- Hả, cậu dám lên tiếng đỏi hỏi tham lam như vậy à? Diệp Kiến Bân hai mắt tròn xoe: - 900 triệu USD.
Thương vụ Cẩm Hồ mặc dù năm nay có quy mô doanh lợi nghiệp vụ hài ngoại tăng trưởng mạnh, nhưng chỉ miễn cưỡng cân bằng chi phí quản lý và tài vụ lúc này, hiện thương vụ Cẩm Hồ mang món nợ 2.2 tỷ, chỉ riêng lãi suất mỗi năm đã hơn 100 triệu USD.
Mặc dù Diệp Kiến Bân miệng nói Trương Khác tham lam, nhưng trong lòng sao lại chẳng hi vọng Microsoft đồng ý với điều kiện của Cẩm Hồ? Có 900 triệu USD này, sau khi tới kỳ hạn ESS lại bán đi cổ phiếu của Công Đằng Online kiếm 300 - 400 triệu nữa, như thế ít nhất trong 2 năm Cẩm Hồ không phải lo lắng vì vấn đề tài chính.
Nghiêm gia bày bao nhiêu trò ở Hải Túc chẳng phải khát tài chính gây ra.
Diệp Kiến Bân ảo tưởng một lúc rồi lắc đầu: - Không thể, không mơ như thế nữa, lấy được 300 triệu USD từ Microsoft là chúng ta nên biết đủ rồi.
- Ra giá trên trời trả giá dưới đất mà... Trương Khác cười tủm tỉm.
- Đang bàn việc gì đó? Tôn Tĩnh Hương đổi trang phục thường ngày đi tới, ngồi kề bên cha, nũng nịu ôm tay ông như cô bé con.
- Đang bàn xem phải moi tiền Microsoft ra sao... Tôn Thương Nghĩa hiền từ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô con gái lớn.
- Moi tiền của Microsoft? Tôn Tĩnh Hương ngạc nhiên hỏi, cô chỉ quá bất ngờ mà hỏi thôi, chứ một số vấn đề nếu muốn làm rõ thì ít nhất pahri nghe chăm chú nửa tiếng mới được, cô chẳng rảnh mà đi truy hỏi cơ mật của Cẩm Hồ.
- Tôi đã nhận Đại Nhi làm con nuôi rồi, ngày mai sẽ tổ chức rượu ăn mừng tuyên bố công khai, sau này ai dám dùng thủ đoạn đê tiện nhắm vào Đại Nhi, thì là trực tiếp hất nước bẩn lên đầu Cát gia. Cát Minh Ngọc đi vào phòng bào, lửa giận vẫn chưa nguôi ngoai, đứng giữa phòng tuyên bố quyết định của bà.
Trương Khác ngẩn đầu nhìn Giang Đại Nhi, cô mặc một bộ váy tím ngắn dè dặt đứng sau Cát Minh Ngọc, mắt cố ý né tránh ánh mắt y, lại nhìn nét mặt Đường Thanh và Thịnh Hạ, chắc là vừa rồi lúc thay y phục bọn họ đã nói xong chuyện này, đứng dậy nắm tay Đường Thanh, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói: - Chúc mừng bác Tôn có thêm một cô con gái ngoan.
Giang Đại Nhi lúc này tối đa chỉ có thể là nghệ sĩ ăn khách, cây sinh tiền của Thế Kỷ Hoa Âm, mà trong làng giải trí Hong Kong mang đậm chất giang hồ, khó tránh khỏi kẻ khác dùng thủ đoạn đê tiện nhắm vào cô, nhưng được vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Ngọc nhận làm con nuôi, thân phận của cô sẽ khác hẳn.
Trương Khác rất vui mừng về sự an bài này, nhưng không thể biểu thị thái quá, chỉ chúc mừng như cao hứng thay cho vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa chứ không phải vì Giang Đại Nhi.
- Chuyện tối ngày hôm nay cha mẹ Đại Nhi có chỗ không phải, mong cậu thông cảm cho bọn họ một lòng tha cho con, tôi bào bọn họ mời rượu bồi tội với cậu. Cát Minh Ngọc lấy tư cách mẹ nuôi, ôm lấy sự việc.
Nhìn thấy cha mẹ Giang Đại Nhi cầm ly rượu vang muốn tới mời rượu, Trương Khác vội vàng đứng dậy, giữa lấy ly rượu trong tay Giang Đào, nói: - Nếu không dì Lý cào lên mặt cháu vài cái nữa, cháu mới đề chú dì mời rượu.
Y cười cợt làm trò, khiến Giang Đào, Lý Nguyệt Như chẳng thể kiên trì mời rượu bồi tội nữa, nhưng không chịu ngồi xuống. Hai bọn họ quen Trương Khác từ mùa xuân năm 96, nhưng tiếp xúc không nhiều, với bọn họ mà nói nhìn vào Trương Khác, nhìn vào tập đoàn Ái Đạt như nhìn hoa cách bờ sông, chẳng thấy được gì rõ rệt.
Cho dù là Lệnh Tiểu Yến mấy năm qua tiếp xúc rất nhiều với Trương Khác, cùng có bạn trai đi theo Diêu Văn Thịnh, mà đến khi Sáng Vực chính thức sát nhập vào Cẩm Hồ, cô mới lờ mờ thấy được bóng dáng một đế quốc tài chính.
Lý Nguyệt Như tuy đi theo sát con gái từ sau khi Giang Đại Nhi quyết định nghỉ học, nhưng khi đó sự nghiệp biểu diễn của Tôn Tĩnh Hương bao hết, mà chuyện quảng cáo giữa Thế Kỷ Hoa Âm và tập đoàn Ái Đạt, bà ta tham dự không sâu.
Giang Đào thì trước giờ ở lại Huệ Sơn kinh doanh xưởng đúc, cho dù nhờ Trương Khác mà có quan hệ với Tống Hiểu thường ủy Huệ Sơn, nhưng không dung nhập vào hạch tâm của giới thượng lưu Huệ Sơn, tất nhiên không biết việc của Cẩm Hồ.
Trong mắt vợ chồng bọn họ, chỉ loáng thoáng nhận ra thế lực sau lưng Trương Khác rất lớn, còn bọn họ tiếp xúc mật thiết với Tôn gia, thấy sự xa hoa trong sinh hoạt thường ngày của Tôn gia, biết bọn họ là nhà hào phú, cho rằng quý nhân thực sự trong cuộc đời Giang Đại Nhi là Tôn Tĩnh Hương.
Nói tới thực dụng hám lợi, Lý Nguyệt Như hơn chồng rất nhiều, nhưng là bậc cha mẹ, có hám lợi tới mấy cũng không thể nhìn con gái bị người ta lột y phục mà không nổi giận được. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, biết nguồn cơn sự việc, đó căn bản là hổi lầm, hai vợ chồng Lý Nguyệt Như mới sợ hãi về quyền thế của Trương gia.
Mặc dù Tôn Tĩnh Hương, Duy Duy, Đường Thanh nhiều lần nói với bọn họ đừng để chuyện này vào trong lòng, thậm chí Giang Đại Nhi cũng bảo bọn họ yên tâm, nhưng bọn họ không sao hết lo lắng, cảm thấy mình phải đích thân xin lỗi trước mặt Trương Khác thì chuyện này mới có thể kết thúc.
Ngay cả Cát Minh Ngọc thấy với thân phận, địa vị của Trương Khác, nhất định phải cho y cái thang đi xuống, ở bên cạnh khuyên Trương Khác chấp nhận ly rượu này.
Trương Khác làm sao chịu đồng ý, nếu uống ly rượu này, chẳng phải nụ hôn thứ hai với Giang Đại Nhi sau này coi như hết trông đợi luôn?
Tôn Thượng Nghĩa biết âm mưu xảy ra tối nay, nhưng lại không biết chi tiết chuyện Trương Khác bị cào mặt, nghe pha trò, chẳng hiểu chuyện là thế nào, nhưng thấy chuyện này nên xử lý quoa loa, nếu qua nghiêm khắc sẽ làm phá hỏng không khí: - Chỗ này mọi người đều quan hệ tự nhân, Trương Khác là bạn Tĩnh Mông, Tĩnh Hương, chúng ta là trưởng bối của bọn chúng, chuyện kính rượu thì thôi, đừng quá câu nệ... Nếu nói tới kính rượu phải do Đại Nhi tới kinh rượu tôi và Minh Ngọc mới đúng chứ.
Tôn Thượng Nghĩa nói như thế, là bằng với đồng y nhận Giang Đại Nhi làm con nuôi rồi. Giang Đào, Lý Nguyệt như vội rót rượu cho Giang Đại Nhi bảo cô kỉnh rượu vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa.
Kính rượu xong, Giang Đại Nhi quay sang Trương Khác nói: - Tôi đại biểu cho cha mẹ tôi kính rượu bồi tội với cậu, ly rượu này nhất định cậu phải uống...
Nhìn đôi mắt tuyệt trần của Giang Đại Nhi ẩn chứa tình ý, Trương Khác nghĩ thế nào cũng phải để cha mẹ cô yên tâm, cầm ly rượu lên khẽ chạm với cô, chỉ nge tiếng va chạm êm tai, uống nửa ly rượu. Giang Đại Nhi cũng uống nửa lý rượu của mình, làn da ngọc ngà ánh lên ráng hồng mê hoặc, ngồi xuống bên mẹ, né tránh ánh mắt Trương Khác, chỉ sợ nhìn thêm một cái thôi thì chẳng còn che dấu được gì nữa.
Thế là mọi người đều vui, ngồi xuống nói cười, Hứa Duy vội vàng từ bên ngoài đi vào, trong tay cố cuộn mấy tờ giấy dầy, nói với Trương Khác: - Cho cậu xem trình độ đám cho săn tin của Hong Kong...
Trương Khác nhìn Hứa Duy mở mấy tờ giấy ra, không ngờ là mấy bức ảnh màu, tấm đầu tiên là ảnh Giang Đại Nhi mặc áo sơ mi biểu diễn trên sân khấu, tấm thứ hai là ảnh y đi vào hậu đài, mặc dù chỉ lộ một phần nhỏ mặt, nhưng Trương Khác biết là chụp mình. Y, Phó Tuấn, các vệ sĩ khác đều không ý thức được mình bị người ta chụp ảnh, hai tấm ảnh đều dùng bút đỏ chi rõ hai người mặc áo sơ mi như nhau.
Hứa Duy lại mở một tờ giấy đọc: - "Live show của ca hậu đời mới, nam nhân đằng sau xuất hiện", tiêu đề này đủ kinh hãi chưa?
- Khụ, khụ... Trương Khác ho khan mấy tiếng, che dấu xấu hổ trong lòng, dù mọi người ở đây đều hiểu chuyện này là sao, y vẫn có cảm giác có tật giật mình, không dám nhìn Đường Thanh, cười gượng gạo: - Chúng chụp lúc nào đấy, em chẳng hề nhận ra....