Bờ biển trăng non như ngọc. Ánh trăng chiếu lên mặt biển màu lam, giữa biển và trời khẽ lồng một tầng mây như sương mù, khiến cho ánh sáng bờ bên kia cũng có vẻ ảm đạm hơn so với thường ngày.
Bóng đêm nặng nề bao phủ trên đường Tân Hải cạnh bến tàu. Mấy ngày nay bị cơn bão nhiệt đới tàn phá, trên đường Tân Hải có vẻ lộn xộn, nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình của mọi người, cũng có rất nhiều thành viên của đoàn đại biểu đang tản bộ cạnh biển.
- Không ngờ khách sạn lại gần bờ biển như thế.
Đường Học Khiêm cười nói:
- Bằng không thì lần này chúng ta đến Hồng Kông chỉ có thể từ không trung nhìn biển của Hồng Kông thôi.
Tống Bồi Minh cúi đầu nhìn đồng hồ vài lần, không biết hắn có phải đã lén có hẹn với Tưởng Vi hay không. Trương Khác chỉ coi như không biết.
- Cháu ước chừng lần này chiêu thương dẫn tư có thể trực tiếp đưa vào bao nhiêu ngoại tư? - Đường Học Khiêm tùy ý hỏi.
- Cộng thêm các tài sản cố định như thiết bị công nghiệp và khai thác mỏ, 300-500 triệu đôla không thành vấn đề.
Trương Khác nói:
- Đây vẫn là sơ bộ, trong thành phố có thể thiết lập một cơ cấu làm việc tạm thời tại Hồng Kông, thâm nhập và tỉ mỉ công tác chiêu thương dẫn tư, thành quả hẳn là sẽ lớn hơn nữa... Mặt khác, công tác tiến cử ngoại tư của các ngân hàng thương nghiệp thành phố, Cẩm Hồ sẽ trực tiếp tham gia, chỉ tiếc hiện nay chính sách quốc gia còn chưa cho phép cơ cấu ngoại tư trực tiếp đổ tiền nắm cổ phần các ngân hàng thương nghiệp thành phố, bằng không thì các ngân hàng của hai tỉnh sáu thành phố có thể phát huy tác dụng hút tiền càng trực tiếp hơn...
- Lần này động tĩnh của Cẩm Hồ đã tính đủ lớn, đột phá trên thể chế cũng phải càng cẩn thận hơn. - Tống Bồi Minh nói.
- Cháu cũng rõ ràng, sự tình gì cũng có tính hai mặt, có người vui mừng khôn xiết ủng hộ, thì sẽ có người ghen ghét trốn ở sau lưng cản trở, bắn tên trộm.
Trương Khác cười cười, đối với loại sự tình này y có lĩnh ngộ quá sâu rồi:
- Cho dù có thể chạy như bay, cũng phải thận trọng một chút.
Đường Học Khiêm nghe xong nở nụ cười:
- Ở chỗ này thành lập một cơ cấu tạm thời cũng là một ý kiến hay, công tác chiêu thương dẫn tư tranh thủ mấy năm liền có hiệu quả...
Kinh tế Hải Châu có một xí nghiệp Cẩm Hồ đầu tư chống đỡ, phát triển kinh tế liền cực kỳ tốc độ.
Vào năm 94, kinh tế Hải Châu quy mô kém hơn so với Tân Đình ở bờ nam Tiểu Giang, nhưng trong 4 năm nay kinh tế Hải Châu đột nhiên khởi động, đã bỏ xa Tân Đình ở phía sau một đoạn lộ trình. 300-500 triệu đôla nghe qua không quá thu hút, nhưng phải hiểu được TP. Tân Đình vào năm 97, thực tế đưa vào ngoại tư còn chưa đến 170 triệu đôla.
Năm 97 Hải Châu chỉ thông qua một mình Cẩm Hồ thì đã ôm vào 200 triệu đôla đầu tư ngoại hối trực tiếp, đặc biệt là Cẩm Hồ dẫn đầu thành lập hiệp hội xúc tiến kỹ thuật ĐTDĐ số, đem Hải Châu cùng Kiến Nghiệp xem như cơ sở của ngành ĐTDĐ trong nước để phát triển, đại quy mô hấp dẫn nội tư đến Hải Châu đầu tư xây xưởng, đồng thời cũng tăng thêm hấp dẫn đầu tư ngoại thương.
Ngoại trừ Cẩm Hồ, thực tế lợi dụng ngoại tư vượt quá 300 triệu đôla, tổng sản lượng mặc dù có chút cự ly với Kiến Nghiệp, Huệ Sơn, nhưng phải đuổi kịp Kim Sơn rồi.
Lần này nếu có thể đưa vào 300 triệu đôla, một lần là có thể vượt mức hoàn thành nhiệm vụ dẫn tư cả năm, cũng khó trách Tống Bồi Minh dã tâm bừng bừng nói muốn cho kinh tế của Hải Châu lần này bước lên một bậc thang mới.
Bất kể nói như thế nào, đây đều là một lần kỳ ngộ lớn lao để phát triển kinh tế Hải Châu mà phải đối mặt, tạm thời thiết lập một văn phòng chiêu thương chuyên trách, có thể dưới sự hiệp trợ của thương vụ Cẩm Hồ đem công tác làm được càng thấu triệt hơn. Đường Học Khiêm lại liếc mắt nhìn Tống Bồi Minh:
- Trong thành phố sai người khi nào qua đây thì thích hợp?
Tống Bồi Minh chủ động xin đi giết giặc:
- Ở chỗ này tôi có thể gánh vác hai ba tháng.
Lại quay đầu hỏi Trương Khác:
- Cũng có thể là hai ba tháng này cấp bách nhất chứ?
- Cùng một nhịp thở với cục diện chính trị Indonesia, Habibie tiếp nhận quyền lực tổng thống tạm thời từ trong tay Suharto, người này không có năng lực ổn định cục diện chính trị của Indonesia, càng không dám tùy tiện đắc tội với quân đội Indonesia đi truy vấn hung phạm phía sau màn của cuộc bạo loạn bài Hoa, để trấn an tâm tình người Hoa.
Trương Khác đưa ra phán đoán:
- Trước khi tân nhiệm tổng thống trúng cử, vốn người Hoa rút khỏi Indonesia sẽ không đình chỉ bước tiến, cho dù tân tổng thống nhậm chức, cũng phải xem có năng lực ổn định cục diện chính trị hay không, vậy chí ít là việc sang năm rồi. Nếu nói cấp bách nhất, đương nhiên cũng là hai ba tháng trước mắt, các loại công tác đều rất vội vàng, cũng rất hỗn loạn. Thị trưởng Tống đích thân tọa trấn sẽ rất có lực. Sau khi vượt qua thời kỳ áp lực hai ba tháng, đưa ra một manh mối cho công tác chiêu thương, việc kế tiếp sẽ dễ hơn...
- Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ thảo luận với Tô Dật Quần một chút.
Nói tìm Tô Dật Quần thảo luận, cũng chỉ là cho hay một tiếng, Đường Học Khiêm chỉ suy nghĩ một chút, liền quyết định:
- Lần này anh trực tiếp ở lại Hồng Kông duy trì hai tháng, trong đoàn đại biểu trực tiếp chọn ra hai trợ thủ ở lại, công tác trong thành phố cái nào có thể giao thì tạm thời giao cho người khác, không thể thì anh cũng có thể tại Hồng Kông chỉ huy từ xa...
Đường Thanh kéo cánh tay cha, lại kéo tay Trương Khác, chung quy cảm thấy khi các nam nhân thảo luận những sự tình này có mị lực đặc biệt mê người, cũng xấu hổ tại trước mặt cha nhìn chằm chằm vào Trương Khác.
Trương Khác trong lòng lại nghĩ Tống Bồi Minh tìm cơ hội ở lại Hồng Kông, không chừng còn muốn cùng Tưởng Vi phát sinh chút gì, ừm, cũng không biết giúp hắn nói tốt hay nói xấu, có một số việc là phải dựa vào bản thân họ đi nắm chặt, ngẫm lại mình còn không phải đang loạn như tơ sao?
Tuy nhiên Hải Châu cũng thật cần phải có nhân vật phân lượng ở lại, cũng có thể chia sẻ công tác với thương vụ Cẩm Hồ. Kiến Nghiệp, Huệ Sơn, Kim Sơn, Tân Đình, Tân Vu đều có thể tạm thời thành lập cơ cấu như vậy tại Hồng Kông, có thể càng thuận lợi dẫn vốn người Hoa Indonesia về quốc nội.
Khi tản bộ lại gặp phải Trần Tĩnh cùng Úc Bình, thành viên nữ trong đoàn đại biểu rất ít, hai người họ lại có dung mạo xuất chúng như vậy, đi ra bờ biển tản bộ cũng hấp dẫn rất nhiều thành viên nam đi theo.
Nhưng mọi người thấy Đường Học Khiêm cùng Tống Bồi Minh đi tản bộ, lại vây quanh thảo luận công tác chiêu thương ngày kia, cũng làm cho Trương Khác có cơ hội ở ngoài nói chuyện với Trần Tĩnh. Úc Bình hếch cằm nhìn đám người vây quanh Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh, cười nói:
- Cái này có phải chứng minh quyền thế có lực mê hoặc hơn cả mỹ sắc không?