Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1161: Chữ yêu không đủ (1)

Trương Khác lại nói: - Chartered có 6 dây chuyền 0.35 micron trừ 2 dây chuyền chuyển nhượng cho TTVT, 4 dây chuyền còn lại xây dựng nhà máy ở Kiến Nghiệp bố chí, bất kể NEC Hoa Hạ có hoạt động không, Kiến Nghiệp đều sẽ đón nhận nhà máy tinh viên thứ ba.

- Ồ, ra là thế. Lương Vĩ Pháp cảm khái, như thế cơ sở sản nghiệp điện tử của Kiến Nghiệp càng thêm chắc chắn.

- Ttvt hiện giờ chủ yếu vẫn là thỏa mãn nhu cầu đơn đặt hàng của Cẩm Hồ, không phát triển nghiệp vụ quy mô lớn, cho nên mới không mua lại toàn bộ dây chuyền của Chartered mà thuyết phục họ tới Kiến Nghiệp xây nhà máy, Cẩm Hồ cũng tham gia một ít cổ phần... Trương Khác giới thiệu tình hình.

Từ Học Bình cười ha hả: - Cháu chẳng lúc nào quên cho kẻ khác một đòn.

Chartered thua lỗ trong thời gian dài không phải vì kỹ thuật kém, quản lý yếu, mà vì các loại chi phí ở Singapore quá cao, cách cục sản nghiệp lại nhỏ. Một khi Chartered đem dây chuyền sản xuất tới nội địa, sẽ bù đắp lại được thế yếu, phát huy tối đa sức cạnh tranh, sẽ là sự uy hiếp trực tiếp tới NEC Hoa Hạ.

Nec Hoa Hạ đấu lại nổi Chartered mới gọi là lạ.

Trong tin tức công khai lần này không hề nhắc tới chuyện Chartered tới Kiến Nghiệp xây nhà máy, chắc chắn là để cho Cát Kiến Đức tiếp tục hung hăng, sau đó đợi lúc chúng đắc ý nhất tát cho một cái, thế mới sướng, Trương Khác là như vậy.

Lương Vĩ Pháp lại nghĩ tới một vấn đề khác qua lời của Trương Khác: - Lần này TTVT tăng thêm 10 dây chuyền sản xuất đều chủ yếu vì thỏa mãn nhu cầu nội bộ của Cẩm Hồ?

Được Lương Vĩ Pháp nhắc nhở, Triệu Hữu Luân cũng ý thức được chỗ vi diệu trong đó, gần đây ông ta cũng nghiên cứu tri thức phương diện này, thầm tính, tăng thêm 10 dây chuyền, TTVT sẽ có 16 dây chuyền, có thể sản xuất hơn 1 tỷ chip mỗi năm, tương lai đơn đặt hàng của Cẩm Hồ lớn tới mức đó sao?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trương Khác ngủ lại nhà Từ Học Bình, y quen ngủ muộn dậy muộn, sáng hôm sau 6 giờ Từ Học Bình đã lên xe tới tỉnh ủy, nghe thấy tiếng động cơ ô tô, y chỉ trở mình một cái, rồi tiếp tục tiêu diêu trong giấc mộng.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng Đường Thanh nói chuyện, Trương Khác càng không vội rời giường, đợi cô nàng tự chui đầu vào lưới, mò lên giường rồi hẵng dày vò một phen. Một lúc sau nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang rầm rầm, Trương Khác còn thắc mắc làm sao Đường Thanh lại nóng vội như thế, không sợ thím Chu cười cho hay sao, tiếp đó nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của Chỉ Đồng: - Tiểu Khác, Tiểu Khác, mặt trời chiếu tới mông rồi.

Cửa bị xô ra, ba tiểu cô nương hưng phấn tranh nhau chạy vào, Tích Dung, Tích Vũ mỗi đứa cầm một đầu chăn kéo xuống sàn, Chỉ Đồng chạy tới cửa sổ kéo rèm lên, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào, đúng là chiếu tới mông Trương Khác rồii. Y vẫn cuộn người lại định nằm lỳ thêm một chút, nhìn Chỉ Đồng đưa tay muốn mở cửa sổ, vội vàng ngồi bật dậy cầu xin, nghe dự báo thời tiết nói nhiệt độ hạ xuống dưới -5 độ rồi, để khí lạnh tràn vào, mà y mặc mối đồ ngủ mỏng manh sẽ ném đủ, thấy Tạ Vãn Tình đi theo đằng sau, hỏi: - Sao chị lại tới Kim Sơn?

- Hôm qua nhận được điện thoại của bà nội Chỉ Đồng, nói là em ở Kim Sơn, Chỉ Đồng đòi tới, trời chưa sáng đã xuất phát rồi, chị đang mệt chết đây. Tạ Vãn Tình ngáp một cái yêu kiều, vỗ đầu ba tiểu nha đầu: - Được rồi, được rồi, Tiểu Khác đã được ba đứa đánh thức thành công, mau xuống ăn sáng trước đi... Đi tới thu dọn chăn màn cho Trương Khác, nhìn y đứng đó luống cuống mặc y phục, sáng sớm tình dậy giữa hai chân đã dựng lều rồi, cười khúc khích: - Hư hỏng. Còn đưa tay ra véo nhẹ lên đó một cái, gấp chăn gọn gàng xuống nhà.

Trương Khác cầm đồng hồ ở đầu giường lên xem, mới hơn 8 giờ một chút, hôm qua tới rạng sáng mới ngủ, lúc này mới tính vừa ngủ say. Từ Học Bình tuổi đã cao, áp lực trên người lớn, ngủ rất ít, mỗi ngày chỉ ngủ 5 tiếng, Chu Thục Huệ rất lo lắng vì chuyện này, ba tiểu nha đầu lập kế hoạch kỳ nghỉ đông sang Úc chơi, bà lo cho chồng không ai chiếu cố, nên không đi cùng.

Trương Khác đánh răng rửa mặt xong xuống lầu, thấy Lý Minh Du và Phó Tuấn đều ở đó, nói với Phó Tuấn: - Mai anh đưa bọn chúng tới Perth, tôi phải gần một tuần nữa mới đi được. Lại hỏi Đường Thanh: - Bạn đi cùng mình hay là đi trước cùng ba tiểu nha đầu?

- Chị Tiểu Thanh đi cùng bọn em, Tiểu Khác, anh đã nói một tuần rồi đấy nhé, vậy bọn em đợi anh ở Perth một tuần. Chỉ Đồng trả lời thay cho Đường Thanh, còn ngoẹo đầu sang hỏi: - Hôm nay anh có bỏ thời gian ra để bọn em bồi tiếp không hả?

Trương Khác gãi đầu, nhìn cô bé mắt long lanh trông đội, làm sao nói không được, bảo Phó Tuấn: - Anh liên hệ giúp tôi, chuyển chuyến bay sang trưa mai, thế nào cũng tiễn mọi người lên máy bay trước đã...

Thời gian qua bộ thông tin đang tiến hành ra sức trọng tổ sản nghiệp thông tấn di động, nghiệp vụ mạng GPRS của Liên Thông phải chỉnh đốn triệt để, sau đó lên TTCK; China Telecom cũng phải đem nghiệp vụ thông tấn di động tách ra, thành lập công ty độc lập. Muốn giữ thế tăng trưởng cao tốc như năm 98, 99, trừ chỉnh hợp mạng GPRS ra, trong nước còn phải có quy hoạch kiến thiết cho thông tấn 3G trong tương lai.

Mặc dù vận hành thông tấn di động trong nước luôn do xí nghiệp TW, Cẩm Hồ cũng không phải là không kiếm được nhiều lợi ich hơn nữa, giao lưu giữa các tầng cấp gần đây trở nên cực kỳ mật thiết, có vài chuyện còn cần Trương Khác đích thân tới Bắc Kinh một chuyến, không phải là chính thức, giao lưu chính thức tự có Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông đại biểu cho Cẩm Hồ rồi.

Mùa đông ở Kim Sơn chẳng có chỗ nào đáng để chơi, có điều phải chiều ý ba tiểu nha đầu, mọi người cùng tới vườn bách thủ, rồi tới triển lãm băng đăng ở Công viên Nhân dân chơi một ngày.

Triển lãm băng đăng cũng chẳng có gì để mà xem, kém xa triển lãm băng đăng ở Cáp Nhĩ Tân; trong vườn bách thù thì đầy mùi lạ, thêm vào mùa đông đám con thú cũng kiếm chỗ ấm áp rúc vào, không muốn thò mặt ra, thế nhưng ba tiểu nha đầu hứng thú rất cao, tinh lực lại như vô tận, mặt bị gió lạnh làm đỏ bừng bừng, trời tối rồi vẫn không chịu về.

Buổi chiều Từ Học Bình đã rời Kim Sơn xuống địa phương thị sát rồi, Đường Học Khiêm từ Tân Đình trở về, buối tối liền ăn bữa cơm gia đình hết sức náo nhiệt ở nhà Đường Học Khiêm, ba tiểu nha đầu dính lấy nhau, đều theo Tạ Vãn Tình tới nhà Từ Học Bình ở. Trương Khác còn có chuyện muốn bàn với Đường Học Khiêm, buổi tối ở lại, cái này cũng quen rồi, điều duy nhất không hay là mẹ vợ tương lai kéo vợ tương lai đi dọn dẹp phòng cho y, vẫn chẳng thể quang minh chính đại ngủ với Đường Thanh, hay là kết hôn sớm thôi, cô vợ nhỏ của mình mặc áo cưới thì đẹp phải biết, đây là lần đầu tiên Trương Khác nghĩ thế.

- Chắc cháu đang suy tính tới hạng mục bột giấy rồi chứ hả? Ngồi trong thư phòng, Đường Học Khiêm tự lấy thuốc lá tự hút: - Hiện giờ rất nhiều người sợ nhắc Cẩm Hồ vấn đề này, vòng vo tới chỗ bác hỏi thăm.

Trương Khác không tiện lấy thuốc lá trên bàn hưởng thụ trước mặt Đường Học Khiêm, nói: - Nói ra thì vẫn là vấn đề tài chính, áp lực tài chính của TTVT tạm thời đã hóa giải, trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thần kinh mọi người căng như dây đàn nửa năm, nửa năm qua, rất nhiều người trong Cẩm Hồ không có được một ngày thư thái.

- Hạng mục bột giấy nếu làm tới quy mô 300 vạn tấn mới có thể thỏa mãn nhu cầu phát triển trung kỳ của Tân Quang, tài chính cần có đúng là kinh người. Đường Học Khiêm dùng ngữ khí thoải mái nói: - Cẩm Hồ phát triển tới quy mô hôm nay, bên trên không tăng thêm hạn chế là tiến bộ rất lớn rồi, chuyện huy động vốn trong nước giải quyết vấn đề là khỏi cần nghĩ tới.