Đỗ Phi chỉ dẫn xe tới nhà Trương Khác, đây mới gọi là biệt thự bên hồ thực sự.
Lý Minh Du, Trương Đình ở phòng khách bên trên dọn dẹp, vừa có một nhóm khách đi, để lại một đống chén trà..
Trương Tri Vi và Trương Dịch ngồi ở phòng khách phía dưới, thấy ba người Mã Tử Thiện đi vào vội đứng dậy chào hỏi.
Mã Tử Thiện biết Trương Tri Hành, tuy một năm qua Trương Tri Vi tiều tụy đi rất nhiều, nhưng tướng mạo vẫn rất giống em họ, liền nhiệt tình đi tới đưa tay ra:
- Tôi là hiệu trưởng Nhất Trung, đây là cô Lý giáo viên chủ nhiệm của em Trương Khác, xin hỏi ông là...
Trương Tri Vi sa sút hơn một năm, tư thái cũng trở nên hèn mọn, đưa hai tay ra nắm chặt tay Mã Tử Thiện:
- Tôi là bác Trương Khác, mọi người tới thăm nó à? Nó nằm ở tầng trên.
- Cô giáo Lý, hiệu trưởng Mã...
Đường Thanh nghe thấy tiếng xe đỗ ở cửa nên thì đầu ra xem, lúc này xuống cầu thang nói:
- Trương Khác bị trẹo chân không tiện đi lại, mời mọi người lên lầu ạ.
Mã Tử Thiện thấy Trương Tri Vi và Trương Dịch đứng yên tại chỗ, do dự không biết phải làm sao, đi tới cầu thang cũng không thấy bọn họ có ý lên cùng, lòng càng kỳ quái: Anh họ phó thị trưởng Trương sao không biết chút quy củ gì thế này?
Trương Tri Vi xấu hổ vô cùng, Trương Tri Phi trước khi đi có dặn ông ta và Trương Dịch, trừ khi Trương Khác gọi, còn ai nói cũng không được lên lầu.
Một lúc sau Mã Tử Thiện, Lý Chi Phương, Đỗ Phi xuống lầu, Đỗ Phi rất muốn ở lại chơi, nhưng trước mặt Lý Chi Phương, hắn phải đóng giả học sinh ngoan, hơn nữa tối tan học còn phải đưa Chu Hiểu Lộ tới, nên theo họ về trường.
Thấy đám Mã Tử Thiện xuống, Trương Tri Vi đi tới, mặt nặn ra nụ cười:
- Mọi người đi đấy à?
Trương Tri Vi đưa tay ra định bắt tay, nhưng Mã Tử Thiện quay mặt sang một bên nói với Lý Chi Phương:
- Em Trương Khác bị thương, chuyện thi cử sẽ bị ảnh hưởng, cô trao đổi với các giáo viên khác xem làm sao, phó thị trưởng Trương để lại em ấy cho chúng ta, chúng ta phải xứng đáng với niềm tin nấy...
Nói tới đó đa đi ra ngoài phòng khách.
Trương Tri Vi mặt nóng rát, khó chịu hơn cả bị người ta tát, Trương Dịch còn trẻ chịu không nổi nhục nhã này, muốn bỏ đi.
- Quay lại.
Trương Tri Vi hạ thấp giọng quát:
- Ngồi xuống đấy.
Người đi gần hết, phòng trống hẳn, chị em Tích Dung Tích Vũ chạy quanh giường, không biết hai nha đầu này lấy đâu ra tinh lực dư thừa như vậy, Trương Khác chăm chú nhìn chóng cả mặt, chỉ sợ hai cô bé xô vào, chân bó bột giơ lên cao.
Tích Dung, Tích Vũ hôm nay tới thấy Tạ Vãn Tình cứ đòi đi gặp Chỉ Đồng, nghe Lý Minh Du kể ba nha đầu tối nào cũng gọi điện cho nhau, còn thân hơn cả với mẹ mình.
Đường Thanh thì rất thoải mái tựa vào thành giường xem tạp chí, còn vô lương tâm nói:
- Buổi chiều thế này mới là khoan khoái, giờ trường học cả tháng mới cho nghỉ một ngày, không sợ người ta học mụ người hay sao ấy?
Có điều cô phải cẩn thận che chắn chén trà ở tủ đầu giường, vừa rồi không biết Tích Dung hay Tích Vũ đánh vỡ một cái rồi.
Đường Thanh còn nhớ lúc Lý Minh Du nghe thấy tiếng chén vỡ định tới giáo huấn hai tiểu nha đầu, Tích Dung mặt đầy vô tội nói với mẹ:
- Tích Dung làm vỡ đấy...
Lý Minh Du nhéo tai nha đầu còn lại, bắt đi lấy hót rác tới hót mảnh vỡ, nha đầu kia thét lên:
- Nhưng con là Tích Vũ mà....
Lúc này Tích Dung đã chạy vào một gian phòng khác khóa cửa nhốt mình lại rồi.
Đường Thanh lúc này mới mới thấy Lý Minh Du không bị thần kinh thác loạn đúng là không tầm thường, nghe nói chỉ Chỉ Đồng mới nhận ra được hai cô bé này.
Chỉ Đồng định đi học muộn một năm, hai nha đầu điên mùa hè báo danh vào trường tiểu học thuộc ĐH Hải Châu, nghe nói vừa nhập học được ba tháng làm cô giáo chủ nhiệm lớp vừa mới tốt nghiệp đại học phải lén lút khóc mất mấy lần rồi, nếu chẳng phải hai nha đầu là là cháu giáo sư, phó giáo sư nào đó của ĐH Hải Châu, cậu lại là tổng giám đốc Cty cổ phần Hải Châu, thì chỉ e hai tiểu nha đầu này đã bị yêu cầu chuyển trường rồi.
Trương Khác giơ chân bó bột tới phát mỏi phát mệt, nói:
- Dừng, dừng, hai đứa cho anh nghỉ một lát đã.
- Đoán xem em là Tích Dung hay là Tích Vũ, đoán trúng sẽ cho anh bỏ chân xuống...
- Em là Tích Vũ.
- Sao anh đoán được?
Tích Vũ mắt ngây thơ mở to, nhìn Trương Khác chăm chăm.
- Anh vừa gọi điện cho Chỉ Đồng, nó nói cho anh biết cách phân biệt hai đứa bọn em.
- Thật à?
Tích Vũ chau mỏ phụng phịu:
- Em là đồ ngốc, anh ấy đoán là em là chị, hai lần thế nào chẳng đúng một lần, chị rõ ràng không thấy anh ấy gọi điện...
Tích Dung lên mặt chị.
- Chị mới ngóc, lần trước anh ấy cũng đoán trúng rồi, nếu không phải Chỉ Đồng nói, làm sao anh ấy đoán được hai lần? Nói không chừng anh ấy gọi điện thoại lúc chúng ta không thấy thì sao?
- Chỉ Đồng bảo không nói với ai mà, có điều nói với Trương Khác cũng chưa biết chừng nha.
Tích Dung Tích Vũ gãi đầu, vấn đề này phức tạp quá, hai cô bé bắt đầu hoang mang rồi, có điều nhìn hai khuôn mặt cùng hoang mang thế này không khác nhau chút gì, Trương Khác thầm nhủ: Chẳng hiểu rốt cuộc làm sao Chỉ Đồng phân biệt được hai đứa nó?
Đường Thanh cảm thấy đặc biệt thú vị, ôm lấy cả hai cô bé hỏi:
- Hai em sao không đi học?
- Chỉ Đồng cũng không đi học mà, ba bọn em hẹn nhau cùng đi học, thế mà họ cứ thích quyết định thay cho người khác.
Hai chị em hậm hực liếc nhìn Phó Tuấn đang ngồi xem báo ở ban công:
- Bọn em không muốn đi học, vì sao bọn em không tự quyết định được cuộc đời của mình?
Đường Thanh cười ngặt ngoẽo, Trương Khác thấy đầu bốc khói, nếu xóa đi hình ảnh, chỉ nghe âm thanh, người ta còn tưởng là hai thiếu nữ mười lăm mười sáu đang tuổi thích chống đối.
- Này...
Bà nội Trương Khác đi lên, đánh miệng xuống dưới, ý bảo Trương Khác không thể bỏ mặc hai cha con kia được.
Trương Tri Hành luôn muốn đón mẹ lên thành phố, năm ngoái bà mới miễn cưỡng tới thành phố ở nửa tháng, thấy không quen lại về Đông Xã, chưa nói ở thành phố cô đơn, bà còn lo nhà ở quê chưa đóng kín, lo rau ở vườn bị sâu ăn, trong nhà lại có đôi chó, không biết hàng xóm có chăm nó không, hai con chó đó rất kén ăn...
Thôi thì đủ thứ lo, nếu chẳng phải Trương Khác bị trẹo chân bà đã chẳng chịu lên thành phố, người già khó tính, ương lên là chẳng ai làm gì nổi, may ở quê còn có nhà Trương Tri Vi, còn có thân thích khác, ruộng trong nhà chìa cho hàng xóm trồng cấy, không sợ bà không có người chiếu cố.
Trương Khác vờ hồ đồ, thấy bà nội tức giận muốn tới véo tai, vội xin tha:
- Bà nội, bà muốn gọi họ lên thì cứ gọi, làm khó cháu làm gì, cháu chẳng lẽ có thể đuổi bọn họ xuống sao? Còn có gì không hài lòng, bà nói với con trai bà.
- Vậy cháu nói cho bà nghe, con trai bà với cháu quan hệ ra sao?
Trương Khác rất ngán bà nội, điều này liên quan tới tuổi thơ của y, tới sơ trung, mỗi lần nghỉ đông là bị cha mẹ gửi về quê cho bà nội trông, bà nội rất nghiêm khắc, sai gì là ăn đòn ngay.
Một lần nhà chuẩn bị thị heo đãi khách, bị người ta ăn vụng mất, bà nội không cần biết đúng sai, lôi Trương Khác ra sân sau trói vào cây quất cho một trận, cuối cùng Trương Dịch phải ra nhận là hắn ăn vụng, bà nội còn nói:
- Nó không ăn lần này thì lần sau, trận đòn này đánh trước.
Xem đi, tuổi thơ của Trương Khác như thế đấy.
Trương Khác khi kể với cha chuyện này, mới biết cha y lúc nhỏ cũng thảm chẳng kém gì, về sau thấy có ích cho sự trưởng thành, nên mới gửi y về quê.
Lương Cách Trân không chịu nổi con bị đối xử như thế, nhưng khi ấy bà và chồng đi làm bận rộn, kỳ nghỉ ở nhà không ai trông con, đành gửi về quê.
Chính bởi vì chuyện này mà mẹ chồng nàng dâu có ngăn cách không xóa nhà được, Trương Khác thì chẳng để lại ám ảnh tâm lý gì, tính người già là vậy mà, cha y hiện giờ cứ về quê là bị bà mắng, chỉ mỗi mẹ là không thấy vui.
Trương Khác thấy bà nội lại muốn véo tai, cười nịnh bợ:
- Con trai bà là ba cháu, cháu là cháu nội của bà, ba nói sao cháu làm vậy, cháu gọi họ lên nhé, nghe thấy hay không là chuyện của họ.
Biết bà nội tính rắn, lòng mềm, hai năm qua bác cả hắn ra sức lấy lòng bà, làm bà cũng thấy bên này đối xử với bác cả quá hà khắc.
Trương Khác gọi mấy tiếng rất không có lòng thành, bà nội bị y làm cho vừa tức vừa buồn cười:
- Mặc nhà cháu ở thành hưởng phúc, mai mẹ cháu về rồi, bà về quê. Bà bảo người đi bốc thuốc rồi, cháu nhớ uống đúng giờ, bà sẽ gọi điện hỏi giúp việc của mẹ Chỉ Đồng.
Khuyên cháu không được, bà nội xuống lầu đun thuốc.
Hai vợ chồng Trương Tri Phi tới tối đón Trương Mân về thì Đỗ Phi cũng chở Chu Hiểu Lộ tới chơi.
Mới mười bốn tuổi Chu Hiểu Lộ đã cao tới 1m60, kỳ thực về sau cô bé không cao lên bao nhiêu, có điều cô bé lúc này yêu kiều tha thướt, như phiên bản trẻ trung non nớt của Lý Chi Phương, nhưng khác với tính cách yếu mềm nhu nhược của mẹ, ẩn chứa dưới bề ngoài ngây thơ nhút nhát của Chu Hiệu Lộ là trái tinh đáo để dũng cảm.
Nghe Đỗ Phi kể Chu Hiểu Lộ bị cậu bạn trái ái mộ ở bàn sau lấy đinh gim bím tóc lên bàn, cái kiểu gây chú ý ngốc nghếch của các cậu bé mà, Chu Hiểu Lộ đầu tiên đi báo cho giáo viên, cậu bạn đó bị ăn một trận mắng, tiếp theo đó tập thể dục buổi sáng ở trường đột nhiên tụt cả quần thể thao lẫn quần sịp của cậu bé đáng thương đó trước cả lớp.
Trương Khác hoài nghi nam sinh kia liệu có để lại ám ảnh gì không, ngoài ra y cũng hoài nghi có phải Đỗ Phi xúi cô bé, nếu không Chu Hiểu Lộ tụt quần cậu bạn kia chẳng đi báo cáo giáo viên trước đặt mình vào thế người bị hại.
Chu Hiểu Lộ từ Trương Khác học được chiêu lấy đá ném vỡ cửa kính, những vụ cãi nhau không ngừng trong nhà dần lắng xuống...
Tính cách Chu Hiểu Lộ như thế manh nha từ hoàn cảnh gia đình, rất đáng được người ta tán thưởng, cho dù kiếp trước biết thân phận phức tạp của Chu Hiểu Lộ, Đỗ Phi vẫn thầm yêu không ngại ngần, Trương Khác không cảm thấy có gì không ổn, chỉ là không biết kiếp này, cuộc đời của hai người đã đi theo những hưởng khác hay không, ít nhất Đỗ Phi đã bám lấy Thịnh Hạ rồi.
Trương Khác chẳng lo bừa cho cuộc đời của người khác, lúc này Tích Dung Tích Vũ chơi cả ngày mỏi mệt đã sang phòng bên ngủ, y còn hải ôn tập số học.
Trương Tri Phi thấy anh trai và cháu vẫn ngồi im ở phòng khách, tay tuy cầm báo, nhưng không đọc nổi chữ nào, thầm thở dài.
Không một ai hiểu Trương Khác vì sao có oán hận sâu như thế, vì đó là oán hận tích lũy mười mấy năm kiếp trước. Cho dù Trương Tri Hành, Lương Cách Trân cũng cảm thấy không cần thiết phải như thế, có điều cũng chính vì thái độ hà khắc của Trương Khác với gia đình Trương Tri Vi mà sinh ra uy trong lòng những người lớn khác.
Lưu Minh Huy và mười chủ quản cao cấp nhảy sang Khoa Vương, những người khác luôn lo lắng phản ứng của Trương Khác.
Với Trương Khác, nếu Lưu Minh Huy giữ chức phận nghề nghiệp có sang công ty khác cũng chẳng sao, doanh nghiệp hiện đại không có cái gọi là "dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng" thay vào đó " dùng người phải nghi, có nghi mới dùng".
Nhưng nếu Lưu Minh Huy mang tin tức của Ái Đạt lấy làm chỗ dựa để nhảy sang Khoa Vương, vậy kết cục của hắn sẽ là cú ngã nhớ đời.
Lưu Minh Huy đúng là đem nội tình của Ái Đạt ra làm giao dịch với Khoa Vương, điều này quá rõ ràng.
Người không biết nội tình thì Ái Đạt lần này phản kích quá hiền, Trương Tri Phi thì biết Khoa Vương lần này không chết cũng phải hộc ra ba vũng máu, ít nhất tài chính lưu động của Cẩm Thành bị sa lầy ở Khoa Vương, các hạng mục khác tiến độ chậm lại, đối với một doanh nghiệp xây dựng mà nói, tiến độ xây dựng chậm, không bán được thu hồi vốn, nợ vật liệu ngày một nhiều, sẽ thành một vòng tuần hoàn ác tính không thoát ra nổi, để xem Cẩm Thành còn cầm cự được bao lâu.
Tạ Kiếm Nam và Triệu Cẩm Vinh không phải đồ ngốc, nhưng lần này chị có thể nuốt hận vào bụng, như thế trút giận lên Lưu Minh Huy là cái chắc.
Lưu Minh Huy trong một năm tới nếu làm ra được cống hiến với Khoa Vương, để đám Tạ Kiếm Nam thấy hắn đáng giá 80 vạn thì còn có việc kiếm sống, nếu không ở Hải Châu, cuộc đời hắn coi như kết thúc rồi.
Trương Khác chỉ chân phải bó bột, không tới mức là hoàn toàn không động đậy được, lấy Đường Thanh làm nạng tới đi xuống lầu, một tay còn chống lên đầu cô em họ Trương Mân.
Phó Tuấn tóm lấy hai nha đầu, nếu không hai cô bé này không cẩn thận một cái xô Trương Khác ngã xuống thì không phải chỉ hai tháng là lành được.
Trương Tri Vi và Trương Dịch thấy Trương Khác xuống lầu, vội đứng dậy, nói với bà nội Trương Khác:
- Thím, ngày mai cháu và Tiểu Dịch tới đón thím...
Rồi làm bộ muốn đi, bà nội Trương Khác lau tay vào tạp dề chạy tới ngăn lại:
- Dù có là không thân thiết gì thì đến nhà rồi cũng không thể chưa ăn tối đã đi... Nếu các cháu muốn về Đông Xã thì thím cũng theo cùng.
Trương Khác không nói một lời, nhảy lò cò tới bàn ăn ngồi xuống, xem Lý Minh Du và giúp việc của Tạ Vãn Tình chuẩn bị những món ăn ngon lành, Trương Dịch muốn đi thật, Trương Tri Vi chỉ vờ vịt làm cho người khác xem, kéo con trai, ngồi xuống ghế sô pha.
Lý Minh Duy đi gọi Tạ Vãn Tình sang ăn cơm, tính cả Tích Dung Tích Vũ thì tổng cộng 12 người ngồi vây quanh bàn ăn cơm, căn nhà này ít khi náo nhiệt như thế.
Trên bàn ăn Trương Khác chỉ nói chuyện với Đường Thanh, Trương Mân, Tích Dung, Tích Vũ còn những người khác ngó lơ hết.
Trương Tri Vi há miệng mấy lần nhưng không có cơ hội nói ra.
Căn cơm xong Tạ Vãn Tình kéo hết "đồng minh" của Trương Khác tới nhà cô chơi, Lương Quốc Hưng và vợ tới thăm Trương Khác, Trương Tri Phi kiếm được chủ đề, hỏi về tình hình ao cá, rủ mọi người khi nào rảnh rỗi về quên câu cá.
Trương Tri Vi vừa mới định tiếp lấy câu chuyện thì có người ấn chuông, trước đó không hề nghe thấy có tiếng xe ô tô, Phó Tuấn ra mở cửa, rồi dắt Lý Nghị Hoa vào.
Trương Khác như trút được gánh nặng, nói với Trương Tri Phi:
- Chú ngồi chơi với cậu cháu nhé...
Không hề nhắc tới Trương Tri Vi, bảo Phó Tuấn đỡ lên lầu bàn việc với Lý Nghị Hoa.
Ở đây chỉ có Trương Tri Phi đã thấy Lý Nghị Hoa vài lần, Lương Quốc Hưng không quen, nhìn Lý Nghị Hoa hết sức cẩn thận đỡ tay trái Trương Khác đưa y lên lầu, liền hỏi nhỏ:
- Đó là ai thế?
- Lý Nghị Hoa, trước là phó chủ nhiệm quỹ tín dụng, giờ là phó tổ trưởng tiểu tổ trù kiến ngân hàng thương nghiệp, vài ngày nữa sẽ là giám đốc...
Trương Tri Vi thầm than trong lòng, ánh mắt lộ vẻ buồn nản, ông ta nếu còn tại chức thì cấp bậc phó khoa, không kém cạnh gì Lý Nghị Hoa, nhưng cuộc đời thay đổi có ai đâu ngờ.
Công tác chuẩn bị tiền kỳ của ngân hàng thương nghiệp đã thỏa đáng, được tỉnh phê duyệt, mang tính chất của một công ty hữu hạn cổ phần, ngân hàng thương nghiệp tiến vào gia đoạn huy động với, thành phố ủy thác Cẩm Hồ, Hải Dụ, Thịnh Hâm và Cty cổ phần Hải Châu tham dự cổ phần, tổn giá trị vốn lên tới 200 triệu.
Tiếp theo đó là tuyển cử hội đồng quản trị, hội đồng giảm sát, ủy viên hội ủy viên thẩm duyệt vốn vay.. Hoàn thành các thủ tục này, tới trước Nguyên Đán có thể chính thức treo biển hoạt động.
Lý Nghị Hoa được Cẩm Hồ, Hải Dụ liên hợp với Thịnh Hâm đưa lên làm giám đốc ngân hàng, cả Cty Cổ phần Hải Châu cũng đồng ý.
Lương Quốc Hưng ngồi chơi một lúc rồi lên lầu nói với Trương Khác một tiếng, cùng vợ về. Tới 8h 30 tối, Phó Tuấn lái xe đưa vợ con cùng Đường Thanh về.
Trương Tri Phi thường ngày không ở nhà bên, nhưng Trương Khác chân bị rạn xương, liền quyết định tạm thời ở lại, để thuận tiện chăm sóc cháu.
Trương Khác thì đang âm mưu ngày mai tìm cách lừa mẹ đi, sau đó lừa cả nhà chú đi để được tự do.
Đến 9h, Trương Tri Phi bảo vợ con đưa bà nội Trương Khác về nhà bên ngủ, ông ta ngồi lại phòng khách tiếp tục chờ cùng Trương Tri Vi và Trương Dịch.