Quan Lộ Thương Đồ

Chương 862: Lợi ích lớn nhất, căn bản nhất

- Ít nhiều có chút hưng phấn của kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đúng là không nên.

Nghe Trương Khác miêu tả ra một tương lai rất mê người, Tống Bồi Minh hưng phấn lặng lẽ cười:

- Nhưng vẫn hy vọng có thể nắm lấy kỳ ngộ lần này, làm cho kinh tế của Hải Châu bước lên một bậc thang lớn...

- Hẳn là có thể, mục tiêu này không khó thực hiện.

Trương Khác luôn rất lạc quan đối với tương lai:

- Hoạt động hiệp đàm chiêu thương dẫn tư lần này, Hải Châu là khởi động trước tiên, nhưng cũng sẽ không giới hạn tại Hải Châu, Kiến Nghiệp, Huệ Sơn, Kim Sơn, Tân Đình, khu vực lưu vực Tiểu Giang, các thành phố khác trong phạm vi quy hoạch hợp tác kinh tế, bao gồm Tân Vu, chỉ cần có yêu cầu, thương vụ Cẩm Hồ sẽ giúp đỡ giật dây bắc cầu, dẫn dắt người Hoa rút tài sản khỏi Indonesia, chuyển dời đến quốc nội...

Trong kiếp trước, sau khi bạo loạn bài Hoa Indonesia phát sinh, tổng tài sản mà người Hoa rút khỏi Indonesia quy mô vượt quá 50 tỷ đôla, có thể nói là sự rút lui có tính khủng hoảng.

Lịch sử chung quy sẽ phát triển theo quỹ tích có sẵn, người Hoa rút tài sản khỏi Indonesia là thế không thể nghịch.

Điểm bất đồng duy nhất, lần này Cẩm Hồ liên hợp với mấy đầu sỏ Hoa thương Indonesia ở sau lưng lửa cháy thêm dầu thúc giục người Hoa rất có thứ tự rút tài sản khỏi Indonesia, cũng rút đi càng triệt để, càng sạch sẽ lưu loát, cũng dẫn dắt tài sản của người Hoa chảy về phía quốc nội rất có thứ tự, mà không phải là bừa bãi chủ yếu chảy về các quốc gia khu vực khác ở Đông Nam Á.

Không chỉ nói 5-6 năm, chỉ cần công tác tổ chức của thương vụ Cẩm Hồ có thứ tự có lực, Trương Khác có thể khẳng định kinh tế của Indonesia trong 10 năm đừng nghĩ khôi phục nguyên khí; người Indonesia tham gia bạo loạn bài Hoa tuy nói là nhận được xúi giục của một số thế lực chính trị, nhưng chung quy cũng phải trả giá vì điều đó mới được.

---------

Sau đó, Diệp Trăn Dân ở Hồng Kông đích thân qua đây gặp mặt với nhóm Đường Học Khiêm, tiếp kiến các thành viên của đoàn đại biểu chiêu thương dẫn tư đến Hải Châu, sự tình bận rộn, hắn chỉ ở lại một chút liền rời khỏi, đáp ứng ngày mai sẽ cùng cục trưởng Cục Quản lý tiền tệ Hồng Kông cùng cao tầng của chính phủ Hồng Kông qua đây trợ uy cho hội hiệp đàm chiêu thương dẫn tư, đương nhiên cũng hy vọng thương vụ Cẩm Hồ có thể đưa một số xí nghiệp quốc hữu trọng điểm vào trong hoạt động hiệp đàm chiêu thương dẫn tư siêu đại quy mô lần này.

Tôn Thượng Nghĩa cũng muốn vượt biển trở về nơi ở tại khu nam Hồng Kông, liền rời khỏi cùng Diệp Trăn Dân. Bên kia Hứa Duy cùng cậu Thi Vệ Trung sau khi gặp mặt cũng muốn vượt biển về Hồng Kông, có thể thuận tiện ngồi xe của Tôn Thượng Nghĩa.

Đêm hơi sâu, nhóm Tô Dật Quần, Lý Minh Học cũng thức thời mà cáo từ ra về, biết Đường Học Khiêm xem như là chuẩn nhạc phụ của Trương Khác, hai nhà lại là thế giao quan hệ sâu đậm, tự nhiên có một số lời càng thân mật hơn muốn nói, họ không cần phải ở lại để vướng chân vướng tay.

Chỉ còn Tống Bồi Minh, Diệp Kiến Bân ở lại nói chuyện, lúc này Đường Thanh mới như con mèo nhỏ cuộn tròn trong ghế ghế sofa nghe họ nói.

- Một bước đi này, căn cơ của Cẩm Hồ có lẽ không người có thể lay động rồi chứ?

Tống Bồi Minh khẽ than, không có Tô Dật Quần ở chỗ này, hắn nói cũng tùy tiện hơn, cũng có thể nói càng thấu triệt hơn.

Thương vụ Cẩm Hồ tổ chức dẫn dắt người Hoa rút vốn khỏi Indonesia, tập trung chảy về hai tỉnh sáu thảnh phố thuộc lưu vực sông Tiểu Giang, chảy về phía các các ngành các nghề của hai tỉnh sáu thành phố, giúp cho rất nhiều xí nghiệp quốc hữu, tập thể hoặc tư doanh, và rất nhiều thu được lợi từ đó.

Những xí nghiệp này sau khi dung hợp với vốn của người Hoa Indonesia, thực lực các phương diện đều được nâng cao trên diện rộng, tin tưởng đại bộ phận các xí nghiệp đều sẽ đạt được sự phát triển rất tốt. Tầng quản lý của các xí nghiệp này cũng sẽ nhận được địa vị xã hội cùng lực ảnh hưởng càng cao hơn. Những xí nghiệp này cũng sẽ sản sinh ra tầng lớp trung sản số lượng lớn, hình thành lực lượng thị dân trung kiên của thành phố.

Thương vụ Cẩm Hồ lần này cũng sẽ có trọng điểm trực tiếp nâng đỡ một số xí nghiệp có tiềm lực, tương lai trực tiếp đầu tư thu lợi là một mặt, tăng cường hoàn thiện hệ thống của thương vụ Cẩm Hồ tại quốc nội là một mặt, lấy những xí nghiệp này làm bộ khung, còn có thể tiến thêm một bước củng cố căn cơ tại hai tỉnh sáu thành phố.

Lực ảnh hưởng cùng lực thẩm thấu của Cẩm Hồ trong một số quần thể này là khó có thể tưởng tượng, loại lực ảnh hưởng này sẽ trực tiếp thẩm thấu đến căn cơ kinh tế của hai tỉnh sáu thành phố -- loại lực ảnh hưởng này cũng không phải thương vụ Cẩm Hồ bỏ vốn trực tiếp đầu tư một hai nhà xưởng lớn nào đó là có thể so được. Loại cơ sở của lực ảnh hưởng này cũng không phải thay thế một hai khóa bí thư Tỉnh ủy muốn là có thể dao động được.

Trước đó, quy mô phát triển của Cẩm Hồ có khổng lồ, đó cũng chỉ là một nhà xí nghiệp, lúc này mới chân chính phát triển thành cơ sở cùng khí độ của một nhà tài phiệt.

Then chốt là Chính phủ địa phương của hai tỉnh sáu thành phố có thể cự tuyệt thương vụ Cẩm Hồ hỗ trợ đưa vốn của người Hoa rút khỏi Indonesia chảy về phía địa phương sao? Không chỉ có Chính phủ địa phương của sáu tỉnh hai thành phố không cự tuyệt được, Chính phủ TW cũng sẽ không cự tuyệt -- thể chế hiện có của quốc nội đều phải cam chịu Cẩm Hồ thẩm thấu lực ảnh hưởng với trình tự sâu hơn vào sáu tỉnh hai thành phố.

Vốn người Hoa rút khỏi Indonesia ngoại trừ đại lượng tài chính, kỹ thuật tiên tiến, thiết bị công nghiệp, thị trường hải ngoại, nhân tài có tố chất cao, hình thức quản lý tiên tiến, đều là những tài sản có chất lượng càng tốt hơn.

Nếu nói không chút khoa trương, cơ sở kinh tế của Indonesia hơn phân nửa là do nhân khẩu người Hoa chiếm tới 3% chèo chống, lần này tương đối tiến hành hút máu rút tủy đối với cơ sở kinh tế của Indonesia, lại tiến hành đại bổ cho kinh tế khu vực lưu vực Tiểu Giang, hai tỉnh Giang Nam, Đông Hải.

Thương vụ Cẩm Hồ lúc này đang làm công năng của thực quản, hai tỉnh Đông Hải, Giang Nam sao có thể đi nắm lấy thực quản của mình chứ?

Tống Bồi Minh cùng Đường Học Khiêm đương nhiên có thể thấy được bản chất trong đó, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà Trương Khác vừa mới thúc đẩy ngành thổ sản hiếm quốc nội chỉnh hợp tài nguyên, sau khi thành lập ngành mỏ, lại bảo Diệp Kiến Bân vội vàng đi thành lập thương vụ Cẩm Hồ.

Cơ hội tốt như vậy cũng không phải nói muốn gặp là có thể gặp được, đây hầu như có thể chính là lợi ích lớn nhất, căn bản nhất mà Cẩm Hồ thu được từ trong cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á. Dưới thể chế hiện có của quốc nội, cũng không phải có vài tỷ đôla tài chính là có thể thu được lợi ích với mức độ sâu thế này.

Đường Học Khiêm chỉ kế hoạch ở lại Hồng Kông ba ngày, có thể tưởng tượng ra cảnh bận rộn mai kia. Ngồi trong phòng chốc lát, Trương Khác liền kiến nghị đi ra bờ biển dạo. Cũng không thể để hắn uổng công đến Hồng Kông một chuyến, kết quả đều dành hết thời gian lên công tác.