- Không có ai muốn tôi nhượng, bà nghĩ đi đâu rồi?
Giang Thượng Nguyên phất tay, bảo bạn già hắn nói nhỏ hơn:
- Tội gì phải chọc cho người người oán trách mới biết tiến thối -- đàn bà như bà đúng tóc dài kiến thức ngắn, nói với bà cũng bằng thừa, bà về đi xem cháu đã tỉnh lại hay chưa, việc này đừng có nói với người khác!
Sau vụ án La Quy Nguyên, Giang Thượng Nguyên lại rộng rãi hơn, đối với một số việc cũng nhìn thoáng hơn -- lại nói sang năm hắn chủ động thoái vị cho Trương Tri Hành, bất kể là Cẩm Hồ hay là trong tỉnh đều phải nhớ kỹ điểm này, tội gì phải đợi ba năm sau bị trực tiếp đá xuống, như vậy sẽ không kiếm được chỗ tốt gì? Đương nhiên, Giang Thượng Nguyên có thể càng nhiều suy nghĩ vì chỗ ngồi này là lợi ích căn bản của mình, hắn cũng dự định ở lại Tân Vu dưỡng lão.
Điều động liên tục trên chức vụ không hiếm thấy, thế nhưng đề bạt trên cấp bậc hành chính nhiều năm qua đã hình thành quy củ cố định, quan viên bối cảnh có thâm hậu trong cuộc đời cũng rất khó có hai lần đề bạt siêu thường. Trương Tri Hành từ Phó xử đến Chính xử đã vượt qua đề bạt siêu thường, từ Chính xử đến Phó sở, cũng là nhanh nhất chỉ dùng thời gian hai năm, từ Phó sở còn muốn tiến thêm một bước đến Chính sở, nhất định phải làm đủ ba năm.
Mùa hè năm 96 Trương Tri Hành điều đến đảm nhiệm phó thị trưởng lại đảm nhiệm phó thị trưởng Thường vụ mới qua thời gian hai năm, có nhanh nữa cũng phải chờ tới sang năm mới có thể đảm nhiệm thị trưởng, sở trưởng hoặc là cục trưởng trong Bộ uỷ.
Khởi điểm của Đường Học Khiêm tương đối cao. Hắn từ trên chức vị viện trưởng Học viện sư phạm Hải Châu điều đến Phủ thị chính liền trực tiếp đảm nhiệm phó thị trưởng, tại vị trí phó thị trưởng làm 5 năm, đại thị trưởng, thị trưởng, bí thư Thành ủy làm 4 năm, lại tiến thêm một bước đi tới chức vị Thường ủy tỉnh lúc này.
Trương Tri Hành nếu thật có ý dựa dẫm vào sĩ đồ, thực lực phía sau cũng đủ mạnh, sớm một năm trù tính cho vị trí thị trưởng đó là việc hết sức bình thường, như vậy hắn mới có khả năng trước khi về hưu hưởng thụ một chút uy phong của chính chức cấp tỉnh bộ.
Trương Tri Hành không quá nhiệt tình đối với sĩ đồ, đặc biệt Cẩm Hồ tại quốc nội lớn mạnh như vậy, nhưng khiến hắn càng thêm dè dặt, có thể tạo phúc một phương đã thỏa mãn tâm nguyện của hắn rồi. Về phần quan chức có thể làm lớn thế nào, quả thật hắn chưa suy nghĩ qua, ý nghĩa cũng không phải quá lớn -- thế nhưng Lưu Tước sẽ không nghĩ như hắn, Giang Thượng Nguyên cũng sẽ không nghĩ như hắn.
Trương Tri Hành, Lương Cách Trân đến trên núi, Đỗ Phi cùng Thịnh Hạ cũng không dám ngang nhiên ở cùng nhau, vì tị hiềm, hai nam ba nữ liền cùng nhau đến đảo Hồ Tâm.
Đường Thanh cùng Thịnh Hạ ngồi máy bay về Hồng Kông là buổi chiều ngày 4, họ ở trên núi một đêm, buổi trưa hôm sau ăn xong cơm trưa trong thành phố Tân Vu liền ngồi xe trực tiếp chạy tới sân bay quốc tế Kiến Nghiệp.
Sau khi đến sân bay, hai người bảo các nhân viên đi theo trực tiếp lái xe về Hải Châu nghỉ ngơi, Trương Khác cũng không muốn cả ngày có người theo, y để lại một chiếc xe, sau khi cất bước Đường Thanh, Thịnh Hạ, y cùng với Đỗ Phi, Trần Phi Dung có thể tự mình lái xe về Kiến Nghiệp.
Sau khi Đường Thanh, Thịnh Hạ đi thì đã là 4 giờ chiều, Đỗ Phi lái xe chở Trương Khác, Trần Phi Dung trở về trong thành phố. Xe mới vừa vào nội thành. Đỗ Phi nhận được một cuộc điện thoại, hắn quay đầu lại nói với Trương Khác là mình tạm thời có việc không thể trực tiếp về ngõ Học Phủ. Trương Khác hỏi hắn chuyện gì. Hắn cũng ấp úng không chịu nói, muốn để lại xe cho Trương Khác, còn mình thì bắt xe đi.
- Mày lái xe đi đi, tao bảo người khác phái xe đến đón tao?
Trương Khác bảo Đỗ Phi lái xe đi, cũng không biết hắn đột nhiên có chuyện gì mà không tiện nói trước mặt Trần Phi Dung.
Nhìn Đỗ Phi nhanh chóng lái xe đi, Trương Khác nói đùa với Trần Phi Dung:
- Chắc không phải mới đưa Thịnh Hạ đi, lại vội vàng đi gặp tiểu tình nhân đấy chứ?
Trần Phi Dung cười thầm không nói lời nào, ánh mắt xinh đẹp nhìn Trương Khác.
Lúc này Trương Khác mới ý thức được mình rất không có tư cách nói đùa loại này, y ngượng ngùng móc ra ĐTDĐ dự định bảo người lái xe tới đón họ, tìm mấy số, lại nghĩ thầm là kỳ nghỉ, ai cũng không rảnh. Trương Khác hỏi Trần Phi Dung:
- Chúng ta hay là ngồi xe Bus về đi?
- Hả, bạn cũng ngồi xe Bus sao?
Trần Phi Dung cười nói, chỉ vào trạm xe Bus phía trước và đi đến:
- Phía trước có tuyến 36, có thể trực tiếp đến ngõ Học Phủ...bạn có biết ngồi tuyến 36 có thể trực tiếp đến cổng trường chúng ta không?
- Mình đâu phải người quần áo đưa tới tay, cơm đưa tận miệng như bạn nói.
Trương Khác cười cười, móc ra bóp, y lại đau khổ nhăn mày:
- Chắc mình phải xài tiền của bạn nữa rồi, đi xe Bus chắc không cho quẹt thẻ tín dụng. Mình muốn đi đến Vườn Sồi, còn có một số việc, bạn đi cùng mình chứ?
- Ừm...
Trần Phi Dung gật đầu, đáp ứng theo Trương Khác cùng đi đến Vườn Sồi, Vườn Sồi cũng nằm sát với ngõ Học Phủ, ĐH Đông Hải.
----------------------------------
Trương Khác cùng Trần Phi Dung ngồi xe Bus đến khu thực nghiệm Vườn Sồi, y cầm thẻ căn cước cùng Trần Phi Dung đi vào viên khu thực nghiệm phong cảnh đẹp như một lâm viên. Quản lý gác cổng của viên khu hơi lỏng, công nhân bình thường vào ngày nghỉ còn có thể dẫn gia nhân đến đây chơi.
Bước vào đại lâu, cửa đại sảnh còn có một trạm gác rất nghiêm ngặt, tuy nói có thẻ căn cước loại cao cấp, bảo an vẫn vẻ mặt hoài nghi chặn lại Trương Khác cùng Trần Phi Dung, họ thấy thế nào cũng không giống như người sở hữu thẻ căn cước loại cao cấp. Trương Khác bất đắc dĩ gọi điện thoại bảo Đàm Vân Tùng, là thủ tịch khoa học gia của Vườn Sồi tự mình xuống lầu đón bọn họ.
Liễu Chí Thành cũng ở chỗ này, hắn cùng với Đàm Vân Tùng tới đây, thấy Trần Phi Dung đi theo bên người Trương Khác cũng không hỏi gì nhiều. Hai người nắm tay với ông chủ, rồi đi đến trạm gác.
- Xem ra sự quan tâm của tôi đối với nơi đây hơi ít.
Trương Khác đi qua trạm gác, chuông báo động không vang lên chói tai như y lo lắng, y cùng Đàm Vân Tùng cảm khái nói một câu, lại đổi giọng an ủi Đàm Vân Tùng, Liễu Chí Thành:
- Vất vả cho hai anh rồi, vào ngày quốc khánh còn phải ở lại làm việc. Trần Tín Sinh nói cho tôi biết, lễ quốc khánh hai người còn đang ở trong phòng thí nghiệm làm cả đêm...
- Chip Flash memory chưa thông qua kiểm tra, chúng tôi ai cũng không thể an tâm nghỉ ngơi, còn không bằng ở lại phòng thí nghiệm thì lòng mới kiên định hơn.
Đàm Vân Tùng vừa cười vừa nói:
- Tôi đã hứa với các nhân viên nghiên cứu rồi, sau khi thông qua kiểm tra, đại gia có thể lựa chọn một nơi để nghỉ ngơi một chút, chi phí do tổ hạng mục trả.
- Đây là điều nên làm.
Trương Khác nói:
- Tôi cũng bảo Thế Kỷ Cẩm Hồ chuẩn bị phòng trọ tốt nhất cho mọi người tại Tân Vu, chờ mọi người qua đó bất cứ lúc nào.
Y lại nói với Liễu Chí Thành:
- Chính thức đầu tư cũng không cần nóng lòng nhất thời, Trung Tinh Vi Tâm cũng không cần liều mạng đi vắt hết từng giọt mồ hôi và máu của công nhân.