng sau, không tới mức bị cô lập ở Kim Sơn, nhưng hắn vẫn rất lo, vì sức ảnh hưởng của Hoa Hạ và Mitsui chủ yếu ở TW.
Tạ Kiếm Nam đợi ở khách sạn tới ba giờ chiều, Chu Hưng Đông gọi điện tới nói buổi chiều Triệu Hữu Luân có thể bỏ thời gian ra gặp mặt hắn và Trì Tá Tú Tàng ở văn phòng...
Tạ Kiếm Nam không ngại bị đá qua một bên, chỉ cần Triệu Hữu Luân nhìn vào sức ảnh hưởng của Hoa Hạ và Mitsui ở trong nước là Khoa Vương có thể duy trì ở Kim Sơn, nhưng lo hai công ty kia từng bước tranh đoạt quyền khống chế Khoa Vương.
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Buổi chiều rời Kim Sơn thì trời nổi gió, ngoài cửa sổ gió cuồn những chiếc lá rụng quay vòng vòng trên mặt đường, tiếng gió thét gào, không khí lạnh kéo tới, tựa hồ mở cửa xe ra là nó ập ngay vào mặt.
Lần này Trương Khác cùng Đường Học Khiêm tới Tân Đình là xem tình hình chuẩn bị xây cảng.
Vì đám Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ sẽ tới trạm thu phí đón tiếp, cho nên gần tới trạm thu phí, Trương Khác đổi sang chiếc xe đằng sau, để Đường Học Khiêm đi trước.
Trương Khác bảo xe tới trạm thu phí chậm hơn năm phút, lúc này ở đó chỉ còn một chiếc Santana màu đen, Mông Học Khanh đang đứng ngoài uống gió, Trương Khác mở cửa xe ra nói:
- Làm chú Mông phải chịu gió lạnh thêm 5 phút rồi.
- Hành trình của cậu chặt chẽ không trùng với tỉnh trưởng Đường, có điều cậu tới Tân Đình, thế nào cũng phải có người chiêu đãi...
Mông Học Khanh bào chiếc xe santana đi theo họ, xoa tay lên xe.
- Chú Mông lên làm trợ lý huyện trưởng rồi, cháu còn chưa chúc mừng, nhân cơ hội hôm nay mời chú một chén rượu.
- Ha ha, vẫn làm mấy chuyện cũ ấy mà.