Mông Nhạc không rõ, cũng nhìn không ra dị thường gì. Thôi Quốc Hằng thì lại hy vọng cô gái thành thục xinh đẹp đi cùng Trương Khác có thể đi cùng qua chào hỏi một tiếng. Chỉ có Trương Khác cùng Đỗ Phi đi qua, ông ta cũng gật đầu, rất lạnh nhạt ừ một tiếng.
Đỗ Phi thì lại thiếu kiên nhẫn quan sát vẻ mặt của mấy người Tạ Hán Tịnh. Tử Gia cầm dao nĩa nhẹ nhàng đâm vào đôi môi đỏ tươi, ánh mắt một hồi dừng trên mặt Trương Khác, một hồi dừng trên mặt ba, anh mình, cùng với Chu Cẩn Tỳ, hình như chưa hề ý thức được sự xấu hổ của họ, nụ cười yếu ớt trên khóe miệng cũng quá rõ ràng, hình như đổi lại nơi khác, chắc cũng có thể cười ha hả rồi.
Ánh mắt giảo hoạt đảo qua một vòng, bỗng có vẻ rất hứng thú giới thiệu Trương Khác, Đỗ Phi cho ba và anh mình:
- Ba, anh, bạn Trương và bạn Đỗ là hot boy nổi tiếng vừa giàu lại còn trẻ ở Học viện Thương mại Quốc tế đấy.
Tạ Hán Tịnh, Tạ Ý vẫn bảo trì vẻ mặt thản nhiên, lúc này cũng nhịn không được trở nên hơi cứng ngắc, thiếu chút nữa cũng phải tan vỡ rồi. Trương Khác cũng không ngờ vào lúc này Tạ Tử Gia lại đi hãm hại cha cô. Y cũng có cái cảm giác trở tay không kịp, gật đầu cười rất miễn cưỡng. Nụ cười giả dối trên mặt mọi người như thể dùng giấy để dán lên vậy.
Trương Khác cùng Đỗ Phi xám xịt trở lại bàn, không muốn để cho Tạ Tử Gia có cảm giác vui vẻ xem kịch. Sao thì Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng chưa ăn cơm, vẫy tay gọi nhân viên tính tiền, rồi như lẩn trốn rời khỏi quán cơm Tây, cũng không quản bên Ngụy Đông Cường nghĩ thế nào.
Ra khỏi quán cơm Tây, Địch Đan Thanh lại rất vui vẻ. cười đến run rẩy cả người, chỉ vào Trương Khác nói:
- Các cậu biết giả bộ thật đấy, các cậu tiếp tục giả bộ. Cô bé kia, tôi thích.
Vừa rồi cô cũng ở bên cạnh xem trò hay.
- Giả bộ sắp hết nổi rồi.
Trương Khác cũng hết cách với Tạ Tử Gia, cô nàng này ngay cả cha mình cũng nể mặt.
Mông Nhạc không hiểu chuyện gì:
- Sao hả, có phải mọi người đều quen nhau không vậy, sao lại giả bộ không quen?
- Mọi người là oan gia.
Trương Khác cười giải thích cho Mông Nhạc:
- Nhưng chắc hẳn họ không có dũng khí ở trước mặt thừa nhận chúng ta là oan gia của họ. Tao lại không thể lật bàn vung tay với họ, mọi người chỉ có thể làm bộ không quen nhau thôi.
Giải thích như vậy, Mông Nhạc vẫn nghe không hiểu, có điều bạn bè đại học có một chỗ tốt, sẽ không truy vấn tận cùng bối cảnh gia đình của người khác, càng nhiều là giao du với nhau vì tính tình hợp nhau.
Lửng thững đi về hướng căn tin của nhân viên trường -- chỉ phải đến chỗ đó mà tiếp tục ăn cơm. Ở trên đường, Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc nói đến nguyên nhân Địch Đan Thanh xuất hiện trong vườn trường ĐH Đông Hải, lại hỏi trong hai ngày mình đi, việc họ thảo luận mở tiệm inte có kết luận sơ bộ gì chưa.
Đỗ Phi nói:
- Người có ý muốn mở tiệm inte ở gần đây không phải ít, dù sao cơn sốt phòng game ở cửa Bắc rất nhiều người đều để ý thấy. Nhưng lúc này phí đưa inte vào rất cao, hơn nữa dù sao còn là sự vật mới xuất hiện, có thể rất nhiều người đều do dự -- những thứ này đều chỉ là vấn đề thời gian. Tao và Mông Nhạc thương lượng, lúc này phải suy nghĩ đến cả việc tương lai ngành tiệm inte sẽ cạnh tranh ồ ạt đưa vào...
- Trước đó Mông Nhạc từng có ý nghĩ thuê cả phòng máy trung tâm kế toán của trường vào giờ rảnh. Khả năng này cũng rất nhỏ. Thứ nhất chương trình học máy tính của các viện, các khoa sắp xếp rất chặt, thời gian rảnh còn thừa quá ít, mặt khác các thầy cô của trung tâm kế toán cũng đều là người biết tận dụng triệt để mọi thứ, có chỗ tốt cũng sẽ không để cho người ngoài. Mà hình như thư viện cũng có kế hoạch mở phòng đọc điện tử.
- Ngày hôm qua tụi tao bớt chút thời gian đi làm chút điều tra, cũng nghiêm túc suy nghĩ một chút, suy nghĩ đến tiền thuê của các cửa hàng ngõ Học Phủ vào tương lai. Mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ cùng mở tiệm inte ở đường Mã Liên hoặc địa phương khác có chi phí khác nhau rất lớn. Cũng ý thức được mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ không thể đem ánh mắt dừng ở cung cấp một nơi lên mạng, phục vụ chơi game. Có lẽ ngay từ đầu cần phải suy nghĩ đến vấn đề phân tầng đối tượng sử dụng...
Trương Khác gật đầu, tiệm inte xem như một sản nghiệp sẽ rất nhanh hưng khởi đồng thời sẽ nhanh chóng tiến nhập vào thời ký hoàng kim. Thời kì hoàng kim này cũng chỉ trong thời gian 7-8 năm. Trương Khác chỉ sợ tầm mắt lúc này của Đỗ Phi, Mông Nhạc có hạn, bố cục suy nghĩ quá mức hạn hẹp.
Nghe được Đỗ Phi nói như vậy, họ xem như là sơ bộ tìm được con đường của ngành này rồi, Đỗ Phi cùng Trương Khác lăn lộn mấy năm nay, tầm mắt dù sao cũng phải cao hơn những người khác!
Ăn bò bít tết ở tiệm cơm Tây bên hồ Tử Hà, chạy đến căn tin nhân viên trường thì mỗi người chọn một phần mì xào; Địch Đan Thanh khẩu vị nhỏ, cũng có thể là vì bảo trì hình thể khêu gợi xinh đẹp, chỉ gọi một l-on Fanta nghe bọn Đỗ Phi nói việc mở tiệm inte.
Vừa đến 9 giờ, học sinh ăn khuya còn chưa ùa qua, trong căn tin nhân viên trường cũng không nhiều, cũng tiện cho họ yên tĩnh bàn công chuyện.
Trương Khác ở tiệm cơm Tây còn ăn chưa lửng dạ, cũng không cảm thấy mì xào ở căn tin nhân viên trường kém bò bít tết bao nhiêu, ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa nghe Đỗ Phi nói. Nghe Đỗ Phi suy nghĩ đến vấn đề phân tầng người sử dụng, biết họ xem như là đã sơ bộ tìm được con đường cho ngành nghề này rồi.
- Nếu nói tiền thuê cửa hàng của ngõ Học Phủ vào tương lai, quả thật sẽ không quá thấp, cửa hàng tầng thấp nhất, tiền thuê mỗi m² mỗi năm cũng phải 1000 đồng.
Trương Khác còn cầm đũa đút mì vào trong miệng, khi nói nghe giọng có hơi mơ hồ, may mà còn có thể nghe rõ:
- Nếu như đến khu bắc môn Đông Đại một khu dân cư, tiền thuê cùng diện tích có lẽ không đến 1/5, 1/6. Cho dù đến đường Mã Liên tìm mặt tiền cửa hàng mở tiệm inte, tiền thuê cũng rẻ hơn rất nhiều...Muốn mở tiệm inte ở ngõ Học Phủ, quả thật tụi mày không cụ thể thành phẩm nào chiếm ưu thế. Nhưng học sinh cùng học một trường, có người bởi vì học phí mà tự sát, có người lại mang theo bảo mẫu nhập học. Cái này có lẽ thể hiện tính cực đoan của phân tầng người sử dụng...
Năm 97, ngoài trừ một số các trường đặc biệt như Nông Lâm, Mục Khoáng, cùng các trường sư phạm, các trường đại học khác trong nước đều thực hiện thu phí tịnh quỹ, bình quân tiêu chuẩn thu phí mỗi năm học vượt quá 2400 đồng, xem như là chính thức tiến vào thời kì thu phí cao của đại học. Đối với điều này, bọn Đỗ Phi, Mông Nhạc lúc này chưa có cảm nhận sâu đậm, những sinh viên nghèo như Thẩm Tiêu từ vùng nghèo khó thì tự thân cảm nhận được.
Trương Khác lấy giọng điệu thoải mái nói ra sự thực như vậy, cũng chẳng qua vì thuận tiện nói rõ tồn tại của tình huống phân tầng người dùng.
Đỗ Phi mới vừa vào đại học đã có ý nghĩ sáng nghiệp, Địch Đan Thanh nghe cũng cảm thấy hứng thú, nghe Trương Khác nói như vậy, mắt liếc y một cái. Cái loại người mang theo bảo mẫu nhập học, chắc có lẽ là chỉ bản thân y.