Huy động vốn với quy mô trên 10 tỷ không có chính sách hỗ trợ của TW thì địa phương căn bản không có năng lực giải quyết. Năm 99 quy mô vốn vay của toàn tỉnh Giang Nam chỉ có 50 tỷ, nếu Từ Học Bình hay Đường Học Khiêm lấy ra 10 - 20 tỷ cho Cẩm Hồ vay, chỉ e ngay trong đêm có người cáo trạng tới TW, lúc này còn nghĩ tới chuyện TW hỗ trợ là không hiện thực.
- Cháu sớm có giác ngộ này rồi, TTVT đi xây hạng mục mới, cháu cũng chẳng đi cầu ông này bà nọ. Trương Khác cười: - Nhưng có những người đang đợi Cẩm Hồ tới cửa cầu xin để lên giọng nói "không có cửa đâu", tiếc là Cẩm Hồ không cho những kẻ đó cơ hội hưởng thủ khoái cảm, chẳng biết bọn họ có hận Cẩm Hồ không?
Đường Học Khiêm cười lớn: - Nếu Cẩm Hồ đã có giác ngộ này rồi vậy phương diện huy động vốn tiếp theo có an bài gì?
- Hạng mục bột giấy còn đỡ chỉ cần đưa tiền vào là sinh ra hiệu quả, sau Tết sẽ chính thức đi vào lịch trình công tác, kế hoạch của cháu là đưa Tân Quang lên TTCK Hong Kong huy động vốn kỳ một, có điều thành công hay không phải xem hoàn cảnh chung lúc đó, hiện chưa thế nói là nắm chắc mười phần.
- Ừm, hiện giờ chưa gấp được. Đường Học Khiêm gật gù.
- Đau đầu thật sự là đầu tư vào sản nghiệp điện tử. Trương Khác thở dài: - Ví dụ hạng mục tinh viên, căn bản là trò chơi đua nhau ném tiền. Ttvt lần này ném vào 2 tỷ, dây chuyền 0.18 micron chỉ lập được hai cái, miễn cưỡng đuổi kịp kỹ thuật chủ lưu của Châu Á. Có điều cháu tính chưa được hai năm thì chip 0.18 micron đã thành hàng chợ rồi, khi đó phải lập ngay dây chuyền 0.13 micron, rồi hai ba năm nữa lại là dây chuyền 0.9 micron... Mỗi lần thăng cấp là mấy tỷ USD ném vào đó, mà trong thời gian ngắn như thế chưa kịp thu hồi lại vốn đầu tư, lúc đó mọi người ôm đầu than:" Đây là cái động không đáy". Ngoài hạng mục tinh viên ra Cẩm Hồ còn muốn lập hạng mục LCD, đây lại là cái động không đáy khác, trong vòng mười năm, hai hạng mục này muốn đuổi kịp trình độ nước ngoài nếu không ném vào 20 -30 tỷ USD thì khỏi cần nghĩ tới nữa.
- Đúng là tốn kém thật. Đường Học Khiếm biết mấy chục tỷ này ném vào chỗ khác là một vốn vạn lời, ném vào hạng mục tinh viên và MCD, chỉ mới là mở đầu cuộc đua tranh, có thể giành được thành công ở con đường chật hẹp này không, hiện phán đoán còn quá sớm: - Cẩm Hồ muốn lập cả hạng mục LCD sao?
Trương Khác nhún vai làm điệu bộ hết cách. - Giờ xu thế là như vậy, bọn cháu chỉ đành cắn răng mà làm, còn tranh thủ được chút tiên cơ, ba bốn năm nữa mới làm thì hoàn toàn rơi vào thế bị động mất.
- Còn hạng mục mỏ sắt ở Perth nữa, hai năm tới chuyện Cẩm Hồ muốn làm nhiều chuyện thật đấy. Đường Học Khiêm dựa lưng vào ghế, đưa tay sờ tóc, dưới ánh đèn, đột nhiên thấy tóc mai của ông đã mọc rất nhiều sợi bạc.
- Cả hai đã nói chuyện xong chưa nào, ngày mai còn phải lên máy bay sớm, không đi nghỉ sớm đi. Cố Kiến Bình ôm một bộ chăn trong lòng, đứng ở cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ: - Sau này Tiểu Khắc tới, cấm không cho cả hai rúc vào thư phòng bàn việc nữa.
- Dì Cố cháu có ý kiến đấy. Đường Học Khiêm cười ha hả đứng dậy: - Hay là Tiểu Thanh có ý kiến xúi mẹ nó tới phá rối?
- Con chẳng thèm ý kiến. Đường Thanh tắm rửa xong, đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha lấy khăn lau tóc, mặt đỏ hồng hào, nghe cha nói xấu mình, chống cằm lên lưng ghế xoay người lại, giọng nũng nịu: - Chỉ thấy đám nam nhân bọn ba cứ ở một chỗ là nói chuyện không ngớt, làm nữ nhân trở thành dư thừa.
- Vậy mà còn nói không có ý kiến à? Đường Học Khiêm đùa: - Thôi, ba không cản trở hai đứa tình cảm nữa, ba cũng biết đám người già như ba mẹ đôi khi trở thành dư thừa rồi... Rồi đi tới ngồi xuống ghế sô pha cầm điều khiển, tiện tay chuyển sang kênh tin tức xem.
Đường Thanh tinh nghịch thè lưỡi ra, nhảy khỏi ghế sô pha đi dép vào, cười hì hì nói: - Ba mình là người như thế đấy, chẳng biết suy nghĩ tới cảm thụ của người khác gì cả, muốn xem TV là xem, chẳng cần biết người khác đang xem phim hay ca nhạc.
- Được, thế ba trả TV cho con xem phim nhé, ba vào phòng nói chuyện với Tiểu Khác tiếp. Đường Học Khiêm quay đầu lại: - Thi thoảng cũng nên quan tâm tới cảm thụ của con gái cưng một phen chứ, nhường TV cho con đấy.
- Không thèm nói với ba nữa. Đường Thanh chun mũi xấu hổ nói, khoác cánh tay Trương Khác kéo lên lầu: - Mình đưa bạn lên lầu xem phòng, chăn đệm còn được chuyên môn mang phơi nắng đấy.
Nói chuyện với Đường Học Khiêm không mệt, nhưng ban ngày cùng ba tiểu nha đầu đi tới vườn bách thú, xem triển lãm băng đăng mệt tới xương cố rã rời, Trương Khác cũng muốn trốn vào phòng ngủ một giấc. Vừa vào phòng liền ôm lấy cơ thể mềm mại của Đường Thanh, ngã lăn xuống giường, để cô nàng nằm lên ngực, nói: - Vừa rồi xem dự báo thời tiết nói nhiệt độ Bắc Kinh là - 18 độ, mình chỉ muốn cùng bạn bay sang Perth, có thể ngâm mình trong nước biển ngắm tịch dương...
- Yên tâm đi, mình sẽ đem tâm tình nóng lòng tới Perth của bạn truyền đạt cho ai đó... Đường Thanh ghé sát cái miệng nhỏ vào tai Trương Khác thì thầm, cắn nhè nhẹ vành tai Trương Khác.
Trương Khác sởn hết gai ốc, chỉ sợ cô bé này cắn cho một cái, trước đó y còn lo Đường Thanh không muốn cùng ba cô bé tới Perth trước, giờ nếu như Đường Thanh đã đồng ý rồi, nam nhân thông minh sẽ không dây dưa ở đề tài này nữa, cho tay vào áo ngủ Đường Thanh, mặt dầy nói: - Đêm ngủ lại đây nhé, cha chúng ta cũng cho phép rồi đấy thôi. Lạnh thế này, nằm một mình buồn tẻ, chẳng có ai để nói chuyện.
- Đồ mặt dầy, ai là "cha chúng ta", còn lâu lắm nhé. Tay Trương Khác hơi lạnh, người Đường Thanh bị y chạm vào, vùng vẫy muốn tránh thoát, cười khúc khích nói: - Hiện chẳng phải mình đang nói chuyện với bạn sao? Muộn thêm chút nữa là mình ngủ rồi, bạn thích ngủ với ai thì đi mà ngủ với người đó.
Người vặn qua vặn lại không thoát được đôi tay như con bạch tuộc của Trương Khác, chẳng bao lâu sau bầu ngực như quả trứng gà mới bóc vỏ đã lọt tay tay Trương Khác, núm vú xinh xinh bị y khều mấy cái, như có điện chạy khắn người, Đường Thanh toàn thân vừa đê mê vừa bủn rủn chẳng nghĩ tới thoát thân nữa.
Vừa tắm xong, trong áo ngủ không mặc áo lót, không ngờ để tên đầu heo hưởng lợi.
Một lúc sau, ở ngoài cửa truyền tới tiếng nói chuyện của Đường Học Khiêm và Cố Kiến Bình, Đường Thanh nhát gan nắm lấy tay Trương Khác không cho y động đẩy, cũng không cho y rút lại, nhắm tịt mặt định bưng tai trộm chuông đợi cha mẹ bỏ đi, nghe tiếng gõ cửa mới hoảng loạn bật dậy bắt Trương Khác ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo của cả hai, xác định không có sơ hở gì mới ra mở cửa, mẹ cô đứng ở cửa không vào.
Trương Khác không biết mẹ Đường Thanh nói cái gì, thấ Đường Thanh quay lại mặt đỏ như gấc, hỏi: - Mẹ chúng ta bạn nói gì đấy?
- Bạn quản được à? Đường Thanh thẹn thùng lườm Trương Khác một cái, rồi nhào lên giường, lấy tay Trương Khác làm gối, xấu hổ nói: - Mẹ cũng thật là, chỉ toàn nói lung tung.
- Mẹ nói lung tung cái gì thế? Trương Khác vẫn rất tò mò.
- Cho bạn tỏ mò chết thôi. Đường Thanh nhõng nhẽo nằm lên ngực Trương Khác, dùng tay bẹo má y, cả hai cười đùa một lúc, đứng dậy nói: - Mình về phòng ngủ đây... Mở cửa ra, còn cố ý nói về phía hành lang: - Mình về phòng ngủ đây.
Trương Khác thầm nghĩ ra là mẹ vợ dặn vợ mình đêm về phòng ngủ, nhìn cô nàng khép cửa rời đi, thầm than trong lòng, rầu rĩ đi đánh răng chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng tiếng cửa mở khen két rất khẽ, quay ra thấy Đường Thành ôm một cái gối in hình nhân vật hoạt hình đang lén la lén lút đi vào, mừng húm hỏi: - Sao quay lại thế?