Buổi sáng, Trương Khác cùng Hứa Hồng đi qua đó.
Nhà xưởng giấy Thần Hi hướng về phía đông, khi xây xưởng vào đầu những năm 70, đồng thời khởi công xây dựng khu sinh hoạt, theo Thần Hi không ngừng phát triển, khu sinh hoạt cũng không ngừng mở rộng.
Gần vạn công nhân viên và gia thuộc của Thần Hi sinh hoạt tại đây, cộng thêm khu sinh hoạt của 2000 công nhân viên cùng gia thuộc của xưởng dệt cùng tập trung ở đây, hình thành một tòa thành trấn quy mô không nhỏ.
Giữa khu sinh hoạt cùng khu sản xuất có một tuyến đường chính tên Chỉ Hán chia cách, còn có một tuyến đường chính tên là đường Thần Hi chạy thẳng về hướng đông, chia khu sinh hoạt thành hai vùng nam bắc.
Đường Chỉ Hán cùng đường Thần Hi hình thành một ngã ba, cấu thành cơ cấu chủ yếu của thành trấn này, đồn công an, trung tiểu học, nhà trẻ, bưu cục, ngân hàng, bệnh viện tất cả đều có, lớn thì cũng có khách sạn, loại thành trấn dựa vào doanh nghiệp nhà nước lớn mà hình thành bố cục rất thông thường.
Ở trên bản đồ Kim Sơn, ngoại trừ đánh dấu giấy Thần Hi, còn có thể tra ra các địa danh như thôn Chỉ Hán, đường Chỉ Hán, đường Thần Hi, thôn Bắc Quách, cầu Dịch Gia.
- Nhìn từ bên ngoài cũng rất ngăn nắp.
Trương Khác nhẹ giọng nói:
- Đứng ở chỗ này nhìn, giấy Thần Hi cũng rất ngăn nắp...
Hứa Hồng Bá cười cười, không tiếp lời của Trương Khác.
Lúc này một chiếc xe tải chạy qua trước mặt hướng về phía nhà xưởng, thải rất nhiều bụi than đá. Hứa Hồng Bá lấy tay che mũi:
- Cháu xem than đá trên xe này coi như không tệ, đó chỉ là một tầng mặt ngoài, phía dưới đều là than đá chất lượng kém, khi cân cũng có người động tay chân, tăng trọng lượng rồi vận chuyển đến xưởng...Nếu giấy Thần Hi bị thu mua, loại hiện tượng nội ngoại cấu kết đào móc này còn có thể tồn tại dưới chân tường XHCN sao? Dựa vào những thứ này để phát tài đều là địa đầu xà, sao họ sẵn lòng thấy Thần Hi bị thua mua được?
Những năm gần đây, xí nghiệp quốc hữu hình thành một loại hiện tượng ký sinh, những người ký sinh trên các xí nghiệp quốc hữu đều không hy vọng thấy được hiện trạng lợi ích bị thay đổi. Trương Khác khẽ thở dài một hơi:
- Nhu cầu giấy của quốc nội rất cao, giấy Thần Hi lại không kiêng nể gì cả hi sinh cảnh vật chung quanh, nuôi một đống sâu mọt, còn có thể miễn cường duy trì lợi nhuận —— cái này làm cho những người này mượn cớ đứng ra cổ động công nhân viên ngăn cản tịnh cấu.
Hứa Hồng Bá cũng lắc đầu cười khổ, tịnh cấu giấy Thần Hi, hiện nay xem ra, quyền chủ động lại trở về tay trong tỉnh.
- Đi sâu vào trong đi, dù sao cháu không phải rất lý giải đối với tình huống thực tế. - Trương Khác nói.
- Vậy được rồi, đi vào trong.
Mặc dù hoàng hôn ngày hôm qua giấy Thần Hi xảy ra sự việc lớn như vậy, trong khu sinh họa vẫn coi như bình tĩnh, ngẫu nhiên còn thấy được có người đứng ở ngõ thảo luận chuyện này.
Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá quần áo bình thường, cũng không gây chú ý, nhưng có mấy tiệm cắt tóc trước cửa đứng các em tiếp viên, thấy được một già một trẻ đi qua đây, ánh mắt quan sát nhà cửa hai bên đường, còn tưởng rằng có khách tới cửa, liếc mắt đưa tình, huýt sáo, "anh đẹp trai", tiếng cười không ngừng truyền đến.
Đi vào trong thành trấn, biết là vẻ ngăn nắp mới nhìn thấy chỉ là biểu hiện ở bên ngoài.
Bởi khu sinh hoạt là mở rộng theo khu xưởng, nên khuyết thiếu quy hoạch hợp lý, nhìn qua cực kỳ mất trật tự. Đường Thần Hi lấy tiêu chuẩn của đường tỉnh xây dựng thêm, chỉ là xê dịch một dãy khu nhà tập thể để lấy thêm không gian.
Khu nhà tập thể vẫn là xây lên theo nhà xưởng kiến thiết vào đầu những năm 70, đa số ngoài tường không trét vôi, lộ ra cả gạch đỏ đã trải qua ăn mòn 20-30 năm, trông rất gồ ghề.
Lại đi vào trong, có một số nhà mới nhưng đều rất đơn sơ, khu nhà tập thể bốn tầng, năm tầng, sáu tầng thậm chí bảy tầng cũng có, so le không đồng đều. Lại đi vào trong, lại thấy được một khu bằng hộ lụp xụp.
Quy mô của khu bằng hộ còn không nhỏ. Có một đám trẻ con đang chơi đá cầu trong ngõ, đất lầy lội cũng không khô ráo. Trên người chúng nó toàn bùn đất, nhưng thấy chơi rất vui.
Cho dù không ai ngăn cản, mặt đất đầy bùn cũng không có chỗ đặt chân. Trương Khác cùng Hứa Hồng Bá liền đứng ở đầu ngõ.
- Trong xó này cũng có một khu bằng hộ như thế sao?
Trương Khác hơi khó hiểu, bên này là thành thôn kết hợp, chủ yếu lại là khu sinh hoạt của công nhân viên Thần Hi, có khu bằng hộ thật đúng là khó hiểu.
- Khu bằng hộ hình thành trước giải phóng, xưởng dệt đã tồn tại khi đó rồi, sau đó năm 72 xây xưởng giấy, khu nhà tập thể tạm thời của công nhân viên thì dựa vào khu bằng hộ, sau đó khu sinh hoạt xây chính thức, khu nhà tập thể tạm thời không bỏ, cho công nhân viên sau đó ở. Khu bằng hộ thì dần dần mở rộng, mãi cho đến quy mô như hiện tại. Những năm 80 nói muốn cải tạo, nhưng vào giai đoạn sau những năm 80 tốc độ xây dựng thêm xưởng giấy rất nhanh, khu sinh hoạt đưa vào lại theo không kịp, khu bằng hộ thì có thể phát huy tác dụng, cho các công nhân viên về hưu cùng gia thuộc ở, hoặc là công nhân viên mới vào xưởng trong mấy năm gần đây.
Trong khoảng thời gian này Hứa Hồng Bá tìm hiểu rất kỹ tình huống của giấy Thần Hi:
- Đừng cảm thấy khó hiểu, khu bằng hộ này có khoảng 2000 hộ gia đình đấy...
"Leng keng leng keng..."
Phía sau có tiếng chuông xe đạp, Trương Khác quay đầu thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ chạy xe đạp qua, y cùng với Hứa Hồng Bá đứng ở sát bên ngõ, thiếu nữ kia dừng xe lại hỏi:
- Hai người qua đây tìm người hả?
Thiếu nữ dung mạo thanh tú, vóc người thon thả, đôi mắt long lanh nhìn hai người xa lạ trước mắt, đám trẻ con đáng đá cầu trong ngõ thấy thiếu nữ váy đỏ đi qua, cũng đều ùa tới như ong vỡ tổ.
- Cô là Hinh Văn Lệ phải không? - Hứa Hồng Bá ngậm cười hỏi.
- Bác biết cháu hả? - thiếu nữ nghiêng đầu nhìn Hứa Hồng Bá.
- Đương nhiên biết, nghe nói cháu vừa tốt nghiệp được gọi vào xưởng giấy rồi, lại còn là thư ký của xưởng trưởng xưởng chế tương nữa.
Hứa Hồng Bá nói:
- Chúng tôi qua đây, cũng không có chỗ nào đặc biệt muốn đi, thấy cô, tôi lại nghĩ tới, xưởng trưởng Hình lúc này có ở nhà không?
- Xưởng trưởng Hình là xưởng trưởng của một phân xưởng trong Thần Hi, năm 91 thì về hưu, cô gái này là cháu của xưởng trưởng Hình, một nhà họ đều ở đây.
Hứa Hồng Bá giải thích cho Trương Khác.
Trương Khác nhìn khu bằng hộ lộn xộn, nghĩ thầm vẫn là người già của thế hệ này đơn thuần hơn, sẽ có giác ngộ, y đối với cao tầng của Cẩm Hồ cho tới bây giờ chưa hề có yêu cầu xa vời cao như thế.
Thiếu nữ nghi hoặc nhìn Trương Khác, Hứa Hồng Bá, đối với họ hoàn toàn không có ấn tượng gì:
- Hai người đi theo tôi, ông tôi lúc này chắc đang ở nhà.