- Tôi sao dám có ý kiến gì chứ ạ?
Điền Mưu Đông và Đào Thư Nghệ làm việc với nhau thời gian dài, khá thân thiết, để Mông Học Khánh phụ trách chiêu đãi hắn càng an tâm, ít nhất không phải nơm nớp sợ có chỗ nào chiêu đãi thiếu chu đáo.
Trương Khác đợi Mông Học Khánh đi vào giới thiệu:
- Chú Mông, để cháu giới thiệu cho chú, đây là chú cháu Trương Tri Phi, chỗ này có rất nhiều người người quen Mông Nhạc, đây là Diệp Kiến Bân, Triệu Bằng, Lương Quân, Đàm Thiên.... À Đàm Thiên không biết Mông Nhạc.
- Biết chứ, đầu tháng chín tôi còn cùng ăn cơm với Mông Nhạc, Đỗ Phi đấy.
Đàm Thiên chính chính:
- Ồ, tôi lại không biết chuyện đó.
Trương Khác quay sang bên cạnh:
- Bí thư Đậu, người bạn kia của tôi chỉ e ngay ba anh ấy cũng không biết anh ấy làm gì, thị trường Đào là tiền bối của chúng tôi ở ĐH Đông Hải, có lẽ đã nghe qua công ty Sáng Vực chính là do người bạn đó của tôi cùng người bạn khác sáng lập nên... Ngày mai tôi sẽ giới thiệu người bạn này cho mọi người làm quen.
Nhắc tới Sáng Vực thì Đậu Duy Đào biết, ông ta có hoài báo chính trị rất lớn, chẳng quan tâm tới Mông Nhạc, nhưng quan tâm tới Đỗ Phi con trai Đỗ Tiểu Sơn, lại cùng trưởng thành với Trương Khác.
Mông Nhạc có thể cùng Đỗ Phi sáng nghiệp, tất nhiên là nhân vật hiếm có, nghe Trương Khác nói thế ấn tượng với Mông Học Khánh tốt lên vài phần, thân thiết nói:
- Tân Đình có nhân tài xuất sắc như thế mà lão Mông làm cha lại chẳng biết gì, hai cha con sau này phải giao lưu nhiều vào.
Mông Học Khánh dạy con trai tinh thần độc lập từ nhỏ, thi thoảng quan tâm một chút, tình hình tỉ mỉ đúng là không hay biết gì, cười ngượng nói:
- Thật là hổ thẹn...
Đêm đã khuya, hàn huyên qua qua rồi đám Đậu Duy Đào cáo từ, Trương Khác cũng không giữ Mông Học Khánh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì lại.
Diệp Kiên Bân cười hỏi:
- Mông Nhạc chẳng nói cho cha cậu ta điều gì thì phải... Mẹ cậu ta mất sớm à?
- Ừm, khá sớm, tầm thời sơ trung của Mông Nhạc.
Trương Khác nhớ lại:
- Mông Học Khánh đợi tới khi anh ấy học cao trung mới tái hôn.
- Chuyện bình thường thôi, có điều hình như quan hệ Mông Nhạc với cha hình như hơi lãnh đạm.
- Cũng không thể nói là lãnh đạm, mà nên nói là không được tự nhiên.
Trương Khác nghĩ Mông Nhạc si tình hiếm có trên đời, về sau còn nếm đủ đau khổ trên tình trường mới biết tỉnh cảm là thứ không đơn thuần:
- Ba Mông Nhạc tái hôn với dì của anh ấy, dì anh ấy tới hơn 30 tuổi còn chưa lấy chồng, tựa hồ là vì đợi ba Mông Nhạc, tình cảm hai người nảy sinh khi dì Mông Nhạc chăm sóc chị gái mình bị bệnh, tuy trì hoãn mấy năm sau mới kết hôn, nhưng anh biết đấy chuyện này có vướng mắc người ngoài không bình luận được... Ba Mông Nhạc vốn có cơ phát triển ở Bắc Hà, cũng vì những chuyện này làm lỡ.
- Cháu không nói quá chứ?
Trương Tri Phi không tin lắm.
Diệp Kiến Bân thì lại cười lớn:
- Thú vị đấy, có thời gian tôi phải tới bái phỏng ông ta...
~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Thấy tầng dưới có tiếng người, Trương Khác đang mơ ngủ mở mắt ra, cửa kính hơi mờ, ánh sáng trong phòng không đủ nhìn rõ đồng hỗ treo trên vách tường đối diện, nghe có cả giọng Đỗ Phi, thì ra đêm qua hắn đi cùng Mông Nhạc, cầm đồng hồ đeo tay ở đầu giường lên xem, mới có 4 giờ sáng.
Sáng cuối thu trời hơi lạnh, Trương Khác chui trong chăn ấm ra, không thấy lạnh chỉ thấy buồn ngủ díp mắt lại, y ngủ chưa đẫy giấc, nếu chỉ có Đỗ Phi và Mông Nhạc thì y mặc xác, nhưng có cả tiếng Mông Học Khánh, mới vật lộn bò dậy rửa mặt xuống lầu.
Tịch Nhược Lâm cũng ở dưới lầu, mặc quần bò, áo dài tay, xinh đẹp dịu dàng, nhưng trước mặt Mông Học Khánh có chút gò bó.
Trương Khác vừa đi xuống vừa nói:
- Sao tới cả thế, rảnh lắm à?
- Hôm nay là thứ bảy, Tịch sư tỷ tới được, vì sao tao không tới được?
Đỗ Phi không quên trêu ghẹo Tịch Nhược Lâm.
Đây là lần đầu theo Mông Nhạc về quê gặp trưởng bối, Tịch Nhược Lâm mặc kệ Đỗ Phi, ngoan ngoãn giúp phục vụ trực đêm pha trà nước.
Mông Nhạc hỏi:
- Chắc buổi sáng cậu có an bài, buổi trưa mời cậu thử hải sản Tân Đình nhé? Chưa ngủ đủ thì cứ lên ngủ đi, tới trưa tôi gọi.
- Bị mọi người đánh thức rồi, còn ngủ sao được nữa?
Trương Khác lại nhìn đồng hồ theo thói quen:
- Giờ chắc là còn kịp lúc thuyền cá ra biển hả? Chúng ta ra biển chơi đi.
Mông Nhạc không rõ chuyện này, quay sang nhìn cha, dù sao thì cũng cần cha hắn an bài.
Lúc này Phó Tuấn cũng tới, Trương Khác bảo hắn:
- Anh đi hỏi anh Diệp, chúng tôi theo thuyền cá ra biển, anh ấy có muốn đi cùng không?
Phó Tuấn nhắc:
- Bí thư Đậu hôm qua ở trong nhà khách, còn chưa đi.
Trương khác sáng sớm theo thuyền cá ra biển, có thể về trước trưa hay không rất khó nói, bỏ Đậu Duy Đào qua một bên tựa hồ không thích hợp lắm.
Trương Khác lắc đầu nói:
- Trước khi tôi tới vốn không định kinh động nhiều người như vậy rồi, trước khi đi anh gọi điện báo với bí thư Đậu một tiếng là được, nói chúng ta ra biển đánh cá mời họ... Vả lại anh Diệp chắc gì đã bò được khỏi giường theo chúng ta.
Mông Học Khánh gật đầu:
- Để tôi đi hỏi, thuyền cá giờ này gần như ra biển hết rồi, tôi không dám đảm bảo.
Không nói gì thêm, gọi Mông Nhạc theo cùng.
Đi ra ngoài, Mông Học Khánh không đi tới cổng mà rẽ sang phía bắc.
- Ba không đi liên hệ với thuyền cá à, sao lại rẽ vào đây?
Mông Nhạc hỏi:
- Con coi ba là bí thư huyện ủy hay sao mà muốn thuyền có thuyền.
Mông Học Khánh không dừng bước:
- Cậu bạn đó thân phận ra sao?
- Cậu ta không giới thiệu tên à?
- Trương Tri Phi và Diệp Kiến Bân thì ba biết, trong huyện đang đồn đại thương vụ Cẩm Hồ muốn mua nhà máy đóng thuyền và nhà máy sắt thép, chuyện cụ thể thế nào ba làm sao biết được.
- Con cũng không biết, nếu ba tò mò thì con hỏi cho.
Mông Học Khánh nhìn con trai, từ kỷ nghỉ hè năm ngoái tới giờ Mông Nhạc không về nhà, đã hơn một năm cha con không gặp nhau rồi, không cao lên, nhưng trông chững chạc hơn nhiều, chắc một năm qua xảy ra nhiều chuyện không ngờ, ông ta chỉ lắc đầu, muốn biết cũng không cần vội.
Mông Học Khánh đi tới một tòa tiểu lâu phía bắc nhà khác, tìm phục vụ trực đêm hỏi:
- Bí thư Điền ở phòng nào?
- Học Khánh, sớm thế này đã có chuyện gì vậy?
Cha con Mông Học Khánh theo phục vụ còn chưa tới trước phòng Điền Mưu Đông thì thấy Điền Mưu Đông mở cửa phòng mặc áo ngủ đi ra.
- Bí thư Điền, đây là con tôi Mông Nhạc, nó từ Kiến Nghiệp về đêm qua.
- Ồ, đúng là tuổi trẻ tài cao, bí thư Đậu còn nói muốn gặp cậu đấy.
Điền Mưu Đông liếc nhìn Mông Nhạc, cười ôn hòa, hắn biết Mông Học Khánh sáng sớm tới đây chẳng phải giới thiệu con trai mình.
- Đám Trương Khác muốn ra biển chơi, sợ không thể về trước buổi trưa được.
Mông Học Khánh cẩn thận nói:
Đề xuất yêu câu này là hơi chút thất lễ, dù sao đám Đậu Duy Đào tới đây là vì y và Diệp Kiến Bân, y lại muốn ra biển chơi, không coi Đậu Duy Đào ra gì sao? Trương Khác lại còn như vô ý kéo cả ông ta vào, Mông Học Khánh không dám tự quyết, không dám phán đoán, nên mới tới xem phản ứng của Điền Mưu Đông.
Điền Mưu Đông nhíu mày suy nghĩ một lúc, nói:
- Thuyền cá lúc này chắc đang ra biển, anh lấy danh nghĩa của tôi liên hệ với công ty ngư nghiệp huyện, bảo bọn họ để lại chiếc thuyền cá tốt nhất ở cửa cảng đợi lệnh, cho dù có ra biển rồi cũng phải gọi lại cho tôi, điều kiện trên thuyền cá rất kém, nhà khách phải chuẩn bị thêm, chuyện an toàn, bảo công ty ngư nghiệp phải đặc biệt chú ý... Tôi đi tìm bí thư Đậu đây.
Mông Học Khánh ra phòng trực gọi thông báo cho cho công ty ngư nghiệp, lúc này Điền Mưu Đông thay y phục xong đi, nhận lấy điện thoại nói:
- Tôi là Điền Mưu Đông, đồng chí là.. Phải, phía đồng chí phải làm gì đều sẽ do giám đốc Mông an bài.
Rồi trà điện thoại cho Mông Học Khánh, đi tìm Đậu Duy Đào.