- Còn tưởng rằng loại người vắt hết tinh thần như tôi sẽ nhận được cậu thưởng thức chứ. Cậu vẫn chưa thể tính là một nhà tư bản hợp cách.
Liễu Chí Thành nói đùa, lại nhẹ thở dài một hơi:
- Chế tạo mạch tổ hợp, chênh lệch giữa Trung Tinh Vi Tâm cùng các đối thủ cạnh tranh quá lớn, rất khó thoải mái được. Tôi sẽ an bài cho từng nhóm công nhân nghỉ ngơi.
Liễu Chí Thành là một kỹ sư giỏi được trong ngành công nhận. Dưới sự cố gắng của đoàn đội do hắn lãnh đạo, tòa nhà xưởng Tinh Viên đầu tiên của Trung Tinh Vi Tâm chính thức khởi công mới hơn 10 tháng, trung tuần tháng chín tiến vào giai đoạn sản xuất thử nghiệm.
Nhà xưởng của Hoa Hạ NEC mới hoàn thành công tác chuẩn bị giai đoạn trước, kiến thiết dự tính trong 20 tháng, cũng phải kéo dài tới cuối năm 2000 mới có thể sản sinh cạnh tranh đối với Trung Tinh Vi Tâm.
Trương Khác có thể an tâm đến Tân Vu nghỉ ngơi, nhóm Liễu Chí Thành lại chính thức đầu tư làm chuẩn bị cho Trung Tinh Vi Tâm, trong đầu căn bản không có khái niệm nghỉ ngơi.
Trương Khác yêu cầu Trung Tinh Vi Tâm có thể trước tiên sản xuất nhân flash memory. Không chỉ có người của Trung Tinh Vi Tâm không thể nghỉ ngơi, Đàm Vân Tùng của Vườn Sồi cùng với các đồng nghiệp của trung tâm kiểm tra sản phẩm cũng không thể nghỉ ngơi như bình thường.
Trương Khác nhón một cái nhân flash memory lên xem, nhìn qua cũng không khác gì một con chíp bình thường, nhưng là vì miếng chip này đã cùng Toshiba tính kế trước sau hết hơn thời gian nửa năm, thậm chí đem toàn bộ cơ sở kỹ thuật từ khi Cẩm Hồ thành lập tới nay để trao đổi với Toshiba, mới nhận được kỹ thuật hoàn chỉnh của chip flash memory. Cũng vào 4 tháng sau khi hiệp nghị trao đổi kỹ thuật chính thức có hiệu lực, tuyến sản xuất của Trung Tinh Vi Tâm thành công sản xuất thử nghiệm ra nhóm nhân flash memory đầu tiên với dung lượng lưu trữ 32M.
- Tỷ lệ sản phẩm chất lượng năm nay chỉ sợ vẫn chưa thể đạt đến mức độ khiến người khác thỏa mãn.
Liễu Chí Thành thấy vẻ mặt Trương Khác hưng phấn, nhịn không được đâm cho y một cây châm dự phòng.
- Ngoại trừ rút ra kinh phí nghiên cứu phát triển với tỉ lệ nhất định để tiến hành nghiên cứu chiều sâu đối với kỹ thuật lưu trữ chất bán dẫn, Cẩm Hồ đối với giá của nhân flash memory không yêu cầu thấp hơn giá cả đồng kỳ của Toshiba hoặc SamSung.
Trương Khác hỏi Liễu Chí Thành:
- Như vậy, Trung Tinh Vi Tâm có thể duy trì lợi nhuận không?
- Nếu là như thế, có thể duy trì lợi nhuận —— tỷ lệ sản phẩm chất lượng của chúng ta mặc dù trong nhất thời không thể đề cao đến mức khiến người thoả mãn, nhưng giá thành dù sao thấp hơn SamSung, Toshiba rất nhiều —— thế nhưng.
Liễu Chí Thành nghe Trương Khác nói như vậy, hắn thoải mái hơn, lại hỏi:
- Iplayer và USB flash drive của Ái Đạt không phải đang vội vàng giảm giá thành để khai thác thị trường càng lớn hơn sao?
- Vội, cũng không vội trong nhất thời. Tôi định cho các anh một nguyên tắc, cụ thể thì anh đi thìm nhóm Trần Tín Sinh để thương lượng —— đối với Trung Tinh Vi Tâm, chúng ta tuyệt đối không thể mổ gà lấy trứng, tôi cũng rất chờ mong Trung Tinh Vi Tâm có thể dùng thời gian 6 đến 8 năm trở thành xí nghiệp sản xuất mạch tổ hợp nhất lưu của Châu Á, đặt một hòn đá vững chắc cho ngành thông tin của quốc nội...
Nhìn ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh chiếu trên mặt đất, Trương Khác nhìn đồng hồ, lại nói với Liễu Chí Thành, Đàm Vân Tùng:
- Các anh, đặc biệt là các nghiên cứu viên phía dưới phải chú ý cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi. Tôi cũng không muốn ngày sau bị người ta chỉ trích, phía sau thành công của Cẩm Hồ bay nồng nặc mùi máu tươi...
Đàm Vân Tùng, Liễu Chí Thành đều cười cười. Trương Khác cầm một cái chip flash memory lên rồi hỏi:
- Tôi có thể giữ lại làm vật kỷ niệm chứ?
Không cần họ đưa tiễn, Trương Khác cùng Trần Phi Dung đi thẳng xuống lầu ra khỏi khu thực nghiệm, đi bộ về hướng ngõ Học Phủ.
Tại đầu ngõ ngõ Học Phủ thấy được Đỗ Phi đi ở phía trước. Hai người phụ nữ đi bên cạnh hắn trông rất quen thuộc. Người vóc người hơi cao thành thục gợi cảm, tóc dài uốn gợn sóng, mặc quần jean hai chân rất thon dài. Người thấp hơn vóc người thon nhỏ, bước đi làm cho người ta có một loại cảm giác đi bằng mũi chân, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
- Á.
Trương Khác cùng Trần Phi Dung lén lút đi theo sau xem thế nào, nhưng không nghĩ đến là hai mẹ con Lý Chi Phương và Chu Hiểu Lộ. Trương Khác há hốc miệng, mới cất tiếng gọi:
- Cô Lý, sao cô lại đến Kiến Nghiệp?
Lý Chi Phương bị Trương Khác, Phi Dung đột nhiên xuất hiện từ phía sau làm giật cả mỉnh, cô vỗ ngực, cười hỏi:
- Sao ban ngày em lại nhảy ra hù dọa người ta?
- Cô Lý...
Phi Dung cũng quy củ gọi một tiếng, mặc dù Lý Chi Phương tại Nhất Trung Hải Châu không có dạy cô, nhưng Lý Chi Phương là chủ nhiệm của phòng giáo vụ Nhất Trung, sau đó kiêm bí thư Đoàn ủy trường, chỉ đạo công tác của Hội Sinh viên. Trần Phi Dung không xa lạ gì với cô.
Tiểu la lỵ thanh xuân xinh đẹp Chu Hiểu Lộ nghiêng đầu nhìn Trương Khác cùng Trần Phi Dung:
- Đỗ Phi nói buổi tối hôm nay hai người không thoát thân được, cho dù hai người bận yêu nhau, cũng không cần núp không gặp mặt người khác mà?
- Không phải như em nghĩ đâu...
Trần Phi Dung đỏ mặt biện bạch, nhìn Đỗ Phi, cảm thấy hành động của hắn thực sự là khả nghi, lẽ nào trước khi vào nội thành hắn nhận được điện thoại là Lý Chi Phương gọi tới cho hắn sao, huống chi hắn lén lút không nói gì liền vội vã trốn ngay? Không biết có nên vạch trần hắn để biện giải cho mình hay không.
- Chu sư muội năm nay cũng học năm nhất hả?
Trương Khác nhịn không được đưa tay muốn vỗ đầu Chu Hiểu Lộ, Chu Hiểu Lộ hơi nghiêng đầu đi, nhích lại gần bên cạnh Đỗ Phi, trong lòng Trương Khác nghĩ, nghiệt duyên trong kiếp trước của Đỗ Phi kiếp này cũng không thể tránh né, lại tái diễn sao?
- Vốn nghỉ hè đã đáp với Hiểu Lộ tới Kiến Nghiệp chơi.
Lý Chi Phương cười nói:
- Nghỉ hè lại không bớt chút thời gian được, thừa dịp lễ quốc khánh cùng nó đến Kiến Nghiệp...
- Vậy thật không trùng hợp rồi, em mới cùng Trần Phi Dung đưa Đường Thanh lên máy bay về Hồng Kông, Đường Thanh còn vẫn luôn nhớ đến cô đấy.
Trương Khác không vạch trần Đỗ Phi, lại giấu diếm vết tích giải thích một chút quan hệ giữa y và Trần Phi Dung, miễn cho cô quá xấu hổ.
- Tìm một nơi cùng nhau ăn cơm đi, em biết Đỗ Phi phải mời khách, sau khi nó đến ĐH Đông Hải liền mở công ty, cô Lý biết chưa?
- Nghe Đỗ Phi nói qua rồi, Hiểu Lộ cứ đòi qua xem đây. - Lý Chi Phương nói.
Thì ra Đỗ Phi vẫn giữ liên hệ với Lý Chi Phương, Trương Khác thoáng nhìn Đỗ Phi hầu như muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Y nở nụ cười:
- Vậy chúng ta đến tham quan công ty của Đỗ Phi trước đi, sau đó đi ăn cơm tối.
- Anh Trương Khác!
Trương Khác quay đầu lại thấy Lý Hinh Dư đang vẫy tay với mình, tay trái còn đang cầm mấy tấm bản đồ của Indonesia. Lý Hinh Dư thấy Lý Chi Phương, Trần Phi Dung, Chu Hiểu Lộ không hẹn mà cùng quay đầu lại, cô thẹn thùng ôm sách trước ngực, hơi khom người xuống.
Trương Khác nghe Chu Hiểu Lộ ở phía sau hỏi Đỗ Phi:
- Cô gái này là ai thế, sao nghe tên có mùi Hàn quá vậy?