Nhìn thấy một đôi nam nữ nắm tay nhau lên núi, nhìn bóng lưng giống Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc, Trương Khác không muốn quấy rầy hai bọn họ, Trần Phi Dung cũng thế.
Đột nhiên Trương Khác cười nói:
- Cẩm Hồ tài trợ cho trường làm công trình chiếu sáng núi Hợp Hoan, Mông Nhạc miệng không nói gì, nhưng trong bụng nhất định chửi Cẩm Hồ lắm chuyện.
Trần Phi Dung cũng biết cái tên núi Hợp Hoan do đâu mà có, đôi lứa rơi vào biển tình chỉ muốn trốn vào những chỗ càng tối càng tốt, ngọn núi này có thêm ánh đèn rực rỡ sẽ làm cảnh sắc ban đêm trong trường càng thêm mê người, nhưng chắc chắn không được đôi nam nữ yêu nhau thích gì.
Trần Phi Dung mặt đỏ hồng, vờ như không hiểu ý Trương Khác, chẳng đáp lời y.
Trương Khác cười tủm tỉm, y chỉ không muốn trên núi Hợp Hoan có chuyện cưỡng bức gì đó xảy ra, cũng không muốn hội sinh viên ban đêm rảnh rỗi tới rình mò phá đám những đôi uyên ương, thôi thì cứ để những đôi tình lữ đó oán hận vậy.
Trần Phi Dung ăn mặc có hơi phong phanh, cảm thấy lành lạnh, nhưng cô tuyệt đối không muốn Trương Khác cởi áo khoác ra khoác lên cho mình, giống như có một giới tuyến rõ ràng vạch ra giữa hai người, những ngày Trương Khác ở Kiến Nghiệp, có thể cùng y đọc sách trong thư viện, buổi tối để y đưa về KTX là đủ rồi, cô không cho mình có suy nghĩ xa hơn, tuyệt đối không, dù chỉ là trong ý nghĩ.
Đi tới sân tennis trước KTX, còn có rất nhiều người đang chơi, Trần Phi Dung vừa mới xuất hiện, tức thì có anh chàng ngơ ngẩn bị bóng tennis đập vào mặt.
Đúng lúc có hai cô bạn cùng phòng trở về, Trần Phi Dung vẫy tay tạm biệt Trương Khác, định cùng hai cô bạn vào KTX, nhưng Trương Khác vừa quay đi, hai cô bạn một trái một phải kẹp tay Trần Phi Dung quay lại, ngây ngất nhìn bóng lưng cao gầy của Trương Khác:
- Anh ấy ngày nào cũng đưa bạn về, sao cả hai chẳng có tiến triển gì vậy? Nhìn bóng lưng anh ấy thôi cũng thật đẹp, suốt ngày hai người quấn lấy nhau, bạn không thấy thèm à?
- Nói lung tung, bọn mình là bạn, không có chuyện bậy ba như các bạn nghĩ đâu, bọn mình chỉ cùng đọc sách trong thư viện thôi.
Trần Phi Dung kéo hai cô bạn đi, nếu để Trương Khác nhìn thấy bộ dạng mê trai của họ thì thật xấu hổ.
- Bạn cho rằng trên thế giới này có quan hệ bạn bè khác giới thuần khiết sao?
Một cô bạn nói rất nghiêm túc, còn bẹo má Trần Phi Dung:
- Bạn xinh đẹp thế này đến mình còn muốn cắn một cái.
- Còn chưa thôi à? Đầu óc các bạn đều xấu xa cho nên mới thế.
Trần Phi Dung phản bác, nhìn bóng lưng Trương Khác dần rời xa, phải thừa nhận y rất thu hút các cô gái.
- Nếu bọn mình hẹn bạn ngày mai đi dạo phố, không cho bạn tới thư viện đọc sách nữa, liệu bạn phải miễn cưỡng đồng ý không?
Cô bạn khác nhìn vào mắt Trần Phi Dung chằm chằm, muốn nhìn ra sơ hở gì trong đó.
- Được thôi, ngày mai mình cũng muốn đi mua sắm.
Trần Phi Dung cười tính quái:
- Các bạn muốn thăm dò gì hả, có muốn mình giới thiệu Trương Khác cho mới cam tâm à?
- Ôi, mình và anh ấy gặp nhau ba lần rồi, ánh mắt anh ấy dừng trên mặt mình chưa bao giờ quá 0.3 giây, bạn nghĩ trái tim tuyệt vọng của mình còn có hi vọng gì sao?
Cô bạn đó u oán nói.
- Đừng làm như oán phụ đói khát ấy, tối qua mình thấy bạn cùng Trần Hiểu Toàn trên núi Hợp Hoan, đèn sáng như thế, hai người kiềm chế một chút có được không hả?
Cô bạn còn lại bóc mẽ không thương tiếc, cô bạn kia tức thì hùng hồ nhảy tới làm bộ muốn xé miệng, hai cô gái quấy lấy nhau cười đùa.
Trần Phi Dung mới nhớ lại lời Trương Khác, chính vì thế công trình chiếu sáng núi Hợp Hoan của Cẩm Hồ làm không ít người căm hận, đợi tới khi bóng lưng y hoàn toàn biến mất mới quay về KTX.
Trương Khác không hề hay biết bị ba cô gái thì thầm sau lưng hồi lâu, y lững thững đi ra ngoài cổng trường, mặc dù mấy trăm mét ngoài ngõ Học Phủ đang chìm vào cuộc sống ăn chơi về đêm sôi động, nhưng sắp tới giờ KTX tắt đen, trên đường gần cổng đã không còn ai đi lại nữa.
Mấy ngọn đèn đường phía trước đều đã tắt, cả tòa nhà phía bắc chung cư Thanh Niên còn trống nên không có ánh đèn, cây cối lại um tùm, nên đường tối om om.
Trương Khác ban đầu chẳng nghĩ, định bụng qua phòng bảo vệ nhắc họ một tiếng, đi tới gần thấy dưới cột đèn có mảnh vỡ, Trương Khác nhíu mày ngẩng đầu lên, đèn bị người ta ném vỡ, còn chưa kịp nghĩ gì thì đột nhiên cảm giác có người từ sau lưng xông tới.
Trương Khác vừa mới lấy di động trong túi ra bấm số thì nghe thấy đằng sau có người quát:
- Muốn chết.
Cổ tay liền bị kẻ đằng sau đá trúng, di động rơi sang một bên, Trương Khác quay đầu nhìn, có hai tên thanh niên mặt mày hung dữ, đang định co cẳng chạy thì trong bụi cây phía trước lại có hai người nữa xông ra, tay cầm dao bấm, chặn đường lui của y.
Bọn chúng chọn đoạn đường này, từ phòng bảo vệ không nhìn thấy được gì, Trương Khác bị dồn vào góc chết Đường Trung mới đi ra, nhặt di động lên, kiểm tra số, ném cho một tên thanh niên:
- Không sao, nó chưa kịp bấm số, chỉ mới ấn một phím.
Trương Khác suýt không nhịn được muốn nhắc Đường Trung một câu, cái di động này của y chỉ cần bấm một nút là có người tới.
- Tao không muốn làm kẻ địch của mày, cũng không muốn làm gì mày.
Đường Trung ánh mắt dữ tợn, giọng khô khốc, còn hơi run run:
- Nhưng tao nói cho mày biết, nếu ba tao chú tao chết rồi, tao không còn gì nữa, chắc mày biết người mất tất cả thì cái gì cũng có thể làm ra được.
Hai tên thanh niên cầm dao bấm ép Trương Khác vào một góc hai tên khác đứng xa xa, đề phòng có người đi qua phá hỏng hành động của bọn chúng.
Trương Khác thực sự muốn hỏi Đường Trung là học câu này từ đâu ra, trong phim sao? Y bình tĩnh nhìn khuôn mặt Đường Trung, thắc mắt vì sao hắn biết tất cả chuyện xảy ra sau lưng, đáng lý ra không ai đem nội tình Cẩm Hồ ra nói cho hắn biết.
Đường Trung chỉ là con chó nhà tang mà thôi, lại không có khí phách của kẻ vong mạng, không có chút giá trị lợi dụng nào, chẳng lẽ hắn nghĩ lấy dao ép mình ở đây là có thể cứu mạng cho Đường Anh Bồi, Đường Anh Dục? Nếu thế thì quá ngây thơ rồi.
Trương Khác chẳng thèm phí nước bọt với hắn, nhưng đoán được hắn lấy dũng khí từ đâu ra, có lẽ mấy ngày qua tham gia tuyển dụng bị cái gì đó kích thích.
Anh em Đường Anh Bổi trong lần xét xử thứ hai này nếu như từ phán tử hình hoãn thi hành sang tử hình lập tức, với Đường Trung mà nói là khác nhau hoàn toàn. Nếu là tử hình hoãn thi hành thì đám thế lực tàn dư của Đường gia Chương Châu còn có thể che chở cho hắn một chút.
Trương Khác dùng khóe mắt liếc nhìn bốn tên thanh niên, có vẻ không chuyên nghiệp lắm, trước khi đám Phó Tuấn tới, y cũng không ngu xuẩn tới mức có hành động gì gây hấn, chỉ cần kéo dài năm ba phút là đủ rồi, bình tĩnh nói:
- Tôi thì làm được cái gì, nếu như làm thế này có hiệu quả thì các người đi tìm thẩm phán ấy...
Y vừa nói vừa thầm tính thời gian, nghĩ xem nếu quá ba phút không ai tới có nên đuổi việc hết đám vệ sĩ không, còn cổ phần khích lệ Phó Tuấn và Mã Hải Long năm nay cũng bỏ hết.
- Cái gì tao cũng làm được, mày đừng ép tao.
Đường Trung tiến lên một bước tóm lấy cổ áo Trương Khác, miệng nồng nặc mùi rượu.
Trương Khác quay đầu đi:
- Mày muốn tao làm cái gì?
- Để lại cho ba tao chú tao một mạng, coi như chuyện hôm nay chưa bao giờ xảy ra.
Đường Trung ngây thơ nói:
- Nếu không làm ma tao cũng không tha cho mày.
- Có người tới đấy.
Một tên canh gác ở xa áp giọng xuống cảnh báo bên này.
Trương Khác vừa định nhìn thì cằm bị tên bên trái bóp lấy, hông bị mũi dao lạnh lẽo dí vào.
- Không được hô, hô lên tao đâm chết mày.
Tên bên phải lạnh lùng uy hiếp.
Nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc từ hướng cổng trường truyền tới, Trương Khác biết ngay là Địch Đan Thanh, chắc cô vừa từ trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ về.