- Khác thiếu chắc sắp tới rồi phải không, còn cách Kim Sơn bao xa?
Trần Tín Sinh hỏi:
- Tôi có định mời anh ăn trưa đâu, anh gọi điện hỏi tôi ở đâu làm gì?
Trương Khác cười đùa, thấy Diệp Kiên Bân không lấy sợi tóc ra mà vẫy tay gọi cô phục vụ tới, nghĩ hắn đại khái thấy cô gái này xinh đẹp, định tán tỉnh vài câu đốt thời gian, không để ý lắm, tiếp tục nói chuyện:
- Chúng tôi tới trấn Giang Vu rồi, đang ăn cơm, cách trạm thu phí chừng hai ba dặm, nếu anh chưa ăn thì tới đi, đến sớm thì còn cơm thừa anh cặn đợi đấy ha ha ha.
- Thị trưởng Triệu Hữu Luân biết cậu tới Kim Sơn nhát định muốn tới trạm thu phí đón, cậu thấy phải làm sao đây?
Trần Tín Sinh cười khổ:
- Hả?
Trương Khác bảo nhóm Trần Tín Sinh có cơ hội thì lộ tin y và Diệp Kiến Bân sẽ tới Kim Sơn ra, xem xem Chu Cẩn Du và các quan viên khác có phản ứng thế nào, không ngờ Triệu Hữu Luân lại tích cực như thế.
Trương Khác hơi do dự, không thể lập tức đi đón Triệu Hữu Luân được, nhưng bảo ông ta đến nhìn bọn họ ăn thừa cũng hơi thất lễ, liền bảo Trần Tín Sinh đưa ông ta tới, bên phía họ sẽ chuẩn bị bàn rượu khác là được.
Vừa cúp điện thoại thì thấy Diệp Kiến Bân đang chỉ sợ tóc đắc ý nói với cô phục vụ:
- Chuyện này phải tính làm sao đây?
Phục vụ hạ thấp giọng nói:
- Tôi bảo đầu bếp làm một đĩa khác được không ạ?
- Bỏ đi.
Trương Khác không rảnh tán gái với Diệp Kiến Bân, nhặt sợi tóc lên vứt đi, nói:
- Cô chuẩn bị một bàn y hệt như thế này cho tôi, nhanh lên.
Cô phục vụ cứng người nhìn Trương Khác mấy giây liền, không nói gì thêm chạy vào một phòng bao bên cạnh, Trương Khác giải thích cho đám Diệp Kiến Bân chuyện Triệu Hữu Luân sắp tới đây, nên cũng không nghĩ nhiều.
Một lúc sau phòng bao kia mở ra, một tên thanh niên đứng ở cửa gườm gườm nhìn phía bọn họ, cô phục vụ kia đứng bên cạnh chỉ chỏ cái gì đó.
Tên thanh niên đi về phía bọn họ, trong phòng bao có bảy tám tên thanh niên và cô phục vụ kia hùng hổ đi tới, Trương Khác gãi đầu hỏi Địch Đan Thanh:
- Tôi nói gì làm bọn họ hiểu lầm à?
Tên thanh niên đi tới, tựa hồ cho rằng Trương Khác là người đứng đầu, nói:
- Này huynh đệ, tôi là ông chủ cái cửa hàng này, buổi trưa nhiều việc, khó tránh khỏi sơ xuất, vì một sợi tóc mà đòi đổi cả bàn cơm, có quá đáng lắm không?
Trương Khác cười, đang định giải thích hiểu lầm thì một tên thanh niên tóc húi cua xông tới, chỉ mặt Trương Khác chửi:
- Mẹ nó, đâu ra giống chó đẻ dám đên Giang Vu giở trò tống tiền? Bọn mày tưởng đông người mà ghê à?
Quay lại quát:
- Cường Tử, mày gọi điện bảo người tới đây.
Lúc này Mã Hải Long và vệ sĩ của Diệp Kiến Bân đứng dậy, chắn trước mặt hai bên, Mã Hải Long giải thích cho chủ nhà hàng:
- Tôi nghĩ các anh hiểu lầm rồi, chúng tôi có khách đang tới, cho nên bảo chuẩn bị bàn khác, không phải tính toán gì sợ tóc đó.
Hai vệ sĩ khác cũng đứng sau lưng Trương Khác.
- Mẹ thằng chíp hôi này, sợ rồi hả?
Chủ nhà hàng nhìn Mã Hải Lòng hồ nghi chưa nói thì tên Tóc Húi Cua đã nhổ phì một bãi nước bọt, chỉ thẳng vào mặt Mã Hải Long:
- Vừa rồi sao không tự lượng sức mình?
Bảo cô phục vụ:
- Tính tiền rồi đuổi bọn chúng đi, tính tiền gấp ba, chúng còn dám nói lằng nhằng, gọi bọn tôi.
Diệp Kiến Bân bật cười, bảo Trương Khác:
- Thế là thành chúng ta bị tống tiền rồi.
- Sao, mày không phục à?
Tóc Húi Cua nghe thấy cùng mấy tên thanh niên sấn xổ áp tới:
- Phục chứ, sao không phục cho được?
Trương Khác cười lớn:
- Tính tiền cũng được, gấp ba gấp bốn cũng xong, nhưng chúng tôi đúng là cần chỗ ăn cơm, các anh không thể đuổi chúng tôi đi như thế được...
Bảo Mã Hải Long:
- Anh tính tiền cho họ đi.
Thời đó thẻ tín dụng không tiện bằng tiền mặt, Trương Khác đi xa, Mã Hải Long luôn chuẩn bị sẵn tiền mặt theo mình, mở cặp ra, lấp một xấp tiền đập trước mặt Tóc Húi Cua:
- Đủ chưa?
Thấy Tóc Húi Cua chần chừ không dám nhận tiền, nói tiếp:
- Ngoài ra phiền các anh chuẩn bị một bàn nữa như vừa rồi, nếu chưa đủ tiền, cứ bảo với chúng tôi.
Thái độ của đám Trương Khác rất tốt, chấp nhận chịu chém, lại tươi cười, đám thanh niên kia không còn mặt mũi nào làm khó bọn họ nữa.
Tóc Húi Cua ôm vai Diệp Kiến Bân thân thiết nói:
- Trông các vị ăn mặc chắc là người có địa vị, nếu có chuyện gì không hay, chúng tôi vào khám vài ba tháng cũng như về nhà thôi, các vị gẫy chân gẫy tay có phải là thiệt thòi không?
Diệp Kiến Bân nheo mắt lại, ánh mắt trở nên dữ dội, Diệp đại thiếu gia bị lời nói mang vẻ uy hiếp của Tóc Húi Cua làm tức giận rồi, lạnh lùng gạt tay hắn ra:
- Tiền chúng tôi đã trả, muốn hóa đơn, chắc các người không viết đâu, vậy bỏ đi, có an bài cho chúng tôi một phòng bao được không? Lát nữa chúng tôi còn phải mời khách.
Chặt chém người ta thì phải chấp nhận người ta oán giận, Tóc Húi Cua nói với tên tự xưng chủ nhà hàng:
- Bọn chúng cũng biết điều đấy, anh an bài phòng bao tốt một chút, phục vụ tốt một chút, để bọn chúng thấy đáng tiền...
Rồi quát tháo bọn đàn em tiếp tục vào phòng bao uống rượu.
- Để xem chút nữa bọn chúng giải quyết ra sao.
Trương Khác không ngờ gặp phải chuyện này, cũng chẳng nói là tâm tình tốt xấu, vỗ vai Diệp Kiến Bân:
- Đám lão Trần sắp tới rồi, chúng ta ra đón thôi.
Triệu Hữu Luân có lòng tới tận trạm thu phí đón, Trương Khác tất nhiên cũng phải đối đáp tương ứng.
Triều Hữu Luân chừng 50 tuổi, người cao gầy, mí mắt hơi phù, đi cùng với ông ta còn có phó thị trưởng Tiêu Vi Quân phân quản công nghiệp, Giải Trân Hoa thư ký trưởng chính phủ và thư ký Trần Minh Phàm.
Để biểu thị sự tôn trọng với nhóm Trương Khác, hoặc cũng có lẽ là thể hiện khí thế thị trưởng xuất hành, còn có hai xe cảnh sát đi mở đường.
Bãi đỗ xe trước nhà hàng rất nhỏ, bị các xe khác đến trước xếp kín rồi, xe của Triệu Hữu Luân đành đỗ ở lề đường.
Trần Tín Sinh, Hứa Hồng Bá, Chu Du đi theo tháp tùng, Trương Khác và Diệp Kiến Bân đợi Triệu Hữu Luân đi tới gần mới bước xuống thềm đòn.
Trên quan trường rất chú trọng vị trí đi, ngồi, ăn, ở cho nên Trương Khác tuyệt đối không thể nhầm lẫn, chỉ là vừa rồi nói chuyện điện thoại qua loa, không ngờ có thế trận lớn như vậy, xem ra phải chuẩn bị thêm một bàn.
Về quan viên chủ yếu của Giang Nam cũng như Kim Sơn, Trương Khác đã được Hứa Hồng Bá phân tích tỉ mỉ, Triệu Hữu Luân giống Chu Cẩn Du đều từ ngoài chuyển tới, đều là quan viên căn cơ mỏng, nhưng Chu Cẩn Du được trên tỉnh hỗ trợ nhiều hơn hẳn.
Trương Khác chủ động đưa tay ra bắt tay Triệu Hữu Luân:
- Đi qua chỗ này thì bụng trống rỗng, không nhịn nổi dừng xe lại ăn, mong thị trưởng Triệu không chê chỗ này đơn sơ.
Triệu Hữu Luân đánh gia Trương Khác thực sự có cảm giác trăm nghe không bằng một thấy:
- Nghe về Cẩm Hồ như nghe chuyện truyền kỳ, gặp Khác thiếu gia cũng như cỏ tắm gió xuân, sao còn chê chỗ này đơn sơ? Có điều tới Kim Sơn phải để tôi làm chọn tình địa chủ chứ..
Rồi bắt tay Diệp Kiến Bân, hỏi thăm sức khỏe Diệp lão gia tử:
- Diệp lão vẫn khỏe chứ, tuy Kim Sơn cách Kiến Nghiệp chỉ 200 km, nhưng tôi chưa rảnh rỗi tới bái phỏng lão nhân gia, thật hết sức hổ thẹn.
Diệp Tổ Phạm có quan hệ rất rộng, song lời này của Triệu Hữu Luân chỉ là khách sáo kéo gần quan hệ hai bên thôi.
Đám đông đứng trước cửa nhà hàng giới thiệu lẫn nhau rồi mới đi vào trong.