Mông Học Khánh thấy Điền Mưu Đông vây tay gọi mình, trước tiên ông ta nhìn ngó xung quanh, thấy người bên cạnh cũng không hiểu ra sao, mới đoán là gọi mình, còn chưa nhúc nhích thì Trương Hán Tuyền đã tinh mắt đã giành nói trước:
- Giám đốc Mông, đi kiếm tra xem phòng ốc an bài cho khách còn vấn đề gì không, bí thư Điền có sai bảo gì để tôi làm là được.
- À...
Mông Học Khánh chỉ nghĩ Điền Mưu Đông có việc sai bảo mình, tuy là cơ hội hiếm có, thậm chí có thể lộ diện trước mặt bí thư thành ủy, nhưng Trương Hán Tuyền muốn tranh, ông ta chẳng thể làm gì, đành lùi lại đi về đằng sau.
- Chú Mông.
Nghe thấy có người gọi, Mông Học Khánh quay đầu nhìn, thấy ba người Đậu Duy Đào, Đào Thư Nghệ, Điền Trung Mưu vây quanh một thanh niên, thanh niên đó đang vẫy tay gọi mình:" Mình lấy đâu ra một đứa cháu như thế? Không phải là nhầm lẫn chứ?"
Nhưng trong chớp đó tất cả ánh mắt những người đứng ở cổng nhà khách đều đổ dồn vào mình, nhất là ánh mắt kinh hãi của Trương Hán Tuyền làm ông ta cảm thấy hết sức dễ chịu.
Trương Khác mỉm cười nhìn Mông Học Khánh hoang mang đi tới.
Trương Tri Phi cũng rất ngạc nhiên, ông ta chưa bao giờ nghe cháu mình nói tới có người quen ở Tân Đình, hai tháng qua ông ta ở nhà khách Đông Sơn mấy lần, cũng có gặp Mông Học Khánh, nhưng chưa nói chuyện bao giờ:
- Sao cháu có người quen ở đây?
- Sao cháu lại không thể có người quen ở đây?
Trương Khác lắc đầu hỏi lại.
- Mông Nhạc là người Tân Đình, anh hỏi xem ông ấy có quen Mông Nhạc không?
Diệp Kiến Bân chưa hỏi, Triệu Bằng đứng bên cạnh đã hỏi trước:
Mông Nhạc và Đỗ Phi lập nên Sáng Vực đã được hơn một năm rồi, Diệp Kiến Bân và Trương Tri Phi đều biết Mông Nhạc, còn Triệu Bằng trước kia làm giám đốc phòng hành chính Vườn Sồi, không khác gì tổng quản hậu cần của Trương Khác, đương nhiên biết Trương Khác lúc rảnh rồi đều chơi cùng đám Đỗ Phi, Mông Nhạc.
Với thân phận của Trương Khác hiện nay, có được hai người bạn thân thiết như vậy rất hiếm có, vả lại Mông Nhạc cũng đáng để người ta tán thưởng.
Nhìn kỹ thì Mông Học Khánh tuổi trung niên, mặt gày gò anh tuấn, khóe mắt, giữa mày đều có nếp nhăn dày, Triệu Bằng hỏi:
- Giám đốc Mông có biết Mông Nhạc không?
- À...
Mông Học Khánh hơi sửng sốt, thầm nghĩ thì ra là người quen của thằng bé Mông Nhạc, không biết cậu thanh niên có thân phận gì, Triệu Bằng thì mượn nhà khác Đông Sơn để làm việc một thời gian rồi, coi như là quen biết, đứng lại hỏi:
- Mông Nhạc là con trai tôi, sao giám đốc Triệu quen thằng bé đó?
Triệu Bằng mỉm cười hỏi:
- Mông Nhạc có kể với giám đốc Mông chuyện ở ĐH Đông Hải không?
Mông Học Khánh cẩn thận nhìn quanh, tuy đám Đậu Duy Đào mặt có vẻ kinh ngạc, nhưng mặt đầu mang nụ cười, nghĩ chắc không phải chuyện xấu:
- Thằng bé đó cho rằng cánh cứng rồi, muốn bay một mình, sau khi lên đại học có chuyện gì cũng chẳng trao đổi với tôi... Lúc chồng góa con côi mà chẳng nương tựa vào nhau.
Triệu Bằng không biết mẹ Mông Nhạc đã mất, lúc này không tiện hỏi kỹ, quay đầu lại nhìn Trương Khác, chuyện để y xử lý thì hơn.
Trương Khác đi tới cười nói:
- Chú Mông, cháu là Trương Khác, không biết Mông Nhạc có nhắc tới với chú không, chú gọi điện bảo anh ấy về một chuyến đi, anh ấy luôn nói đồ biển Hải Châu không ngon bằng Tân Đình, lần này cháu đặc biệt tới Tân Đình đợi anh ấy mời.
Rồi quay sang giải thích với đám Đậu Duy Đào:
- Chú Mông là cha một người bạn tốt của tôi...
Mông Học Khánh nheo mắt nhìn y, khi xe đỗ trước cổng nhà khách, nếu thanh niên này xuống xe chậm thêm mấy giây, cảm giác Đào Thư Nghệ sẽ mở cửa xe giúp y, như vậy thân phận của y không đơn giản:" Cho dù công tử của bí thư tỉnh ủy cũng đâu thể làm Đào Thư Nghệ hạ mình làm việc đó?"
Thương vụ Cẩm Hồ đặt văn phòng liên lạc ở trong nhà khách Đông Sơn, phương diện huyện Bắc Hà đều do đích thân bí thư huyện ủy, huyện trưởng tiếp đãi, Mông Học Khánh không tham dự được, nhưng là phó giám đốc nhà khách ông ta cũng biết Cẩm Hồ là người khởi xướng xây cảng ở Đông Sơn, thầm nghĩ chẳng lẽ cậu thanh niên này là thái tử gia của tập đoàn đó?
- Thì ra Khác thiếu gia có người quen ở Tân Đình, vậy mà trước kia không thấy cậu nhắc tới,
Đào Thư Nghệ thân thiết vỗ vai Mông Học Khánh:
- Lão Mông, Khác thiếu gia là khách quý của Tân Đình, lại là bạn tốt của con trai anh, anh có thể đại biểu cho Tân Đình chiêu đãi khách quý... Nào, chúng ta không đứng đây uống gió lạnh nữa, vào trong rồi hãy nói chứ hả?
Trương Khác giơ di động lên:
- Cháu gọi điện cho Mông Nhạc, chú nói chuyện với anh ấy nhé...
Vừa bấm điện thoại vừa cùng mọi người đi vào nhà khách.
Không biết đám Mông Nhạc ban đêm làm gì, Trương Khác gọi hai lần mới được, không tiện trêu hắn có phải đang điên đảo loan phượng với Tịch Nhược Lâm trên núi Hợp Hoan không, bảo thẳng hắn:
- Tôi đang ở Tân Đình này, tối nay ở lại nhà khách Đông Sơn, có nói chuyện với ba anh không?
Mông Nhạc không tin, Trương Khác xuất quỷ nhập thần cũng không thể chạy tới nhà khách Đông Sơn, Trương Khác đưa di động cho Mông Học Khánh, để cha con bọn họ nói chuyện.
Sự trưởng thành của mỗi người đều khó tránh khỏi ảnh hưởng của người khác, tính suốt quá quá trình trưởng thành của Trương Khác, Mông Học Khánh là một trong số những người ảnh hưởng tới y.
Kiếp trước sau khi tốt nghiệp Trương Khác chỉ công tác ở Kiến Nghiệp một năm rồi về Hải Châu vào tập đoàn Long Dụ, Mông Nhạc không về Tân Đình mấy, còn Trương Khác thì chạy sang Tân Đình liên tục, rất thân với Mông Học Khánh, cũng học được từ ông ta không ít.
Tính cách của Mông Nhạc tất nhiên ảnh hưởng rất sâu của cha.
Quan trường Trung Quốc có rất nhiều người chẳng có bối cảnh gì cũng leo lên được chức vị cao, nhưng đa phần là đá lót đường cho người ta leo lên, chẳng có liên quan mấy tới học thức và năng lực, Mông Học Khánh là một trong số đó.
Đương nhiên ông ta thất bại trên quan trường còn có nguyên nhân khách quan khác.
Mông Học Khánh nhận lấy di động của Trương Khác, tất nhiên không thể hỏi con trai tỉ mỉ chuyện thế nào để đám Đậu Duy Đào phải chờ đợi, chỉ nói qua loa vài câu bảo con trai khách tới nhà rồi, mai mau về một chuyến, rồi trả điện thoại cho Trương Khác:
- Thằng bé ấy nói về ngay trong đêm, ài, giờ làm gì còn xe, thế nào cũng phải tới trưa mai mới về tới nơi mời mọi người thử hải sản của Tân Đình.
Trương Khác biết Mông Nhạc muốn về nhà ban đêm thì không thiếu cách, có điều đường cao tốc thông với Tân Đình thì chỉ có từ Huệ Sơn, thế nào thì cũng phải sáng mai mới tới nơi được.
Cả Tân Đình chỉ có một khách sạn miễn cưỡng được tính ba sao ở trong thành phố, nhưng cũng không cần lo, vì nhà chiêu đãi chính phủ không tệ được, trừ phòng hơi hẹp một chút, nhưng trang thiết bị đều đủ, nhân viên thì có tố chất và ý thức phục vụ lãnh đạo.
Từ nhà chính cao 8 tầng sau cổng vào, tinh hoa nhà khách Đông Sơn đều nằm ở mấy căn nhà hiện đại kiểu viên lâm đằng sau, căn nhà hai tầng an bài cho Trương Khác và Diệp Kiến Bân tất nhiên là cái tốt nhất.
Đám Đậu Duy Đào đưa Trương Khác, Diệp Kiến Bân vào nhà, Mông Học Khánh vẫn còn chần chừ, đi theo sau Điền Mưu Đông, những người khác phải đợi ở đằng sau nữa, không được vào, Điền Mưu Đông sắp đi qua cửa thì Đào Thư Nghệ quay lại bảo:
- Mưu Đông vào đi, bên nhà khách để lão Mông an bài, còn những người khác về nghỉ ngơi trước...
Đào Thư Nghệ tuy còn trẻ, nhưng là lãnh đạo cũ của huyện Bắc Hà, hắn nói thế cả huyện trưởng Lâu Kim Quý cũng không dám oán trách gì, nền cố chen vào để Đậu Duy Đào không vui càng rắc rối.
Đào Thư Nghệ thân thiết nói với Mông Học Khánh:
- Chuyện chiêu đãi anh và xử trưởng Trương phụ trách nhé, Mưu Đông, tôi an bài thế anh không ý kiến gì chứ hả?