Trần Dục thấy Cố Hiểu Mai và vợ lùi vào đại sảnh, lấy làm lạ thò đầu ra nhìn, nói: - Con trai Trương Tri Hành đấy à, cậu nhóc này trông đẹp trai thật đấy, nói một câu cô đừng giận nhé, người ta dựa vào tướng mạo này đã ăn đứt Vu Trúc nhà cô rồi... Cô gái bên cạnh cậu ta có phải là bạn gái thứ ba của cậu ta không?
- Nam nhân các anh chẳng ai chịu an phận. Vương Cầm mắng một câu, nói với Cố Hiểu Mai: - Chị ở chính phủ làm việc cho Trương Tri Hành mà, nếu để người khác biết chị trốn con ông ấy, ảnh hưởng không tốt đâu.
- Không để cậu ta biết là được.
Bọn họ đứng ở sau cửa kính nhìn Trương Khác và Trần Tĩnh chui vào chiếc Mercedes 600, còn Phó Tuấn và nhân viên tùy tùng chui vào chiếc Buick màu đen, đợi khi xe đi ra ngoài mới để ý tới những người ngồi trong xe Buick mặt mày nghiêm nghị, mặc đồng phục véc đen, ngạc nhiên hỏi: - Những người ngồi xe đằng sau có phải là vệ sĩ của cậu ta không? Thấy Cố Hiểu Mai tỏ cái vẻ "đúng là như thế", thì há mồm nói: - Trương gia có lợi hại tới đâu chẳng qua cũng là một thổ hào ở Hải Châu thôi, cậu ta đi học mà có 4 - 5 vệ sĩ đi theo, có phải là hơi quá không?
- Người có quyền có thế nghĩ gì chúng ta sao hiểu được, nghe nói tháng 10 năm ngoái cậu ta vì tranh giành nữ nhân mà bị đâm, chắc vì thế mà khẩn trương một chút? Cố Hiểu Mai suy đoán, lần trước bà ta gặp Trương Khác thì Phó Tuấn không ra mặt, thấy Trương Khác phô trương như vậy, thực sự là giật mình.
Cố Hiểu Mai nhìn Trần Dục, nói không chừng Lý Viễn Hồ, La Quân vừa rồi tới bệnh viện là do Trương Khác gọi tới thật, sức mạnh của Trương gia đúng là những nhân vật nhỏ như bọn họ không thể tưởng tượng được.
- Vừa rồi nói tới Marserati hơn 200 vạn là xe gì, sao em không thấy? Vương Cầm thắc mắc.
- Kia kìa, cái xe mang tiêu chí hình ba cái cành cây ấy. Trần Dục chỉ cái xe có cả đống người đứng quanh ở cổng, xa xa nhìn đúng là không có gì đáng chú ý, một số người không thích khoe khoang, mua những cái xe trong nước không ai biết này.
- Sao bọn họ không lái xe đi?
- Lái đi? Trần Dục cười mỉa: - Bọn họ bị đắc tội, không phải là nói một câu xin lỗi có thể qua, người đứng bên cạnh xe hẳn là của đội chấp pháp liên hợp, con trai Trương Tri Hành muốn cái xe thành củ khoai nóng, ôm cũng không được, ném cũng không được... Cậu ta không thèm đánh, không thèm chửi, chỉ ném xe lại cho bọn họ xử lý, có điều nói đi cũng phải nói lại, đám người kia cũng chẳng đáng thương hại, một lũ chó cắn nhau mà thôi.
Cố Hiểu Mai không nói gì, bà ta chẳng thể thuận theo giọng điệu Trần Dục công kích con trai Trương Tri Hành, Trương Khác đã đi, bọn họ cũng không cần nấp nữa, rời bệnh viện về nhà khách.
Người của đội chấp pháp liên hợp thấy Trương Khác và Trần Tĩnh vào chiếc Mercedes 600 đi qua cổng, không thèm nhìn bọn họ cái nào, làm mây đen bao phủ trong lòng bọn họ càng dầy thêm.
Trương Khác không hề biết Cố Kiến Mai và cha mẹ Trần Ninh đứng ở sau cửa kính đại sảnh bàn luận mình, y lái xe đưa Trần Tĩnh về chỗ ở trước.
Trần Tĩnh phụ trách bộ phận nghiên cứu và thiết kế của Cao Khoa KV, không cùng Tạ Tử Gia ở trong chung cư Thanh Niên nữa, có điều mua một biệt thự trong Yến viên, cách biệt thự của Đỗ Phi có hai nhà.
Yến viên là khu nhà ở cao cấp nhất của Kiến Nghiệp, nếu muốn có nhà cao cấp hơn chỉ có cách bỏ tiền ra tự mua đất xây nhà mà thôi.
Trương Khác lái xe vào Yến viên, đám Phó Tuấn tất nhiên chẳng theo vào để bị xua đuổi, Trần Tĩnh nhìn bên mặt Trương Khác một lúc nói: - Tôi nghĩ nếu hôm nay chỉ có một mình ở Kiến Nghiệp, thế nào cũng không xử lý được toàn diện như anh... Nghĩ không ra đầu óc anh làm bằng cái gì, có thể bổ ra cho tôi xem không?
- Vậy cô cứ bổ ra xem đi. Trương Khác ngoẹo đầu sang.
Trần Tĩnh khao khát ôm lấy đầu Trương Khác, nghĩ nếu như hôm nay không có Trương Khác có lẽ cô chỉ biết giao tiền nhờ hàng xóm chuyển cho nữ công nhân kia, mà không nghĩ tới khó khăn bọn họ có thể gặp phải ở bệnh viện; cho dù có cũng không nghĩ tới chuyện này là thời cơ cực tốt có thể khiến tỉnh trưởng và bí thư thành ủy chú ý tới công nhân mất việc, từ đó đưa ra biện pháp đảm bảo cuộc sống bọn họ.
Trương Khác dừng xe lại trước biệt thự, nghiêng đầu qua thấy hai mắt Trần Tĩnh sáng như anh sao nhìn mình chăm chú, cười hỏi: - Mặt tôi có gì à?
- Mặt anh có hoa. Trần Tĩnh đưa tay ra vuốt má Trương Khác.
Bị ngón tay mềm mại mát lạnh của Trần Tĩnh khe khẽ chạm vào, cảm giác thật khó diễn tả, Trương Khác nhìn Trần Tĩnh, thấy cô tựa cười như không nhìn mình, ngón tay vẫn đặt trên má mình.
U hương thoang thoảng tỏa ra, đèn trong xe đã tắt, chỉ có ánh đèn tường tờ mờ trước biệt thự, Trần Tĩnh vừa rồi lên xe đã xõa tóc ra, mái tóc đen dợn sóng xõa xuống vai, khuôn mặt ửng hồng như thiếu nữ mới yêu hết sức quyến rũ, ánh mắt mỗi lúc một ôn nhu say đắm, Trương Khác đưa tay ra, chạm lên gò má của cô.
Trần Tĩnh hơi ngả đầu kẹp tay Trương Khác vào vai, như cảm thụ hơi ấm từ lòng bàn tay của y.
Trương Khác cảm thấy tay chạm vào làn da mịn như ngọc, không kìm được ý nghĩ muốn hôn lên cánh môi hồng hào ướt mọng đầy cảm dỗ kia, đưa tay luồn ra sau đầu cô, kéo về phía mình...
Đúng lúc này trước xe sáng lên, tầng hai biệt thự lúc nãy còn tối đèn có ánh sáng từ cửa sổ hắt ra.
Trần Tĩnh giật nảy mình, nhìn lên cửa số, thấy bóng dáng Tạ Tử Gia đứng ở đó, không rõ cô bé đó đang nhìn cái gì, có nhìn thấy cảnh vừa rồi trong xe không, nhưng Trần Tĩnh không còn dũng khí tiếp tục nữa, quay lại nói một câu thừa thãi với Trương Khác: - Tôi tới rồi...
- Có chuyện gọi điện thoại cho tôi nhé. Trương Khác nhoài người ra mở cửa cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cảm thụ được rõ ràng cơ thể của Trương Khác chạm vào mình, hít sâu một hơi, xuống xe rồi vẫn thấy lòng bối rồi, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà mới thở hắt ra một hơi, nhớ lại lại lúc chờ đợi được hôn vừa sợ sệt vừa ngọt ngào, vào nhà rồi không bật đèn, quay đầu nhìn Trương Khác thật lâu, cho tới tận khi Tạ Tử Gia ở tầng trên hỏi: - Sao bây giờ chị mới về, xe chị đâu? Sao bên ngoài lại là xe của tên tiểu tử Trương Khác, y đưa chị về à?
Trần Tĩnh lúc này mới bật đèn phòng khách, quay đầu nhìn lại, thấy Trương Khác hướng về phía mình vẫy tay, nhìn y lái xe đi mới ném chìa khóa vào tủ, cầm túi xách đi lên, nhìn Tạ Tử Gia mặc váy ngủ, đi chân đất đứng trong phòng ngủ, hỏi: - Sao tối nay lại tới chỗ chị?
- Bọn chị có phải trốn trong xe làm gì đó không? Tạ Tử Gia nhìn Trần Tĩnh chằm chằm: - Em nghe thấy xe tắt máy rất lâu mà chị không vào, đi ra cửa sổ mới thấy không phải là xe của chị.
- Bọn chị làm gì được chứ? Cả Trần Tĩnh cũng hoài nghi không biết có phải mặt mình đỏ rồi không, ném túi sach lên ghế sô pha: - Buổi tối xảy ra ít chuyện nên mới về trễ thế này... Rồi đem chuyện xảy ra kể cho Tạ Tử Gia, miệng nói không ngừng để che dấu, còn cố tình đi ra cửa sổ xem, xác định là không thể nhìn thấy tình hình trong xe mới nhất quyết không để hở ra.
Tạ Tử Gia cũng không để ý lắm, thường ngày cô và Úc Bình trêu ghẹo Trần Tĩnh quen rồi, nghe Trần Tĩnh kể xong chuyện, chỉ theo thói quen bĩu cặp môi phấn hồng, không bình luận, với nữ công nhân tự sát kia, cô không có nhận thức sâu sắc, cau mày nghĩ một lúc nói: - Cẩm Hồ đưa ra kỹ thuật chíp cơ bản, nếu chúng ta dùng nó sản xuất di động thì thị trưởng ở đâu? Đây là vấn đề phải suy nghĩ kỹ càng về nhu cầu điên thoại thông tin của người tầng dưới xã hội.... Mặc dù lúc này di động với một công nhân mất việc là đồ xa xỉ, có điều em nghĩ cùng với thời gian trôi đi, linh kiện phần cứng và phí thông tấn di động sẽ giảm mạnh, công nhân mất việc cũng sẽ thành thị trường chúng ta suy nghĩ tới...