Đi theo thiếu nữ váy đỏ vào trong khu bằng hộ. Mưa lớn vài ngày liền, hoàng hôn ngày hôm qua mới ngừng, buổi sáng trong ngõ lầy lội không chỗ đứng, chỗ nào cũng là bùn. Nước đọng cũng không nhiều. Đi vào, giày da, ống quần đều dính bùn, thiếu nữ váy đỏ thì có xe đạp, chân không cần chạm đất, chỉ là phải vén gáy cao đến đầu gối, lộ ra đôi cẳng chân trắng trẻo, cũng bị dính chút bùn đất.
Một số nhà có nền thấp đều bị nước tràn vào. Đi vào ngõ, còn thấy có người đứng ở trong nhà cầm chậu múc nước hắt ra ngoài.
Thiếu nữ váy đỏ dừng lại trước cửa một căn nhà, dè dặt bước chân tránh bùn đi qua, quay đầu lại nói với Trương Khác, Hứa Hồng Bá:
- May là đêm qua hết mưa, bằng không thì trong nhà cũng bị nước tràn vào...
Trương Khác ngẩng đầu nhìn bầu trời, buổi sáng chỉ là mây mỏng, nhìn không thấy dấu hiệu trời muốn đổ mưa lớn.
- Ông ơi, có khách tới tìm này...
Thiếu nữ vóc dáng cao ráo, đi giày cao gót, còn phải hơi cúi đầu xuống mới có thể tránh chạm phải cạnh cửa để đi vào trong phòng.
Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá ở ngoài cửa chờ chốc lát, không nghe thấy trong phòng có tiếng đáp lại, nhưng từ trong cổng tò vò sát vách đi ra một phụ nữ trung niên béo lùn cột tạp dề, tay cằm khăn lau. Bà ta nhìn Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá, lại nhìn Trương Khác thêm vài lần, mới hô:
- Văn Lệ, nhà cháu có khách này, cậu thanh niên đẹp trai có phải là cậu sinh viên lần trước cháu nói vào xưởng chế tương không? cũng đẹp trai thật đấy!
Thiếu nữ váy đỏ đi ra, không dám nhìn Trương Khác, hờn dỗi:
- Thím nói bậy gì vậy, họ là khách của gia gia. Gia gia cháu đâu rồi?
- Xưởng trưởng Hình dẫn người đi ra bờ đê rồi.
Phụ nữ trung niên quay đầu lại nhìn Trương Khác rồi hạ giọng nói:
- Có phải lại đổi đối tượng rồi không? Ừm, người này tốt, tuấn tú, khí chất cũng tốt, nghe thím, chọn người này đi!
Tuy nói hạ giọng, nhưng vẫn vang hơn cả giọng bình thường của Trương Khác, Trương Khác thì mắt điếc tai ngơ đánh giá khu bằng hộ.
Thiếu nữ đỏ mặt, không để ý tới phụ nữ trung niên nữa, bèn nói với hai người Trương Khác:
- Tôi dẫn hai người đi ra đê...
Rồi cô ngồi lên xe đi ra khu bằng hộ từ một cửa khác, đợi đến đoạn đường nhựa rồi cô mới dừng lại chờ Trương Khác, Hứa Hồng Bá, rồi lại cùng nhau đẩy xe đi lên đê.
Cách đê hơi xa nhìn thấy một nhóm người đang đứng trên đê. Hứa Hồng Bá chỉ vào một ông già tóc bạc đứng ở giữa, nói cho Trương Khác:
- Người đó chính là xưởng trưởng Hình, Hình Kiến Quốc...
Trương Khác ngẩn người, Hình Kiến Quốc năm 91 về hưu, ít nhất cũng phải 67-68 tuổi, sao lại tên là "Hình Kiến Quốc", Kiến Quốc, Kiến Quân, Ái Quốc, Vệ hồng, các tên này không phải là kết quả sau dựng nước sao?
Nhưng thiếu nữ váy đỏ lại nhìn ra nghi hoặc trong mắt Trương Khác, cô nói:
- Ông tôi trước giải phóng là học trò ở trong xưởng, không có đại danh. Sau giải phóng mới đặt tên cho mình như vậy. Ba tôi tên Hình Ái Quốc, chú ba tôi tên Hình Kiến Quân, người khác khi nghe tên còn tưởng rằng họ là ba anh em đấy.
Thiếu nữ váy đỏ mang theo chút e thẹn bật cười, dừng xe đạp ở dưới đê rồi dẫn Trương Khác, Hứa Hồng Bà leo lên đê.
- Ông ơi, có khách tới tìm, cháu dẫn lên đê giúp ông đây...
Hình Kiến Quốc quay đầu lại nhìn thoáng qua, từ xa thấy là Hứa Hồng Bá thì phất tay:
- A, là ông à, hôm nay không rảnh mà đánh với ông hai ván. Ông chạy lên đê uổng công rồi...
- Tôi cũng đi dạo thôi.
Hứa Hồng Bá phất tay nói:
- Không có việc gì, ông cứ làm việc của mình đi...
Trương Khác ở dưới đê nhìn thấy Hình Kiến Quốc cùng hai người trung niên đang tranh chấp cái gì, khi leo lên đê y mới nghe rõ Hình Kiến Quốc lớn giọng nói cái gì:
- Phòng lụt năm nay, các anh không thể có lệ qua loa...
- Hôm qua đã tạnh mưa, tôi điều từ trong xưởng 10 cái máy bơm cho ông bơm nước. Nước đọng ở góc phía Đông Bắc buổi sáng tôi đi xem qua, đã giải quyết hết. Lão Hình, ông còn muốn thế nào nữa?
Người trung niên mặc tây trang có vẻ không nhịn được, nhưng còn cố gắng giải thích.
- Úng ngập là khu bằng hộ, các anh làm quan thì có gì mà đau lòng? Nếu không phải tôi gọi điện thoại cho phó tỉnh trưởng Lưu, có thể điều 10 máy bơm qua đây cho chúng ta dùng không? Mà ngày hôm nay tôi gọi anh cùng chủ tịch Tống qua đây không phải vì chuyện này, ngày hôm qua nước sông đã ngập bãi đá dưới chân chúng ta. Các anh không lo lắng lũ năm nay sẽ nghiêm trọng hơn so với năm rồi sao?
Thiếu nữ váy đỏ sợ hai người Trương Khác không nhận ra, bèn nhỏ giọng giới thiệu:
- Đó là giám đốc Hậu của chúng tôi...
Thấy ông cùng lãnh đạo của công ty ở trên đê cãi nhau, trong lòng cô hơi lo.
Trương Khác vẫn biết mấy cao tầng của giấy Thần Hi, người trung niên tây trang bụng phệ là Hậu Tín Đạt, phó tổng giám đốc của giấy Thần Hi. Còn có một người Trương Khác không nhận ra, Hứa Hồng Bá giới thiệu nói là Tống Tổ Đức, chủ tịch công hội của giấy Thần Hi.
- Hôm qua nước không phải là rút xuống rồi sao? Mà đoạn đê này năm 94 nhà mày đã bỏ vốn gia cố qua. Đừng nói 50 năm không thấy, dù là một trận mưa to trăm năm cũng không dễ gặp, đê vẫn có thể đứng vững, cho dù nước sông muốn tràn qua bờ đê, chúng ta không phải đã chuẩn bị đủ bao cát, các vật tư phòng lụt rồi sao? Công nhân trong xưởng sống ở gần đây, cho dù nửa đêm cũng có thể kéo một nhóm người đi ra đê. Ông đừng làm phiền giám đốc Hậu nữa, có vấn đề gì thì cứ thương lượng với tôi!
- Tống Tổ Đức, cái miệng thối của anh chỉ biết liếm mông người ta thôi sao, thương lượng với anh thì có tác dụng mẹ gì!
Hình Kiến Quốc cổ họng to, tiếng nói như sấm, lời của ông ta làm cho sắc mặt Tống Tổ Đức lúc đen lúc trắng. Hình Kiến Quốc thì cứ tóm lấy Hậu Tín Đạt không tha:
- Xưởng giấy bỏ vốn gia cố đoạn đê dài bao nhiêu? Đừng cho là tôi đã về hưu thì cái gì cũng không biết. Các anh lừa người khác, đừng tưởng rằng có thể lừa được tôi. Bỏ 4 triệu gia cố 2 km, thực tế chỉ gia cố một đoạn ở xưởng mới, chỉ dài hơn 1 km, còn tuyên truyền ra bên ngoài là 2km... Phó tỉnh trưởng Lưu qua đây, cảm thấy 2km đê gia cố này không đủ an toàn, các anh liền biến xóa 2 viết thành 4 báo lên...
- Lão Hình, việc không có chứng cứ đừng nói mò.
Hậu Tín Đạt nhăn mày, trên mặt đã thấy rõ bực mình. Hắn nghiêng đầu đảo mắt qua Trương Khác, Hứa Hồng Bá, lại nhìn thiếu nữ váy đỏ:
- Nội bộ chúng ta cũng biết đê gia cố là 2km, cho dù trong tỉnh báo 4km, đó cũng là chuyện trên mặt mũi, sau đó phó tỉnh trưởng Lưu đã biết, và nhà máy tiếp thu phê bình, sau đó phó tỉnh trưởng Lưu cũng thông cảm cho chỗ khó xử của nhà máy. Trên thực tế, ngoài 2km cũng không phải phạm vi của xưởng giấy, vì sao còn muốn xưởng giấy móc ra 4 triệu gia cố đoạn đê cho xưởng tơ tằm và xưởng dệt?
Hậu Tín Đạt thấy Hình Kiến Quốc còn muốn dây dưa, nói năng đã trở nên nghiêm khắc:
- Lão Hình, ông đã lui xuống bảy tám năm rồi, hiện tại xưởng giấy là tôi phụ trách công tác phòng lụt, muốn đưa ra vấn đề gì, tôi gánh!
Nói xong vứt Hình Kiến Quốc trên bờ đê, nghênh ngang bỏ đi.