Tôn Tĩnh Hương cầm lấy bức ảnh nhìn một lượt, bảo với Hứa Duy: - Đây là hình chụp nhanh, khả năng Trương Khác lái xe tới bãi, trực tiếp đi vào hậu trường làm đám chó săn chú ý, nên chụp được mặt bên..... Là chó săn báo nào? Đưa ảnh cho chúng ta trước có phải định bán không?
- Chúng ra giá 100 vạn. Hứa Duy đáp: - Bọn chúng chụp cả xe của Trương Khác rồi, nhưng hẳn không chụp được chính diện.
- Đúng là cần tiền không cần mạng. Trương Khác vỗ trán, khinh bỉ nói: - Thông báo cho phía cảnh sát nói tờ báo này có hiềm nghi liên quan với sự kiện quốc kỳ Indo cùng với tống tiền, để cảnh sát thu lại coi ảnh là chứng cứ....
Nghĩ thôi cũng thấy nguy hiểm, may mắn là là sau buổi biểu diễn y trốn biệt trong phòng y tế xử lý vết thương, không lập tức theo đám Giang Đại Nhi tới khách sạn bán đảo mừng công, nếu không sơ hở ở chiếc áo chỉ sợ bị phát hiện ngay tại chỗ. Phóng viên săn tin giải trí Hong Kong đeo bám cực kỳ dai dẳng, dù có đem chuyện chiếc áo quốc kỳ ra giải thích, cũng chẳng giải thích được tin đồn, cuối cùng khiến thân phận của y bại lộ hoàn toàn trước công chúng. Chỉ có chó săn của một tờ báo chụp được ảnh, hơn nữa là một phần mặt bên, chuyện giải quyết rất dễ, thông qua cảnh sát đem chuyện chiếc áo quốc kỳ nói với chúng, nếu chúng còn dám viết bài bừa bãi cho bọn chúng táng gia bại sản.
Trương Khác ngồi trước bàn đọc thư, Đường Thanh mặc váy ngủ nằm trên đệm xem ảnh và bản thảo bài viết do phóng viên tuần san giải trí đưa tới, người còn không chịu an phận ngọ ngậy lung tung, hai chiếc chân xinh xắn co lên vung vẩy, váy ngủ kéo lên, lộ ra cặp đùi thon thả, cặp mông vểnh lên đáng yêu, rồi đột nhiên quay người lại, đôi mắt đầy linh khí nhìn Trương Khác đang trả lời thư, nói: - Mình thấy bài báo này viết có lý lắm....
Gần kết thúc live show, phóng viên tuần san giải trí canh ở cửa vào hậu trường, chính là để ôm cây đợi thỏ, bới móc chuyện bên lề, Trương Khác đi xe đắt tiền xuất hiện, lại có nhiều vệ sĩ tháp tục, trực tiếp đi tới hậu trường, chẳng khác nào có đèn pha chiếu lên người. May mắn là Trương Khác xuống xe là đi thẳng vào hậu trường luôn, chỉ bị chụp mặt bên, cho dù không có chuyện áo quốc kỳ phải đổi áo cho Giang Đại Nhi, tuần san giải trí cũng có thể đăng tin " Phú hào trẻ thần bí xuất hiện ở hậu trường của live show..." Rồi Giang Đại Nhi mặc áo sơ mi xuất hiện, làm phóng viên kia mừng phát điên, nếu hắn trực tiếp cho đăng bài báo này, tuyệt đối là tin tức lớn của làng giải trí, bi kịch là hắn tham lam muốn lấy tấm ảnh này đem tống tiền để kiếm chác được nhiều hơn.
Bên này vừa thông báo cho cảnh sát, tên phóng viên định tống tiền 100 vạn HKD kia liền mềm xuống, yêu cầu hòa giải riêng, đem cả phim và bản thảo bài viết giao ra, chuyện coi như tạm qua đi.
Tiệc mừng ở clb Ảnh Loan Viên tới tận 3 giờ sáng mới kết thúc, Đường Thanh thuận tay đem ảnh chụp lẫn bài viết về phong xem say xưa.
- Hả. Trương Khác mặt rất vô tội hỏi: - Sao lại có lý?
- Không cần sợ thế đâu, mình đâu có nói bạn và chị Đại Nhi thế nào. Đường Thanh cười khúc khích: - Hai người dù có muốn vụng trộm, cũng phải có cơ hội mà vụng trộm chứ! Bạn nghĩ mà xem bao nhiêu phóng viên theo dõi hai người... Cô nàng giơ tấm ảnh lên, đắc ý lăn mình trên giường: - Ý mình nói chị Đại Nhi mặc sơ mi của bạn thực sự rất gợi cảm, trước kia chỉ thấy chị ấy xinh đẹp, không ngờ chị ấy có một mặt gợi cảm thế này, bạn phải xem băng ghi hình live show để thấy khi đó hiện trường oanh động thế nào.
Trương Khác thầm thở phào, đứng dậy vặn mình: - Mình quá quen rồi, không có cảm giác thần bí như fan hâm mộ bình thường, nghe giọng ca của cô ấy thiếu khoảng cách đánh giá chính xác, như Lệnh Tiểu Yến, Lâm Băng tối nay tranh hát với Đại Nhi, mình chẳng thấy họ hát kém hơn.
- Chị Đại Nhi thực ra rất đáng thương, nhất cử nhất động bị đám cho săn theo dõi, phải trở thành tình nhân của công chúng, lại phải giữ hình tượng ngọc nữ thanh thần... Đường Thanh lại lăn một vòng, nằm úp mình lên đống chăn, mông chổng lên đầu cắm xuống, chiếc váy ngủ màu lam qua mấy vòng lăn lộn xộc xệch hết cả, mái tóc dài đen nhánh xoã trên lưng, bồng bềnh như một đám mây, bên dưới lờ mờ lộ ra làn da trắng ngà như ngọc, cặp đùi ngọc tròn trịa, dưới ánh đèn tỏa sức dụ hoặc mãnh liệt.
Trong ánh sáng phòng dìu dịu, thân thể mềm mại của tiểu thiếu phụ làm người ta phải phát cuồng, cong ra cong, tròn ra tròn, Trương Khác nhìn chiếc quần lót ôm lấy cặp mông vun cao của Đường Thanh cầm lòng không được, nhào bổ tới, ôm lấy cô.
Đường Thanh giật nảy mình, bờ mông cảm thụ được hạ thân của Trương Khác, vùng vẫy né tránh, cả hai lăn lộn trên giường mấy vòng Đường Thanh mới chịu thua, còn cố lảng sang chuyện khác - Bác Tôn mở tiệc nhận chị Đại Nhi làm con nuôi, bạn có tham gia không?
- Bị chụp một lần còn chưa đủ à? Trương Khác đưa tay vuốt ve gò mà trơn nhẵn non mịn của cô nàng, lại lấy ngón tay nghịch màng mi dài cong cong: - Bạn và Thịnh Hạ tới chơi là được rồi, loại bữa tiệc này tổ chức là để cho người ngoài xem, còn đặc biệt mời đám chó săn tham gia..
Trương Khác không chỉ không tham gia bữa tiệc, còn đặc biệt bảo Phó Tuấn đổi xe mà y sử dụng ở Hong Kong, để xảy ra scandal cho đám chó săn tin đó theo đuổi chẳng phải cảm giác hay ho, xem ra lấy danh nghĩa Vệ Lan mua hải đảo tư nhân ở Châu Âu là quyết định chính xác.
- Không phải còn muốn thông báo đầu tư vào công ty của chị Tôn nữa phải không? Đường Thanh thầm đắc ý hỏi tiếp:
- Lấy danh nghĩa của thương vụ Cẩm Hồ đầu tư, anh Diệp cũng chẳng cần ra mặt, mình tới góp vui làm cái gì? Trương Khác khẽ nhún vai, Tôn Thượng Nghĩa là tổng giám đốc liên hợp của thương vụ Cẩm Hồ, phụ trách sự vụ huy động vốn của Cẩm Hồ ở ĐNÁ, Thế Kỷ Hoa Âm thực chất là công ty riêng của Tôn gia, tay trái với tay phải, thương vụ Cẩm Hồ trực tiếp đầu tư, chỉ đem bối cảnh của Thế Kỷ Hoa Âm công khai hóa mà thôi, thấy đôi mắt đen láy của Đường Thanh đảo lung tung hỏi: - Có phải cảm thấy vì chút chuyện nhỏ này mà đầu tư vào công ty của chị Tôn là chuyện bé xé ra to không?
- Không có. Đường Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh ngây thơ nhìn Trương Khác, thỏ thẻ nũng nịu: - Mình không hiểu, bạn phải dạy mình.
- Không chỉ đơn giản là đầu tư, còn muốn bước vào làng giải trí Hong Kong, kẻ sai phái giở trò hôm nay, chẳng lẽ không biết đứng sau Thế Kỷ Hoa Âm là Tôn gia, là Cẩm Hồ? Ánh mắt của Đường Thanh làm Trương Khác người mềm nhũn, vuốt ve má cô nói: - Bọn chúng vẫn cả gan giở trò, chẳng qua là vì tổng bộ của Thương vụ Cẩm Hồ mặc dù đặt tại Hong Kong, nhưng ảnh hưởng trực tiếp tới Hong Kong quá ít, những mối liên quan sau lưng lại không thể bày ra cho bọn chúng xem.
Trương Khác không tin đám chủ phía sau của Anh Vương, Vĩnh Nghiệp biết được người đứng sau lưng Thế Kỷ Hoa Âm là cháu trai Diệp Trăn Dân còn dám giở thủ đoạn đê hèn. Nhưng sức ảnh hưởng của ông sẽ dần giảm đi sau khi ông không làm đảm nhận chức phó chủ nhiệm văn phòng liên lạc TW.
- Ừ... Đường Thanh hiểu ra, gật đầu nói: - Đối với người dân bình thường mà nói thì làng giải trí là có ảnh hưởng lớn nhất, không chỉ Hong Kong mà nơi khác cũng thế..
- Đúng vậy, đầu tư có lợi cho việc mở rộng ảnh hưởng của thương vụ Cẩm Hồ tại Hong Kong, tác dụng thực tế nhất của nó là sức thẩm thấu của thương hiệu, cái khác chưa nói, nếu có thể cướp hết nghệ sĩ của Anh Vương, để bọn họ đều sử dụng di động của chúng ta, lượng tiêu thụ của di động Ái Đạt ít nhất tăng thêm mấy chục phần trăm.... Trương Khác ba hoa theo thói quen: - Phim ảnh, ca khúc đều có thể gài quảng cáo vào, kiểu quảng cáo kín đào này ảnh hưởng còn lớn hơn cả quảng cáo trực tiếp.
- Cút đi, chỉ biết đến tiền. Đường Thanh giảu mò quay người đi: - Mất cả hứng.
- Thế bạn muốn nghe chuyện gì? Trương Khác mút nhẹ vành tai mịn màng của cô, tay mò vào trong váy, vuốt ve cặp mông trơn mịn:
- Nghe chuyện nam nhân đằng sau còn hơn nghe chuyện đó. Đường Thanh quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Trương Khác:
Trương Khác cười cười ngốc nghếch vỗ má Đường Thanh: - Thôi cởi áo đi ngủ đi.
- Hi hi. Đường Thanh lăn mình vào trong chăn, cuộn chặt không cho Trương Khác chui vào, trên người cô chỉ mặc mỗi cái váy, nếu cởi ra nữa chỉ còn cái quần lót nhỏ xíu thôi, cởi tới mức độ đó, Trương Khác chẳng chịu yên phận đi ngủ...