Từ Học Bình gật đầu, lại hỏi:
- Trước đây cháu không cảm thấy quá hứng thú đối với ngành bất động sản, địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ thành lập, cháu còn cố ý đẩy hết cổ phần cho Trương Tri Phi, sao lúc này lại có hứng thú rồi?
- Ở trong nước, ngành bất động sản quá dễ cùng quyền thế thẩm thấu lẫn nhau, hình như cũng không khó tưởng tượng bất động sản quyền lực sẽ trở thành chủ lưu của ngành bất động sản trong tương lai, giai đoạn càng cao, cũng là hình thức phát triển bất động sản của quyền lực + tư bản -- đây cũng không phải là hình thức mà cháu muốn.
Trương Khác trả lời nghi vấn của Từ Học Bình:
- Tuy nhiên hiện tại cháu cũng thấy được một loại khả năng khác, chính là bất động sản của vận hành tư bản ở trong nước cũng không phải không có không gian phát triển, quyền lực bất động sản là thông qua nghiệp quan cấu kết tranh đoạt tài nguyên đất đai có giá trị, có hạn trên địa phương, mà lợi ích của vận hành tư bản chính là có thể thông qua quy mô hóa khai phát giá trị tiềm ẩn của bản thân đất đai -- theo ý cháu, tại Đông Đường xây khu bảo tồn cùng khai phát đất đai, địa ốc liên hợp tiến hành, ý nghĩa hiện thực nhất đối với Kim Sơn chính là có thể hữu hiệu hạn chế xung động thành phố phát triển xuống phía nam, như vậy cũng có thể bảo hộ tài nguyên tự nhiên chung quanh hồ Kim Sơn với mức độ lớn nhất, không bị sự phát triển vô tiết chế của thành phố tàn phá... Đương nhiên, bản thân của loại hình thức này cũng ẩn chứa cơ hội thương nghiệp rất lớn.
Nghe đến đó, Từ Học Bình cũng rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu mới nói:
- Nhiều sự việc, cháu đều thấy thông suốt hơn người bình thường.
Hắn lại thương lượng cùng Đường Học Khiêm:
- Việc này thật sự phải suy nghĩ thực thi, hình như cũng phải lấy thành phố Kim Sơn dẫn đầu. Không quản thế nào, anh cùng tỉnh trưởng Lương trước tiên thương lượng một chút... Đương nhiên rồi, loại hình thức này dù có tốt, thế nhưng lợi ích của phần đất đai tăng giá trị cũng không thể để cho chủ thầu xây dựng cầm hết, phải thảo luận ra một phương án phân phối lợi ích hợp lý.
Trương Khác cười khổ:
- Cháu cũng là tận tâm tận lực vì sự phát triển của Giang Nam, vì Kim Sơn mà hiến kế hiến sách, không cần thiết cây cầu này còn chưa bắc tốt, bác Từ lại vội vã suy nghĩ đến việc rút thang rồi...
- Loại hình thức khai phát này, bác vẫn chưa từng nghe nói qua, cũng là một loại sang tân cùng đột phá.
Từ Học Bình lắc đầu cười cười:
- Sang tân cùng đột phá trên thể chế, vừa phải lớn mật, cũng phải cẩn thận, mà Cẩm Hồ lúc này đã sớm nên có khí độ không đoạt lợi ích ngoài bổn phận rồi...
------------------
Vì lo lắng ngày hôm sau dậy sớm đến Đông Đường xem chim, ban đêm không ở lại nhà Đường Học Khiêm, Trương Khác bảo Phó Tuấn qua đây đón y về khách sạn nghỉ ngơi.
Trời vừa tảng sáng Trương Khác liền thức dậy gọi điện thoại cho Trương Dịch, mời hắn cùng đến Đông Đường xem chim, đợi đến khi Trương Dịch cùng Tôn Đình lái xe chạy tới khách sạn cùng nhau ăn sáng xong, lái xe ra khỏi khách sạn thì chân trời mới xuất hiện màu trắng bạc.
Mây nhẹ trôi, trong đất trời còn bao phủ một tầng mây mù mỏng, trong nội thành cảnh sắc vẫn còn chưa rõ ràng. Xe đến ngoại ô, thấy được trên cây cỏ cành lá đã phủ một tầng sương trắng, đã là ngày đông "cửu 2" rồi.
Thời tiết xem thu tốt nhất là sau thu đông khi chim quá cảnh, tại bãi bùn, trong cỏ lau, vạn chim reo hoan khiến người lãnh hội được cảnh hài hòa người cùng tự nhiên, thiên nhân hợp nhất. Khí hậu vào mùa đông ở Kim Sơn chưa tính khắc nghiệt, loài chim vào mùa đông quanh hồ Kim Sơn cũng coi như phong phú, chủ yếu là hoàn cảnh sinh thái bị tàn phá quá nặng.
Ở trên xe, nói với Trương Dịch việc muốn xây khu bảo tồn sinh thái, muốn hắn tại Kim Sơn thu thập một số tư liệu, làm một số công tác chuẩn bị, không chừng lúc nào đó phải lập tức khởi động rồi. Trương Dịch gật đầu đáp ứng, vừa cười vừa nói:
- Đầu năm nay người có người cũng nhiều, người phâm tâm tư như chú thì cũng không nhiều...
- Ài, địa phương đẹp để cho đám vương bát đản làm hỏng hết, vậy em đến chỗ nào xem chim?
Trương Khác xem thường nói.
- Cũng đúng, mọi người đều không muốn gánh chịu trách nhiệm, thế giới này đã sớm lộn xộn rồi...
Xe vẫn chạy thẳng về hướng ngọn núi ngắm chim vào chiều tối hôm qua, chỗ đó là địa điểm xem chim tốt nhất ở trong nội thành, từ xa đã thấy trên đỉnh núi đậu mấy chiếc xe. Mây mù buổi sớm vẫn còn chưa tiêu tan.
Thấy bên cạnh xe có mấy bóng người không rõ, Trương Khác nói với Trương Dịch:
- Không ngờ đến xem chim cũng có thể gặp được người cùng chung chí hướng...
Xe băng qua con đường lầy lội chạy lên đỉnh núi, nhìn rõ mấy người tới trước, Trương Khác ở trong xe phì phì hai tiếng:
- Đúng là miệng thối, sao lại tự chịu sa đoạ đi cùng chung chí hướng với họ chứ?
Tạ Kiếm Nam cùng Trì Tá Tú Tàng, Chu Hưng Đông, Vương Hải Túc nhìn hai chiếc xe đang chạy lên, cả đám còn đang kinh ngạc vì TP. Kim Sơn ai lại có nhã hứng sáng sớm đến vùng ngoại thành xem chim, khi nhìn thấy Trương Khác chui ra khỏi xe thì sắc mặt đều nhịn không được hơi đổi, đều thầm kêu không may.
Mitsui muốn thông qua hợp tác với điện tử Hoa Hạ, Khoa Vương, đả thông con đường cho ngành điện tử Nhật Bản bán đổ bán tháo sang thị trường Trung Quốc, con đường này không chỉ giới hạn trên thị trường điện tử hiển thị, mà là toàn phương vị. Trì Tá Tú Tàng cùng Chu Hưng Đông, Tạ Kiếm Nam đi chung với nhau cũng dễ lý giải. Vương Hải Túc cũng là mượn quan hệ cá nhân đặc biệt giữa Tinh Điển cùng Cát Kiến Đức mới có cơ hội đứng chung với họ.
Trương Khác nhìn sang bên đó vài lần, tuyệt không có ý muốn chào hỏi với họ, cầm kính viễn vọng, cùng Trương Dịch, Tôn Đình tìm một chỗ thích hợp khác để xem chim, cũng không để ý sáng sớm sương sớm phủ trên cây cỏ.
Trương Khác không có biểu hiện gì, trong lòng những người khác cũng rất không được tự nhiên, đặc biệt là Trì Tá Tú Tàng nhịn không được sẽ đi tưởng tượng ra tình cảnh của Lý Hinh Dư kiều diễm thuần khiết mà đặc biệt quyến rũ mê hoặc ở dưới thân Trương Khác hầu hạ, rên rỉ. Vừa nghĩ như thế, khí huyết trong lòng hắn liền sôi sục cả lên.
Cơn giận đó thật khó mà áp chế, quả thật không muốn ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa. Hứng thú mất hết, hắn liền vội vã ngồi xe rời khỏi, cũng không tìm chỗ khác xem chim.
Nhìn xe của nhóm Trì Tá Tú Tàng đi xuống, tâm tình Trương Khác trở nên sảng khoái, y ngồi trên núi đá nhìn cảnh mặt trời mọc. Ánh bình minh rực rỡ, đàn chim cũng như được phủ thêm một vàng sáng vàng.
Ngày hôm nay không phải là cuối tuần, Tôn Đình còn phải đến công ty. Trung tuần tháng chín cô được điều đến cơ sở nghiên cứu phát triển Kim Sơn của Vườn Sồi công tác, chỉ là nhân viên tài vụ bình thường, không tự do như Trương Khác, ngồi trên đỉnh núi đến trưa cũng được.
Buổi sáng Trương Dịch còn phải đến công trường, nhìn thời gian thấy cũng đến lúc rồi, hắn liền muốn đi xuống núi với Tôn Đình trước. Hắn cùng với Tôn Đình đi tới nói lời từ biệt với Trương Khác:
- Anh chị đã chọn thời gian rồi, dự định tháng giêng sẽ chuẩn bị đám cưới...
Nghĩ lại Trương Dịch cùng Tôn Đình ở cùng với nhau trong thời gian ba năm cũng thật không dễ dàng, ba của Trương Dịch chưa hẳn đã nghĩ thoáng. Trương Khác hơi gật đầu:
- Còn hơn hai tháng nữa. Tháng giêng em chắc cũng rảnh, anh chị tổ chức ở Hải Châu, em cũng có thể trở về...Nếu anh không có thời gian, để thím lo liệu giúp cũng được.
- Cũng không có việc gì anh chị phải làm hết.
Trương Dịch nói:
- Anh chị mua một căn hộ ở Kim Sơn, đều do Tôn Đình bố trí, mà vẫn chưa bố trí xong. Lần tới chú đi qua Kim Sơn, mời chú qua đó làm khách —— trong nhà Tôn Đình cũng giúp anh chị chuẩn bị phòng tân hôn, tháng giêng cũng trở về Hải Châu mời mấy bàn.
Trương Khác cười cười, phòng tân hôn cũng không bố trí ở quê nhà, chắc hẳn đám cưới này cũng sẽ không để cho các bác nhúng tay vào. Hơn phân nửa việc này là ý của Tôn Đình, ngẫm lại cũng khó trách. Lúc trước ba Trương Dịch gần như ép hai người đến cùng. Khúc mắc này đâu thể dễ dàng giải quyết chứ? Thấy vẻ mặt Tôn Đình còn thấp thỏm, trên việc này Trương Khác tự nhiên phải ủng hộ Tôn Đình, y vỗ vỗ chân đứng lên hoạt động một chút:
- Được, em biết rồi.
Lúc này Trương Khác mới phát hiện bụng Tôn Đình hơi nhô ra, y cười hỏi:
- Tháng giêng anh chị không phải là ba người bái đường đấy chứ?
Thấy Tôn Đình đỏ mặt, Trương Dịch cười hì hì cũng không phủ nhận. Trương Khác phất tay cười, nói với Trương Dịch:
- Vậy phải cẩn thận hơn, không thể để Tôn Đình mệt. Anh nói thời gian cho ba mẹ em biết đi, mẹ em có thể giúp anh chị làm chút chuyện...
Y lại chỉ vào Phó Tuấn:
- Thiếp cưới đừng quên cho Phó Tuấn một tấm...
Sau khi Trương Dịch cùng Tôn Đình lái xe rời khỏi, Trương Khác gọi điện thoại cho mẹ y nói đến việc đám cười vào tháng giêng của Trương Dịch cùng Tôn Đình, thuận tiện nói ra cả việc Tôn Đình mang thai.
Lương Cách Trân cũng rất ghét bác hai của Trương Khác, tuy nhiên đối với vãn bối lại không có khúc mắc gì, mà lúc trước Tôn Đình cũng suýt nữa bị ba Trương Dịch ép đến đường cùng, có cơ sở tâm lý cùng chung kẻ thù, còn thân thiết với Tôn Đình hơn. Cô cảm giác được việc này nếu không có mình đứng ra làm chủ, không chừng bác hai của Trương Khác đứng ra thì sẽ làm hỏng việc.
Nhận được điện thoại của Trương Khác, Lương Cách Trân liền nhận hết mọi việc:
- Mang thai ba tháng đầu rất khó khăn, dù có mời bảo mẫu cũng chưa hẳn có thể thân thiết. Lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho Trương Dịch, bảo nó nên đón mẹ của Tôn Đình đến Kim Sơn. Hai ngày nay mẹ sẽ về Hải Châu thương lượng với thím một chút, bên chúng ta cũng không thể không có trưởng bối đứng ra. Việc tiệc cưới ở Hải Châu thì không cần họ phải lo lắng, phòng tân hôn cũng theo tâm ý của chúng nó, dù sao thì thím con ở nhà cũng không có chuyện gì làm, cứ để thím ấy bao hết đi...
Trương Khác nghe giọng nói trong điện thoại của mẹ giống như muốn hoàn toàn cô lập bác hai rồi. Việc trong họ y cũng lười hỏi đến, nói chuyện một lúc với mẹ, khi cuối cùng muốn cúp điện thoại, Lương Cách Trân lại nói thêm một câu:
- Tôn Đình là phải kết hôn rồi, mang thai trước cũng không sao. Mà con cẩn thận đấy, đừng có mà bôi tro chét trấu lên mặt mẹ và dì Cố.
- Khụ, khụ...
Trương Khác thiếu chút nữa bị những lời của mẹ y làm nghẹn chết, giống như mình là loại người sẽ làm Đường Thanh phình bụng lên vậy. Trương Khác không dám bàn tiếp với mẹ đề tài này nữa, chỉ "dạ, vâng" hai tiếng, lại nghe mẹ giáo dục một trận nữa rồi mới cúp điện thoại.
Chế độ giáo dục của trường đại học ở Hồng Kông khác biệt rất lớn với đại lục. Đường Thanh đầu tháng là có thể nghỉ xuân. Trương Khác không ngờ cô nàng này, đêm hôm qua nói chuyện qua điện thoại, nói là phải đợi cô về Kim Sơn, dậy sớm rồi tới nơi này xem chim.
Cúp điện thoại, nhìn đàn chim đang đón ánh nắng phía chân trời, Trương Khác nghĩ thầm lúc này lại không có một người con gái nào bên cạnh cùng nhau thưởng thức mỹ cảnh tráng lệ này. Đúng là không còn thú vị gì. Cất ĐTDĐ, Trương Khác vẫy vẫy tay với Phó Tuấn đang ngồi ở xa xem chim:
- Đi thôi, chúng ta trở về đi. Đợi khu bảo tồn xây lên, mùa thu đến đây xem chim, đó mới gọi là đồ sộ. Giống như thủy triều, cảnh hồ vào mùa thu cũng rất đẹp —— địa điểm xem chim càng tốt hơn chắc là ở ven hồ, khu vực cạnh wetland, lúc này còn chưa có đường thông qua. Sang năm sửa đường rồi, ở bên trong xây thêm mấy căn nhà, hàng năm đến xem chim thủy triều, đó mới gọi là hưởng thụ.
Phó Tuấn lại không tưởng tượng ra mùa thu hồ Kim Sơn đầy rong rêu sẽ thế nào, có chút lưu luyến xuống núi.
Buổi trưa cùng tỉnh trưởng Lương Vĩ Pháp còn có bí thư Thành ủy Kim Sơn Triệu Hữu Luân cùng nhau ăn cơm, nói một số đề tài về kiến thiết kinh tế Kim Sơn.
Cục diện chính trị của Indonesia cũng theo một loạt cải cách chính trị của tổng thống Habibie được thực thi mà từ từ hòa hoãn xuống. Xu thế tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia cũng rõ ràng hòa hoãn xuống.
Đương nhiên, hòa hoãn của cục diện chính trị chỉ là một phần của nguyên nhân, căn cứ vào đánh giá của một số tổ chức tài chính quốc tế, tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia trong thời gian hơn nửa năm vào quá khứ đã vượt quá 60 tỷ USD.
Tuy nói người Hoa nắm giữ một bộ phận tài sản tương đối của Indonesia, nhưng nước có lớn cũng có lúc chảy hết. Theo khủng hoảng tài chính, khủng hoảng kinh tế Châu Á bước vào giai đoạn cuối, tư bản người Hoa rút khỏi Indonesia từ từ hành quân lặng lẽ theo cũng là việc hết sức bình thường.
Hơn 60 tỷ USD thoát khỏi Indonesia chủ yếu chảy về khu vực cùng các quốc gia Đông Nam Á chung quanh Indonesia, sau khi loạn bài Hoa bùng nổ, các quốc gia Âu Mỹ đã khai thông ra các thông đạo tị nạn cho người Hoa Indonesia như nước Mỹ, Anh, còn có chính là nội địa Trung Quốc, trong đó tỉnh Đông Hải tập trung nhất.
Từ tháng 6 đến cuối tháng 11, chỉ ba nơi Hải Châu, Huệ Sơn, Kiến Nghiệp trực tiếp thu nạp tư bản người Hoa Indonesia vượt lên 8 tỷ USD, so sánh với tỉnh Đông Hải vào năm 97 thực tế tiến cử 5.2 tỷ USD ngoại tư, ngoại tư tăng thêm 8 tỷ USD là một số liệu khiến người khác quá đỗi kinh ngạc. Đây vẫn còn chưa tính cả vài trăm triệu USD ngoại tư mà các xí nghiệp thành viên của hệ thống Cẩm Hồ hút trực tiếp từ cảnh nội Đông Hải.
Tỉnh Giang Nam, mặc dù nhét cả hai thành phố Kim Sơn cùng Tân Đình vào trong quy hoạch hợp tác kinh tế lưu vực Tiểu Giang, nhưng hồ Kim Sơn bị vỡ đê đã ảnh hưởng rât lớn đối với công tác chiêu thương dẫn tư của Kim Sơn, tuy nói đã thu hút gần 500 triệu USD vốn ngoài Hoa Indonesia, khiến công tác chiêu thương dẫn tư của TP. Kim Sơn có được tiến bộ nhất định so với dĩ vãng, nhưng còn xa mới có thể so sánh với Kiến Nghiệp, Huệ Sơn, cũng không thể so sánh với Hải Châu!!!