Trần Tín Sinh làm tổng giám đốc TI Trung Quốc thời gian dài, cho nên rất rõ truyền thống của TI, tiếp theo đây TI sẽ dần dần chuyển giao sản phẩm 0.25 micron cho nhà máy khác làm thay, Trung Tinh Vi Tâm cũng có khả năng được tiếp nhận công nghệ này.
Trung Tinh Vi Tâm vừa thí nghiệm sản xuất chip 0.35 micron thành công lại nhắm ngay vào kỹ thuật tiên tiến hơn, trong mắt người khác có lẽ hơi nống vội, nhưng trong lòng Liễu Chí Thành không quên sự thực, các công ty khác cho bọn họ thời gian từ từ phát triển sao? Trừ TI ra, Liễu Chí Thành còn đặt hi vọng lên điện tử Thế Tân Singapore.
Delfassy lại cảm thấy vừa rồi trả lời quá trực tiếp, đổi đề tài khác nói với Trương Khác:
- Nhân viên nghiên cứu Cẩm Hồ chỉ dùng thời gian chưa tới nửa năm đã hấp thụ được kỹ thuật Flash Memory của Toshiba, đúng là làm người ta bất ngờ, không dấu mọi người, trước đó tôi cho rằng Cẩm Hồ còn tốn rất nhiều thời gian mới nắm hết được kỹ thuật này.
- Điều này đã là gì, không có kỹ thuật chế tạo tinh viên tiên tiến hơn, chúng tôi muốn tiến bộ ở kỹ thuật Flash Memory sẽ còn rất nhiều chông gai.
Trương Khác mỉm cười nói:
- Giữa xí nghiệp với xí nghiệp không có tình hữu nghị, chẳng qua là hợp tác quen rồi thành một đà quán tính, mọi người đều liên quan tới nhau. Huống chi TI có lợi ích nhất định ở Trung Tinh Vi Tâm. Trước kia đưa Ti vào làm đối tác chiến lược của Trung Tinh Vi Tâm chính là vì nhìn trúng thực lực kỹ thuật của TI ở phương diện chế tạo tinh viên.
- Thế còn chưa là gì? Giám đốc Chu còn kêu ca với tôi, nói các sinh viên đại học tốt nghiệp ở TQ bị Cẩm Hồ chiêu mộ hết mất rồi, đặc biệt là các thạc sĩ.
Delfassy hỏi:
- Nghe nói các vị còn vươn tay tới các trường đại học Hong Kong.
- Làm gì tới mức đấy.
Trần Tín Sinh lắc đầu:
- So với các xí nghiệp ngoại thì Cẩm Hồ chúng tôi chẳng có ưu thế tuyển mộ nhân viên, tuyển người ở Hong Kong chỉ là được nhờ khảo sát năng lực vài tiến sĩ thôi, tôi tới Hong Kong cũng là để tham gia khảo sát này.
Delfassy cười, có thể để Trần Tín Sinh đích thân ra mặt phỏng vấn, mấy tiến sĩ này xem ra rất được coi trọng, nói:
- Về việc phía các vị hứng thu với kỹ thuật chế tạo chip 0.25 micron, tôi sẽ nghiên túc tiến cử với ngài Engibous.
Tối hôm nay chỉ đợi mỗi câu này của Delfassy thôi.
Trương Khác trở về Kiến Nghiệp, ngày 12 tháng 11 chính là ngày Kiến Nghiệp tổ chức lễ hội tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp trường cao đẳng đại học với quy mô lớn.
Trừ các sinh viên chuyên nghành hữu hạn sư phạm, nông, lâm, mục ra thì tuyệt đại đa số sinh viên tốt nghiệp bị đá ra « chợ người » tự tìm công tác, lễ hội tuyển dụng lớn thế này Kiến Nghiệp mới tổ chức lần đầu, không náo nhiệt bằng mười năm sau tới hai ba chục vạn sinh viên tốt nghiệp chen đổ cả cổng sắt nơi tổ chức.
Năm 98, sinh viên đại học, đặc biệt là sinh viên trường xung quanh Yến Quy Hồ đều rất có giá, cho dù đại đa số bị đẩy ra ngoài tự do chọn việc, nhưng trên những khuôn mặt trẻ trung chẳng hề có sự sợ hãi bất an, Trương Khác thì nghĩ chỉ tới nửa năm nữa sẽ có rất nhiều cô gái xinh đẹp không còn ở trường nữa, thật là đáng tiếc.
Trương Khác cũng đặc biệt tới góp vui, trưa ngày 13 vừa từ phòng đọc sách của thư viện ra, Trương Khác bất ngờ gặp một người y không nghĩ tới cũng tham gia lễ hội tuyển dụng của đại học Đông Hải.
Đường Trung mặc một bộ đồ tây chất liệu rất kém, tay cầm bộ hồ sơ từ nhà thể dục đi ra, thần sắc có chút chán chường, Trương Khác thấy thế cười thầm:" Làm Nhị Thế mười mấy năm, hiện giờ được nếm thử cuộc sống dân thường, chắc chắn khổ sở lắm."
Tháng sáu, tập đoàn tội phạm do anh em Đường Anh Bồi, Đường Anh Dục cầm đầu bị bắt trọn ổ, trong đó bao gồm cả bí thư, thị trưởng, bí thư kỷ ủy của Chương Châu cũng bị bắt, có thể nói là vụ án chấn động toàn quốc hiếm có trong những năm gần đây.
Nhân viên của Mitsui liên quan tới vụ án 515 đều đã bị đuổi về nước, nhưng đám tham quan ô lại cùng gian thương trong nước thì không có được hưởng thụ dễ chịu đó.
Khi Thượng Học Nghĩa còn tại chức, vụ án đã được tòa án nhân dân khu Nam Hồ thành phố Kim Sơn thẩm lý xong, can phạm chú yếu đều bị phán từ hỉnh hoãn thi hành, anh em Đường Anh Bồi không phục phán quyết nộp đơn kháng cáo, nhưng bọn chúng không ngờ đợi mình là Từ Học Bình càng quyết tâm dùng bàn tay sắt chỉnh đốn lề thói.
*** trong luật pháp TQ có hình phạt tử hình hoãn thi hành 2 năm, trong 2 năm đó sẽ cưỡng bức lao động và xem xét lại có tử hình không.
Đương nhiên, mặc dù Từ Học Bình quyết tâm giết mấy tên tham quan ô lại lập uy, có điều lúc này áp lực các phương diện tràn tới.
Các quan viên ngã ngựa ở Chương Châu được được xử sau khi Từ Học Bình nhậm chức, nhưng ông vừa tới Giang Nam, không thể gây ảnh hưởng tới hệ thống chính pháp tương đối độc lập, đặc biệt hệ thống chính pháp phía dưới lập nên một mạng lưới chằng chịt, trong thời gian ngắn không thể xé rách được.
Trong lần xử đầu tiên, bí thư thành ủy Chương Châu bị phán hình phạt cao nhất tử hình hoãn thi hành, đám quan viên ngã ngựa đều phục tùng phán quyết không kháng án nữa, chuyện đành cho qua như thế.
Anh em Đường Anh Bồi lúc này nhất định sẽ rất hối hận vì nộp đơn kháng cáo, vì những kẻ bọn chúng cắn được đã bị dính vào vụ án hết rồi, lần xét xử thứ hai do tòa án Kim Sơn tiến hành vào hạ tuần tháng 11, chờ đợi bọn chúng không phải là vận mệnh lạc quan như chúng nghĩ.
Tập đoàn phạm tội Đường thị đã tan rã, thành viên chủ yếu đều bị xử nặng trong lần xét xử thứ nhất, anh em Đường Anh Bồi ngông cuồng quen rồi, trước khi vào tù chẳng có ý nghĩ chuyển tải sản đi, tài sản kiếm được do phạm tội bị tịch thu sạch sẽ.
Đường đại thiếu gia trước kia không tiếc ngàn vàn lấy lòng Hà Huyền tất nhiên cũng rơi từ trên mây cao xuống đất phải đi tìm việc kiếm sống.
Trương Khác cứ tưởng Đường Trung rời Đh Sư phạm rồi, không ngờ lúc này hắn lại mang hồ sơ tới lễ hội tuyển dụng kiếm việc làm.
Đường Trung cũng nhìn thấy Trương Khác, mắt lóe lên tia thù hận, quay mặt đi, cùng bạn học vào nơi tuyển dụng theo lối khác.
Trương Khác nhìn thấy ánh mắt độc địa, sắc mặt âm u của hắn, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ thằng khốn này còn chưa dứt ảo tưởng với Hà Huyền? Xem ra phải nhắc cô ấy cẩn thận một chút." Lại thấy vẫn có mấy sinh viên theo đuôi hắn, không ngờ trong nhà xảy ra biến cố lớn như vậy mà hắn có thể che dấu được bạn học, không phải là kẻ đơn giản.
Buổi chiều Trương Khác theo thông lệ tới thư viện ôn bài, hoàng hôn đến 1978, nhắc tới Đường Trung với Hà Huyền đằng sau quầy bar.
- Hắn à?
Ấn tượng của Hà Huyền về Đường Trung có hơi mơ hồ rồi:
- Từ sau lần bạn lừa hắn đập đồng hồ thì tôi không thấy hắn nữa, cũng lâu lắm rồi mà.
- Cũng khoảng hơn nửa năm rồi.
Trương Khác suy nghĩ nói, Đh Sư phạm nói lớn cũng không lớn, nhưng trong trường gần 2 vạn giáo viên sinh viên, nếu không phải cố ý chờ đợi, muốn ngẫu nhiên gặp một lần cũng khó, nếu đã thế Trương Khác không nói thêm gì, để Hà Huyền khỏi lo.
Trương Khác thích không khí trong thư viện, có lẽ do thích cảm giác êm đềm ngồi cạnh Trần Phi Dung, chỉ cần không có chuyện gì thì quá nửa là y sẽ rúc vào thư viện, gần đây tài liệu cần đọc cũng nhiều, nên mấy ngày liên đều ở trong thư viện.
Thư viện Đh Đông Hải là thư viện đóng cửa muộn nhất trong các trường xung quanh, nhưng cũng dọn dẹp trước 9h30 tôi, Trương Khác và Trần Phi Dung luôn đợi tới già đóng cửa mới rời thư viện.
Trương Khác kẹp tài liệu vào nách đưa Trần Phi Dung về KTX trước, đường về vòng qua núi Hợp Hoan, mặc dù tiết trời dần chuyển lạnh, trong bụi cây vẫn còn rất nhiều côn trùng kêu râm ran, không thiếu đôi tình lữ lên núi âu yếm.