Hơn 11 giờ ở dưới tiến bàn bạc vẫn loáng thoáng truyền xuống, nghe không rõ nhưng có vẻ không có dấu hiệu gì ngừng lại. Trương Tri Phi ngáp dài, Trương Tri Vi ái ngại nói:
- Hay là mai anh và Tiểu Dịch lại tới?
- À, Tiểu Khác nó ngủ muộn lắm, đợi qua 12 giờ hẵng nói.
Trương Tri Phi về nhà lấy thuốc lá, đưa cho Trương Dịch:
- Hút đi, trong lòng sẽ thấy thoải mái hơn.
Một lúc sau Lý Nghị Hoa một mình đi xuống lầu, nói với Trương Tri Phi:
- Khác thiếu gia muốn ngủ, nhờ giám đốc Trương đóng cửa hộ.
Trương Tri Phi chỉ còn biết cười khổ, đề nghị đưa Lý Nghị Hoa về, Lý Nghị Hoa cười nói:
- Sợ vào bị bảo vệ nhìn ngó, tôi để xe đạp bên ngoài.
Tiễn Lý Nghị Hoa ra ngoài, Trương Tri Phi ngẩng đầu lên thấy đèn tầng hai đã tắt, nghĩ Trương Khác đã quyết tâm không để ý tới họ, ông thở dài nói:
- Cha con anh tối nay ngủ tạm nhà em đi, mai hẵng về, chuyện Tiểu Dịch em sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu, hay là để Tiểu Dịch ở lại bên em?
- Vì sao lại thế, vì sao lại thế?
Trương Tri Vi lầm bẩm nói đi nói lại, ngẩng đầu lên thấy cửa sổ tầng trên đã đóng kín.
- Ba, đi thôi! Chúng ta về Đông Xã.
Trương Dịch mất hết kiên nhẫn, cảm thấy chịu nhục nhã vô cùng, tung chân đá vào một góc bồn hoa, tiếng đồ vỡ trong đêm nghe hết sức chói tai, hắn rống lên:
- Cùng lắm thì không thèm qua lại nữa, nó muốn gì nào? Quỳ xuống cầu xin nó à? Có chuyện gì mà con không tự làm được chứ?
Trương Tri Vi tức run lên, muốn đưa tay tát con, nhưng nhìn thấy nước mắt trên mặt Trương Dịch, rốt cuộc không nỡ tát.
Trên tầng vẫn không có động tĩnh gì, nhưng phía nhà Tạ Vãn Tình đèn bật lên, đại khái nghe một lúc không thấy gì khác thường lại tắt đèn.
Trương Tri Vi và Trương Dịch vẫn về Đông Xã ngay trong đêm, Trương Dịch căn bản không hề có ý ở lại thành phố, quay đầu đi thẳng, Trương Tri Vi đành đi theo.
Trương Tri Phi tiễn hai bọn họ ra khỏi tiểu khu rồi về, nhìn thấy đèn sân sáng đèn, Trương Khác đang khom lưng nhặt những mảnh vỡ lên.
Trương Khác nhảy lò cò dựa vào cột hiên, hỏi chú:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà bác bắt Trương Dịch chịu ngồi đợi nửa ngày trời.
- Lần trước chú nói với cháu rồi còn gì, Trương Dịch bị người ta hủy hôn, sau mới biết cô gái đó bị giám đốc công ty Trương Dịch lôi lên giường, nghe nói ban đầu cô gái kia cũng không muốn.
Trương Khác nhảy một chân mỏi nhừ rồi, ngồi luôn xuống thềm, nhớ lại cô gái xinh xắn đi cùng Trương Dịch lần trước gặp ở cổng trường:
- Là cô gái làm cùng công ty với Trương Dịch ấy ạ?
- Ừ ban đầu cùng công ty, sau khi yêu nhau thì Trương Dịch chủ động chuyển công ty khác, cùng là công ty anh em dưới cụ thương mại huyện.
Trương Khác gật gù.
- Cô gái đó tháng ba công ty phái lên Bắc Kinh công tác, nói là vừa khéo gặp được giám đốc của Trương Dịch, còn trùng hợp ở cùng nhà khách. Vì trước đó quen nhau nên cùng ăn cơm tối, không ngờ bị người ta cho uống thuốc mê cưỡng hiếp. Cô gái kia ban đầu còn cứng rắn muốn báo cảnh sát, người kia nhìn thấu lòng người, ném cho một thẻ tín dụng với hai xấp tiền bảo cô ta nghĩ cho kỹ...
Trương Tri Vi giang tay cười bất lực:
- Cháu biết rồi, xã hội này là như thế, cô gái đó tiếp tục lên giường với người ta... Nhưng cô ta còn có lương tâm, chủ động hủy hôn, thấy Trương Dịch cứ ủ rũ, liền đem nguồn cơn nói ra. Trương Dịch sách dao đi tìm người ta, bị đánh một trận tống vào cục công an huyện, công an huyện cũng biết chừng mực, chỉ giam 15 ngày...
- Thảo nào mấy ngày trước chú cứ chạy về Đông Xã suốt.
- Chú còn lo Trương Dịch tiếp tục tìm cơ hội làm chuyện ngu xuẩn, bác cả cháu theo dõi suốt ngày cũng không phải cách...
Trương Tri Vi lo ra mặt:
- Chuyện khả năng không đơn giản như vậy.
Trương Khác cau mày:
- Công ty Trương Dịch làm tên là gì?
- Công ty vật tư xuất nhập khẩu Đông Xã.
- Loại người này có để loại cũng là cặn bã, cháu hiểu rồi, bí thư Kim còn một tháng nữa mới về tỉnh, chú nói với bí thư Kim đi, an bài cụ thể ra sao hai người tự trao đổi, giờ muộn rồi, mai cháu sẽ gọi điện.
Kim Quốc Hải sắp đi, không thể tra án lớn, có điều tra một công ty nhỏ ở huyện thì dễ như trở bàn tay, Trương Khác vịn cột đứng dậy:
- Phía Trương Dịch mặc anh ta nghĩ sao thì nghĩ, cháu cũng không phải muốn xả hận giúp anh ta... À, cháu có một chân cúi mỏi quá, chú dọn cái bồn hoa giúp cháu nhé.
Loại người đó sống quá thoải mái sẽ là sự kích thích lớn với Trương Dịch, để lâu sẽ triệt để hủy hắn.
- Vì sao lại thế?
Trương Tri Phi thở dài ngao ngán, Trương Khác quyết ý bỏ mặc bên kia rồi, dù có giúp họ, cùng không muốn bên kia biết cảm kích gì hết.
- Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân..
Trương Khác cười thản nhiên nói:
- Bọn họ đã làm trước thì phải chuẩn bị người khác trả lại gấp trăm lần. Nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, lần này là do kẻ khác chọc vào Trương gia chúng ta...
*** Điều mình không muốn thì cũng đừng làm với người khác.
Trương Tri Phi lắc đầu, giống như tang lễ mùa hè năm 94, Trương Khác đột nhiên lật tung bàn, oán khí của y vĩnh viễn giấu dưới nụ cười nhẹ nhàng, nghĩ với địa vị cháu mình bây giờ, không có uy, không thể chế ngự người dưới.
Cùng chú nhặt sạch mảnh vỡ Trương Khác mới nhảy lò cò về nhà.
Đã rạng sáng, lúc này Trương Khác mới rảnh rỗi gọi điện thoại cho Hứa Tư, Hứa Tư cũng đoán ra hôm nay Trương Khác sẽ bị người ta quấn lấy nên không chủ động gọi điện hỏi, khi Trương Khác gọi điện thoại cho cô thì cô đang ngồi đợi trên giường, Hứa Duy tiếp chuyện cô đã ngủ từ lâu.
Hứa Tư đi ra ban công nói chuyện với Trương Khác.
Trương Khác cố ý kể qua loa chuyện bị thương, nhất mạnh chuyện Trần Tĩnh ngốc nghếch tốt bụng tin vào lời của y chọc cười Hứa Tư, làm Hứa Tư cười khúc khích:
- Thực ra cô ấy cũng không phải là ngốc nghếch, quan trọng là kỹ thuật lừa đảo của em cao...
Hôm sau là thứ sáu, Trương Khác ngủ muộn dậy cũng muộn, nhưng chân bị thương, có cớ ngủ không phải suy nghĩ gì, cuối cùng bà nội y chịu không nổi kéo rèm lên, để mặt trời chiều thẳng vào mắt, khiến y không ngủ nổi.
Trương Khác lúc này mới nhớ gọi điện cho Kim Quốc Hải, gọi tới mới biến chú sáng sớm đã tới văn phòng của hắn quấy rầy, Trương Tri Phi sợ anh trai không trông nổi Trương Dịch để xảy ra chuyện, nhưng Trương Khác chưa gọi điện tới, ông cũng không tiện nói, kiếm cớ ở lại không đi.
Kim Quốc Hải bị ôm ta bám lấy cả buổi sáng, trong lòng cảm thấy rất phiền, nhưng không thể đuổi đi được..
Trương Tri Phi hiểu, Kim Quốc Hải chỉ còn một hai tháng nữa là đi rồi, muốn lắm chuyện vào thời khắc mấu chốt này để làm gì?
Bên này hành động phải nhanh có thế mới trừ đi được phẫn hận của Trương Dịch, nhưng không có chứng cứ trực tiếp, Kim Quốc Hải tuyệt đối không giúp, chỉ có Trương Khác mở lời mới được.
Chập tối, Trương Khác đang ngoan ngoãn nằm nghe mẹ dạy bảo trách mắng thì chú gọi điện tới, tra được cục khiếu nại thành phố mấy ngày trước nhận được thư tố cáo bằng tên thật giáo đốc công ty xuất nhập khẩu Đông Xã ăn hối lộ 5000 đồng, thư tố cáo đã chuyển tới huyện Đông Xã.
Kim Quốc Hải không trực tiếp can dự vào vụ này mà sai một xử trưởng tên Phùng Huy lập tức tới huyện Đông Xã chặn lá thư tố cáo đó lại, không cho chuyển đến cục thương mại xử trí.
Tuy chuyện chỉ liên quan tới nhân viên quản lý của công ty thuộc huyện mà do thành phố ra mặt không thích hợp lắm, nhưng không quá đột ngột, hiện đã bắt người rồi, Trương Tri Phi đã về Đông Xã.
Trương Khác không quan tâm tới chuyện này nữa, chỉ tính làm sao mau chóng lừa mẹ vệ Tân Vu:
- Mẹ, căn cơ của ba ở Tân Vu chưa ổn, mẹ bỏ đi cả chục ngày người trong đơn vị sẽ nhìn vào thế nào? Con không sao mà, bác sĩ nói chân không được dùng sức nên mới bó bột thôi, vả lại chú thím còn chuyển sang đây ở cơ mà, vả lại không có chú thím thì chị Vãn Tình lại để cho con đói sao? Mẹ về Hải Châu vài ngày ôn chuyện cũ với dì Cố rồi tới Tân Vu chăm cho ba nhé?
Lương Cách Trân thấy Trương Khác không sao, ở nhà hai ngày bị Trương Khác hết khuyên lại dọa, liền về Tân Vu sớm.
Nhà Trương Tri Phi cũng bị Trương Khác lừa đi nốt, tới tận ngày 31 Hứa Tư mới tới thăm Trương Khác, Đường Thanh mỗi ngày tan học đều đến, thêm vào buổi sáng nói không chừng còn có người đến thăm Trương Khác, Hứa Tư không tiện ở lâu.