Hai chiếc xe cảnh sát đi tới cùng cả đoàn người đông đúc tức thì kinh động đám thanh niên kia, tên tự xưng là chủ nhà hàng đứng chết lặng ở đại sảnh, nhìn đám Trương Khác nói cười với Triệu Hữu Luân ở cửa đầu óc trống rỗng, cơ thịt trên mặt cứng đờ, quai hàm co giật, không biến là nên tới nghênh đón hay là nên trốn đi.
Những tên thanh niên khác thấy đám Trương Khác sắp quay vào thì trốn vội vào phòng bao, hé cười nhìn ra ngoài, nuốt nước bọt không biết phải giải quyết chuyện này ra sao.
Tên Cường Tử bảo với tên Tóc Húi Cua vừa sinh sự:
- Đới Ngư, xem ra chúng ta hiểu lầm bọn chúng rồi, khách bọn chúng mời là Triệu Hữu Luân, mẹ nó, còn tưởng là dê béo chứ, đúng là đụng đầu vào tường sắt rồi.
- Đm, mày không nói thì chết à? Bố mày có mù đâu.
Tóc Húi Cua trừng mắt lên, thấy mấy người vùng ngoài đi cùng thị trường vào, hắn cũng cuống cà kê, nghe có kẻ lải nhải bên cạnh càng bực mình, chửi rủa:
- Mày lắm mồm thế làm gì, vừa rồi lấy tiến mày có chậm hơn đứa nào không hả???
Trong đại sảnh có người nhận ra Triệu Hữu Luân, hưng phấn đứng dậy hô:
- A, thị trưởng Triệu kìa, thị trưởng Triệu xuống thị sát đây, sao lại ăn cơm ở chỗ nhỏ bé này nhỉ?
Có người thì huých chủ nhà hàng đang đứng ngây như phỗng:
- Ông chủ Khám giỏi thật đấy, không ngờ nhà hàng Giang Vu nổi tiếng tới mức thu hút được cả thị trưởng Triệu tới, còn đứng đó làm gì?
Khám Đào sắp khóc tới nơi rồi, vừa rồi tranh chấp đám Trương Khác chủ động nhận cắt xẻo, nên không gây động tĩnh gì, những người khác không biết, nhưng hắn không thể lừa mình lừa người coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đám người vùng ngoài kia móc một phát ra cả vạn đồng, cứ tưởng là hạng hiếp yếu sợ mạnh, không chém là thằng ngu.
Khám Đào cũng chẳng phải là người trung hậu thành thực, thu tiền xong, bỏ bảy tám trăm đồng tính tiền cơm, phát cho đám lưu manh hỗ trợ thanh thế kia mỗi tên 100 đồng, ai mà ngờ khách mời của đám người vùng ngoài kia lại là thị trưởng đại nhân.
Triệu Hữu Luân nói muốn trọn tình địa chủ, tất nhiên chẳng cần ông ta phải bảo, Giải Trân Hoa đã tự động an bài, nói với Khám Đào:
- Anh là giám đốc nhà hàng phải không? Có thể an bài cho chúng tôi ba bàn tiệc, tốt nhất là có phòng yến tiệc riêng, nếu không thì một phòng bao, ngoài ra anh an bài cho chúng tôi một chỗ nghỉ ngơi, trước khi tiệc chuẩn bị xong để thị trưởng và khách nghỉ ngơi một chút. Còn nữa, cho tôi một tấm danh thiếp của anh.
Trương Khác không để ý những chuyện vụn vặt này, Triệu Hữu Luân thân thiết chào những người khách trong nhà hàng, còn hắn và Tiêu Vi Quân đứng ở bên hàn huyên.
Địch Đan Thanh đi tới, mỉm cười nói với Giải Trân Hoa:
- Thư ký trưởng Giải, không cần phải phiền toái thế, chúng tôi đã chuẩn bị một bàn tiệc trong phòng bao, chỉ không ngờ là có nhiều người tới như vậy, hay là thư ký trưởng đưa thị trưởng Triệu vào phòng bao trước, tôi và các nhân viên khác đợi ở bên ngoài?
Rồi chủ động nhận lấy danh thiếp trong tay Khám đào:
- Ồ, ông Khám đúng là giám đốc nhà hàng này...
Chuyển danh thiếp cho Giải Trân Hoa, không hề nhắc tới chuyện vừa rồi, cứ để cái gai đó cắm trong tim Khám Đào, đây gọi là dùng dao cùn cắt thịt, không cho hắn chết một cách thoải mái, quay người cùng Triệu Hữu Luân, Trương Khác vào phòng bao.
Phía bên Trương Khác có Diệp Kiến Bân, Trần Tín Sinh, Hứa Hồng Bá, Chu Du, Địch Đan Thanh còn kía Kim Sơn có Triệu Hữu Luân, Tiêu Vi Quân, Giải Trân Hoa và một vị phó cục trưởng cục công an thành phố dùng cơm trong phòng bao, những người khác thì ăn bên ngoài.
Diễn đàn Kim Sơn hôm nay là do Chu Cẩn Du tổ chức để thúc đẩy tạo thế cho cơ sở chế tạo điện tử, tăng ảnh hưởng trong nghành nghề, chuyện này đã chuẩn bị một thời gian rồi, sản nghiệp phần mềm vừa khèo mượn trận gió đông này.
Trừ cha con Cát gia, những nhân vật chủ yếu của Tạ gia như Tạ Hán Tĩnh, Tạ Ý, Tạ Kiếm Nam đều có mặt, các đại biểu của doanh nghiệp có tiếng trong nước, cùng phó chủ nhiệm ủy ban kế hoạch Cát Kiến Đức, thêm cơ cầu của Samsung, Toshiba ở Trung Quốc.
Chỉ nhìn vào danh sách khách khứa tham gia thì diễn đàn này tương đối thành công rồi.
Triệu Hữu Luân buổi trưa có thể thoát thân đi đón mình, chắc là vì không muốn làm nền cho Chu Cẩn Du.
- Tôi ở hội trường có nghe giám đốc Trần có nhắc tới Cẩm Hồ muốn lập chi nhánh Vườn Sồi ở Kim Sơn..
Triệu Hữu Luân muốn đoạt lại hào quang đáng lẽ thuộc về mình từ chỗ Chu Cẩn Du thì ở phương diện mời gọi đầu tư phải có thành tích xuất sắc, tác dụng trọng yếu của Hành lang số đã được ông ta nghiên cứu thấu triệt, đừng nhìn cơ sở chế tạo điện tử được Chu Cẩn Du thổi lên long lanh rực rỡ, song còn kém Cẩm Hồ xa, nếu đưa Cẩm Hồ vào Kim Sơn là có vốn đấu với Chu Cẩn Du.
Trương Khác hiểu tâm tư của Triệu Hữu Luân, cũng không cố làm ra vẻ thần bí:
- Đúng là chúng tôi có suy tính này, tài nguyên nhân lực, kỹ thuật đều không thể tập trung vào một địa phương một cách vô hạn, Kiến Nghiệp và Kim Sơn mỗi nơi đầu có ưu thế riêng. Kim Sơn ở lĩnh vực kỹ thuật điện tử có nguồn dự trữ nhân tài cực kỳ phong phú, các cơ cấu nghiên cứu, trường cao đẳng đại học kỹ thuật đều xếp hàng đầu cả nước, cho nên chúng tôi cân nhắc nghiêm túc việc tới Kim Sơn đầu tư phát triền, chuyến này tới đây là để xem trước.
Các đối thủ cạnh tranh tranh của Cẩm Hồ rất có khả năng tập trung thành một thế lực hùng mạnh, nếu đơn thuần là cạnh tranh thì trường cũng chấp nhận được, nhưng khó tưởng tượng Cát Kiến Đức, cùng với Chính Thái, Gia Tín, Samsung lại ngoan ngoãn cùng Cẩm Hồ tiến hành cạnh tranh chính đáng, nên Trương Khác đành phòng ngừa trước.
Một mặt là tiến hành tranh thủ tiếng nói nhất định ở điện tử Gia Tín, tránh cha con họ Cát có hành vi cạnh tranh không lành mạnh, tiếp đó là cái cái đinh Vương Hải Túc vào nội bộ của cọn chúng, kiềm chế đãm Lâm Tuyết, Hồ Tôn Khánh làm càn.
Thêm nữa là phải mau chóng hoàn thành bố cục đầu tư ở Kim Sơn, đề phòng bọn chúng liên kết doanh nghiệp nước ngoài thành lập đại bản doanh đối kháng với Cẩm Hồ, nếu Cẩm Hồ không có chút thế lực ở đây để Tạ gia giở trò được chính quyền Kim Sơn hỗ trợ lập nên một hai xí nghiệp giả mạo sản phẩm điện tử của Cẩm Hồ với quy mô lớn là Cẩm Hồ nếm đủ.
Ngoài ra việc trồng rừng ở Kim Sơn cũng cần mượn sức Triệu Hữu Luân, Diệp Kiến Bân không muốn thành phố trọng yếu nhất của tỉnh Giang Nam là hậu hoa viên của Hải Thái, muốn đưa nghiệp vụ của Thịnh Hâm tới Kim Sơn, cần Triệu Hữu Luân chống lại khả năng Chu Cẩn Du làm khó dễ.
Thời gian buổi trưa rất có hạn, Triệu Hữu Luân và nhóm Trần Tín Sinh phải về thành phố tham gia diễn đàn, gần cuối bữa cơm, Triệu Hữu Luân muốn để Giải Trân Hoa đi thanh toán tiền, còn nói với đám Trương Khác:
- Các vị nể mặt tôi chứ?
- Tất nhiên cung kính không bằng tuân lệnh.
Diệp Kiến Bân cười ha hả:
- Có điều làm thị trưởng Triệu thất vọng rồi, giám đốc khách sạn này đã sớm yêu cầu chúng tôi thanh toán trước hai bàn tiệc, còn lại một bàn làm phiền các vị... À quên, nhà hàng chưa trả hóa đơn cho chúng tôi, làm phiền thư ký trưởng Giải lấy dùm.
Triệu Hữu Luân lắc đầu cười, cho rằng đám Trương Khác quá khách khí nên thanh toán tiền trước, bảo Giải Trân Hoa đi trả tiền, một lúc sau Giải Trân Hoa sắc mặt rất tệ đi vào, cầm hai hóa đơn tới, cười ngượng với đám Trương Khác rồi đưa hóa đơn cho Triệu Hữu Luân xem trước.
Nhà hàng lúc này vừa không dám trả lại tiền, lại không dám quịt, Giải Trân Hoa đi tới lấy hía đơn, bọn chúng chỉ đành viết đúng số đã thu, Giải Trân Hoa nhìn con số giật mình đó, tất nhiên phải hỏi rõ tình hình.
Trong lòng hắn hiểu Diệp Kiến Bân nhờ hắn đi lấy hóa đơn tất nhiên muốn nhờ hắn xả hận.