Trương Khác liếm liếm dầu trên môi, cầm lấy chai nước trên bàn uống hai ngụm -- ăn mì xào mà ăn nhanh sẽ hơi nghẹn.
Trương Khác lại ra hiệu cho Đỗ Phi, Mông Nhạc tiếp tục nói.
Mông Nhạc nói:
- Còn phải suy nghĩ đến khác biệt về giới tính. Tụi tao đã làm một số điều tra. Ngày hôm qua tụi tao chỉ kịp đi làm khảo sát sinh viên ở Học viện Âm nhạc cùng ĐH Sư phạm. Con gái đa phần hướng tới hoàn cảnh an toàn thoải mái. Như trong phòng máy vi tính ở bắc môn Đông Đại nhìn không thấy bóng dáng của con gái. Những nhân tố như hoàn cảnh phòng máy bẩn, loạn... sẽ trở ngại đến tụi con gái.
- Cái này không sai, nên suy nghĩ như vậy.
Trương Khác gật đầu. Đỗ Phi, Mông Nhạc còn tưởng là y có cao kiến gì, đều nhìn y. Không ngờ Trương Khác nói câu tiếp theo:
- Nhiều gái đẹp, tao không có việc gì cũng có thể đến tiệm inte của tụi mày lên mạng chơi.
Đỗ Phi, Mông Nhạc biết suy nghĩ đến điểm nà rất thích. Trong tiệm inte toàn là tụi nam sinh đi dép lê, gác chân lên ghế rung đùi, Trương Khác đương nhiên không có hứng thú mấy. Nếu như tạo ra hoàn cảnh có thể hấp dẫn nữ sinh của Học viện Âm nhạc cùng ĐH Sư phạm. Nghĩ lại cũng cảm thấy thoải mái.
Nói đi cũng phải nói lại, nhiều gái đẹp, còn sợ không thể hấp dẫn tụi con trai đến tiệm sao? Năm đó, còn không phải là thường lôi kéo Mông Nhạc, Đỗ Phi đi tìm mấy tiệm inte có nữ sinh của Học viện Âm nhạc, ĐH Sư Phạm thường đến? Đương nhiên, Mông Nhạc, Đỗ Phi không thể có được ký ức như vậy.
- Cứ như vậy đi nha?
Kiến nghị của Trương Khác thực sự khiến người rất bất đắc dĩ, Đỗ Phi hình như cũng nhận rõ ý đồ của Trương Khác muốn buông tay để hắn đi làm. Hắn cũng không trông chờ vào Trương Khác nhiều lắm. Thật ra ở sâu trong nội tâm Đỗ Phi cũng muốn nghiêm túc thử nghiệm một chút. Trông chờ vào Trương Khác nghiêm túc giúp hắn, ít nhiều cũng có cảm giác làm chơi chơi.
- Cứ như vậy đi, tao còn có ý nghĩ gì càng cao thượng hơn hay sao?
Trương Khác cười cười, mở ra tay, hỏi Đỗ Phi:
- Có dự thảo sơ bộ gì hay chưa?
- Ừm, đang làm. Mông Nhạc còn muốn ở Wittle lĩnh hội thêm vài ngày. Tao định rút khỏi trước, có chút ý nghĩ còn chưa thương lượng với Mông Nhạc. Nếu mày hỏi, tao sẽ báo cáo trước một con số đại khái...,Đỗ Phi nói.
Đỗ Phi trà trộn vào tiệm inte Wittle cũng sắp nửa tháng rồi. Người có ngộ tính cao lại chăm chỉ, chỉ thời gian nửa tháng cũng đủ rồi. Lại nói Wittle xem như tiệm inte chính quy đầu tiên của Kiến Nghiệp.
Bản thân nó có rất nhiều thứ mang tính chất thử nghiệm. Hình thức hiện có của Wittle rất nhiều không chỗ không thích hợp, then chốt vẫn là xem bọn Đỗ Phi tự tìm tòi lĩnh hội đạo kinh doanh.
Đỗ Phi không đến tiệm inte làm nữa, rút khỏi trước, chính là muốn chính thức đem tiệm inte trở thành hạng mục để triển khai hoạt động.
Đỗ Phi móc từ trong túi mang bên mình ra một quyển vở, trên đó tràn ngập chữ số cùng chữ nghĩa lộn xộn, còn có sơ đồ lộn tùng phèo. Mấy thứ này, ngoại trừ bản thân Đỗ Phi, những người khác rất khó nhìn ra. Đỗ Phi lật một hồi, đại khái xem qua một chút ý nghĩ của hắn mấy ngày qua, sau khi xác thực mới nói:
- Tiệm 1000 mét vuông, dự toán phải 4 triệu...
- ẶC!
Hai ngày này, Mông Nhạc một ngày một đêm hưng phấn thảo luận rất chi tiết mở tiệm inte. Hắn có một mộng tưởng, đột nhiên trong đại học có thể đi thực tiễn, theo đuổi, luôn có hưng phấn khó có thể khống chế. Mông Nhạc cũng cảm giác trong hai ngày này, tốc độ ngôn ngữ của mình nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng còn chưa kịp cùng Đỗ Phi thảo luận quy mô tương lai của tiệm inte. Mông Nhạc chung quy cho rằng tiệm inte trên dưới 100 mét vuông tại ngõ Học Phủ đặt 40-50 máy, đã tương đối khó lường rồi. Không ngờ Đỗ Phi mở miệng cái đã dự toán 4 triệu.
Hắn có phần giả điên, muốn mở miệng, cũng không biết chen vào nói thế nào mới tốt. Mấy ngày này tiếp xúc, hắn cũng hiểu được Trương Khác, Đỗ Phi không phải là xuất thân gia đình bình thường, thế nhưng 4 triệu, đối với sinh viên năm 97 mà nói, hình như cũng quá khó tin rồi. Trong nhà ai sẽ cầm 4 triệu mà không nghiêm túc?
Thấy Mông Nhạc ra vẻ giật mình, Trương Khác vỗ vai hắn, quay sang Địch Đan Thanh cười nói:
- Không cần phải suy nghĩ đến vấn đề tài chính, chị Địch đây là một phú bà đấy...
Địch Đan Thanh cười quyến rũ, nói:
- Lại ngại tôi chuyện gì, tôi ngồi ở đây coi như nghe kể chuyện thôi mà.
Thấy bộ dạng của Trương Khác, Địch Đan Thanh đều xem thường đối với con số 4 triệu này, Mông Nhạc cũng yên lòng. Trước đây hắn còn dự định muốn cùng Đỗ Phi hợp tác kinh doanh tiệm inte này, nghe được lúc này Đỗ Phi nói ra quy hoạch chân chính trong lòng hắn, cũng hiểu được mình lúc này chỉ có thể là hiệp trợ hắn mà thôi. Dù sao hạng mục 4 triệu vẫn chưa phải vào lúc này hắn có thể cùng người khác gánh vác được.
Trương Khác quay sang Đỗ Phi nói:
- Nói tường tận một chút đi, chị Địch ở đây, không chừng hứng thú lên sẽ chỉ điểm cho tụi mày đấy.
- Phí thuê tiệm mỗi năm cần 800 ngàn, phí trang trí cần 400 ngàn, 400 bộ thiết bị đầu cuối terminal, cùng phí dụng đồ đạc cần 2 triệu. Thiết bị inte cùng mạng điện tổng hợp 150 ngàn, phí giám thị ngành nghề cùng kéo đường dây riêng 350 ngàn. Những thứ này đều là hạng mục chính. Mặt khác còn cần vốn lưu động 20 ngàn.
Đỗ Phi đại khái báo ra con số dự toán, nằm trong khoảng 4 triệu. Lại thấy hắn lật quyển vở trong tay thêm vài tờ, nói tiếp:
- Chi tiêu đưa vào hoạt động bao gồm lương công nhân, phí điện nước, phí thuê bao, thuê tiệm, giao tiếp, thuế, thiết bị hao mòn, v..v., những thứ này còn chưa có thời gian làm kế hoạch. Kinh doanh theo chế độ hội viên, tiền giờ sẽ chia hai loại tiêu chuẩn hội viên cùng không hội viên. Ngoại trừ thu nhập chính là tiền giờ, còn có thu nhập bán đồ uống, cũng là một khoản đáng kể. Tụi tao quan sát ở Wittle, có khoảng 40% khách hàng yêu cầu mua đồ uống.
- Mặt khác, tao cùng với Mông Nhạc thương lượng, ngõ Học Phủ cũng tính là quảng trường thương nghiệp, hơn nữa tiệm inte của chúng ta chủ yếu nhằm vào những người ở phụ cận trường đại học, rất có giá trị đưa vào quảng cáo, cho thuê chỗ quảng cáo. Có thể suy nghĩ đưa vào hoạt động thu nhập...
- Woa, suy nghĩ đến cả cho thuê chỗ quảng cáo nữa.
Trương Khác cũng không ngờ Đỗ Phi cùng Mông Nhạc quả thật có thể từ hai thợ giày thối gộp lại thành một Gia Cát Lượng, cũng có thể là tầm mắt của Đỗ Phi khiến cho tư duy của họ càng phát huy hơn.
Tiệm inte mà họ suy nghĩ quả thật là hình thức ban đầu của khái niệm tiệm inte mà đến năm 2000 trong nước mới xuất hiện. Đáng tiếc sản phẩm hiện nay của Ái Đạt không phải là nhằm vào quần thể trường đại học, trên mặt này không thể trực tiếp giúp họ một phát. Đã có ý nghĩ này, công tác chung quy có thể bắt đầu từng điểm một. Trương Khác gật đầu tán thưởng bọn Đỗ Phi:
- Được đấy, ý nghĩ này rất hay, nghe đến bây giờ, tao cũng cảm thấy tiệm inte này rất có triển vọng rồi đấy.
Không biết Mông Nhạc nhận được tán thưởng của Trương Khác thì đắc ý đến cỡ nào, nhưng Đỗ Phi lại lòng tin tăng gấp bội:
- Mặc dù có kế hoạch, những việc phải làm rất lộn xộn, mua máy, trang hoàng, thủ tục kinh doanh, tùm lum. Tao còn muốn tìm người của Học viện Thông Tin làm một cái hệ thống quản lý tính phí cùng với quản lý hội viên. Ngoài ra còn có rất nhiều việc chưa suy nghĩ đến không biết lúc nào lại chui ra. Ngày mai, mày có thời gian thì đi cùng tụi tao xem tiệm đi?