Rời phòng quan sát, không chỉ thành phố Kiến Nghiệp, ngay cả Lý Viễn Hồ cũng yêu cầu người có trách nhiệm của ban ngành dân chính, vệ sinh về họp ngay trong đêm.
Hồ Tôn Khánh bảo Thang Kiến Phong lên xe mình, hỏi: - Sao cậu lại ở đây, ai thông báo cho cậu tới?
Thang Kiến Phong không ngờ nửa ngày trời không ai nhắc tới việc "xe gian", chỉ có La Quân và Lý Viễn Hồ nổi trận lôi đình vì chuyện người nữ công nhân kia tự sát, liền đem chuyện đội chấp pháp bắt giữ chiếc xe Marserati ở cổng bệnh viện phạt tiển kể ra.
- Các người không biết chữ "chết" viết như thế nào à? Hồ Tôn Khánh điên tiết chửi, chẳng trách Trương Khác và Trần Tĩnh có mặt ở hiện trường, y không nhắc tới việc xe bị phạt tiền vô cớ là vì ở trường hợp đó không thích hợp chứ không phải y quên: - Xử lý trách nhiệm của người trực tiếp quản lý việc này, không được nương tay, phải nhanh chóng kết liễu việc này, không để đối phương có thể nói gì... Đội liên hợp chấp pháp phải chú ý hơn, đừng có hơi một chút đổ cả chậu phân lên đầu tôi và thị trưởng Tiêu.
Thang Kiến Phong thấy Hồ Tôn Khánh cũng sợ người ta như sợ rắn độc, thầm nghĩ đành để Khương Chí Minh chịu bi kịch thôi, hắn chưa được trực tiếp nhìn thấy Trương Khác, dù sao Cẩm Hồ rất ít liên hệ với chính phủ Kiến Nghiệp, nhưng từ khí thế vừa nãy, cũng lờ mờ đoán ra được đó là người đứng đằng sau Cẩm Hồ trong truyền thuyết. Đám quan viên La Quân, Lý Viễn Hồ đi rồi, Trương Khác và Trần Tĩnh còn ở lại với vợ chồng người công nhân trong phòng quan sát một lục nữa, khi rời đi bảo Phó Tuấn ở lại chiếu cố.
Lúc đi ra khỏi lầu khám bệnh, Trương Khác nhớ ra một việc dặn Phó Tuấn: - Anh liên hệ với Điền Lực Sơn, khó khăn của bọn họ, để ông ấy giải quyết thích hợp hơn.
- Điền Lực Sơn không phải là cái người dẫn đầu công nhân mất việc tới chặn cổng Vườn Sồi "tống tiền" năm ngoái à? Nghe có vẻ nhua qua hệ giữa anh và ông ta không tệ? Gió đêm thổi tới, không khí hơi lạnh, Trần Tĩnh khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm nhìn Trương Khác.
- Ồ. Trương Khác bật cười dặn thêm: - Đừng quên bảo Điền Lực Sơn đi tống tiền lần nữa.
Người của đội chấp pháp liên hợp đả kích xe tư vận hành phi pháp vẫn còn run lẩy bẩy đứng ở cổng bệnh viện nhìn về phía bên này, thấy Trương Khác và Trần Tĩnh đứng nói cười, muốn đi tới, nhưng lại sợ một lần nữa làm hỏng việc, đa phần muốn đùn đẩy trách nhiệm, không muốn mình đi trước thành chỗ xả hận cho đối phương.
Trương Khác nhìn thấy những kẻ đó, nhưng không thèm bận tâm, có một số chuyện đã định sẵn do những tên tiểu lâu la gánh tội, mà cũng chẳng oan uổng cho bọn chúng, vì cái thời đó có hiện tượng "làm giàu bằng vé phạt", bọn chúng lúc nào cũng mang tâm tư đi bắt chẹt vùng ngoài, liền cười bảo Trần Tĩnh: - Cô đi xe Marserati làm gì, thời này trong nước chẳng ai nhận ra nó, nếu cô đi Mercedes thì đã chẳng xảy ra loại chuyện này rồi... Lát nữa tôi lái Mercedes chở cô về.
- Vậy anh cho tôi mượn xe đi, ở Kiến Nghiệp tôi chỉ có chiếc Marserati này, lần trước cái Mercedes bị xước, tôi ném ở Hải Châu rồi. Trần Tĩnh nói xong cảm thấy giọng điệu hơi giống làm nũng, xấu hổ quay mặt đi.
- Cô muốn tôi làm lái xe cho cô cũng được. Trương Khác lấy chìa khó từ tay Phó Tuấn, suy nghĩ một lúc rồi nói: - Tôi thấy để tôi gặp Điền Lực Sơn một chuyến thì hơn...
Hai năm qua Kiến Nghiệp điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, thông qua nhiều phương thức "đóng cửa, ngừng sản xuất, sát nhập, chuyển đổi, cải cách", lấy đất cho các cơ sở công nghiệp điện tử, sinh ra rất nhiều công nhân mất việc, lên tới gần 20 vạn người, cho dù Kiến Nghiệp phát triển cao tốc cũng khó mà ngay lập tức tiêu hóa được số công nhân này.
Với những công nhân này mà nói, ngoại trừ đảm bảo sinh hoạt cơ bản ra, xúc tiến tái nghiệp mới là quan trọng nhất.
Điền Lực Sơn năm 97 bắt đầu lấy danh nghĩ tư nhân lập phòng phục vụ lao động mất việc, đám quan viên sợ ông ta làm ra được thành tựu thì chẳng khác gì nhạo báng ban nghành chính phủ vô dụng, Trương Khác tính không bằng lần này để chính phủ chiêu an văn phòng này của ông ta cho xong, có cái danh nghĩa nửa chính quyền, triển khai công tác thuận lợi hơn.
Lầu khám bệnh của Bệnh viên Nhân dân tỉnh, nói chính xác là lầu tổng họp mặc dù đã qua 11 giờ nhưng ở khu phòng bệnh vẫn có người chưa ngủ, đặc biệt là gia đình người bệnh, có người ngủ càng muộn.
Tin tức tỉnh trưởng và bí thư thành ủy vì chuyện một nữ công nhân tự sát mà chạy tới bệnh viện ngay trong đêm đã truyền tới khu phòng bệnh, Cố Hiểu Mai còn nghe nói đội chấp pháp liên hợp bắt một chiếc Maserati ở cổng bệnh viện.
Cố Hiểu Mai chẳng biết Marserati là loại xe gì, nghe người có kiến thức nói, loại xe này ít nhất cũng 200 vạn, nói một cái xe xoa hoa như thế vận hành phi pháp, không phải là đùa à?
Cố Hiểu Mai nghĩ chiếc Mercedes lần trước lái về Tân Vu cũng phải tới giá đó.
Người nhà bệnh nhân mất ngủ rảnh rỗi liền chạy ra xem chiếc xe 200 vạn trông nói như thế nào, trở về nói người của đối chấp pháp bị tiền làm mù mắt, thấy xe đeo biển Hải Châu tưởng xe vùng ngoài có thể chém cho thỏa thuê, nghe nói lãnh đạo đội chấp pháp tới xin lỗi rồi, nhưng đứng ở cổng bệnh viện nửa tiếng không ai chú ý, lại có người khác chạy về nói người lái chiếc Marserati đắt tiền đó chở nữ công nhân tự sát kia tới bệnh viện cấp cứu, bị người đội chấp pháp chặn ở cổng bệnh viện, không ngờ người lái xe Marserati gọi thẳng bí thư thành ủy và tỉnh trưởng tới giải quyết vấn đề.
- Tin đồn đúng là khủng bố. Trần Dục vỗ vai vợ, nói với Cố Hiểu Mai ngồi phía đối diện: - Chúng tôi đưa cô về nhà khách nhé, sáng mai Tiểu Ninh mới kiểm tra, không thể để mọi người ở đây qua đêm được, có tôi và Tiểu Cầm ở với nó là được.
- Bí thư thành ủy và tỉnh trưởng vừa đi, nhưng người lái xe Marserati còn chưa đi, cô gái đó cũng đẹp kinh khủng... Người ra xem náo nhiệt thấy Trần Dục không tin lời mình, không nhịn được nói: - Anh không tin thì tự đi mà xem.
- Marserati thì tôi nghe nói rồi, xe rất tốt, rất đắt, nhưng người lái loại xe đó chẳng thể liên quan gì tới một công nhân mất việc. Trần Dục cười: - Cho dù có vô cớ bị đội chấp pháp liên hợp bắt, cũng chẳng thể gọi tỉnh trưởng tới, anh tưởng đó là con trai tổng bí thư hay là chủ tịch nước thế?
Vương Cầm, vợ Trần Dục kéo tay áo chồng, người ta tin thì kệ người ta, cần gì cãi nhau với họ.
Cố Hiểu Mai thì mẫn cảm nhớ tới Trương Khác, xe sang, gái đẹp, gọi tỉnh trưởng tới giải quyết vấn đề, những đặc trưng này rất phù hợp với tên hoàn khố, nhưng không rõ làm sao y lại quen một công nhân mất việc, loại hoàn khố này bao giờ thèm bận lòng tới cuộc sống nhân gian?
Cố Hiểu Mai đứng dậy, nhìn Trần Ninh đang ngủ say, sắc mặt có hơi nhợt nhạt, kéo tay Vương Cầm nói: - Cô tới nhà khách ngủ với tôi đi, tôi thấy mọi người cũng không cần lo gì đâu, ngày mai chỉ kiểm tra thêm thôi mà, mai chúng ta còn phải chuyển KTX cho Tiểu Ninh nữa đấy. Phòng bệnh chỉ có một cái giường đơn giản cho người nhà bệnh nhân, nếu cả hai vợ chồng Trần Dục ở lại sẽ có một người phải ngồi thức qua đêm, không dễ chịu chút nào.
Cố Hiểu Mai chỉ để Trần Dục tiễn chân tới đại sảnh, nhà khách nằm bên cạnh bệnh viện, đi bộ vài ba phút là tới, đến đại sảnh liền nhìn thấy Trương Khác đứng một bên lối vào, bên cạnh có một cô gái cao ráo, thành thục, xinh đẹp.
Không ngờ là Trương Khác thật, Cố Hiểu Mai kéo Vương Cầm lùi lại, tránh để Trương Khác nhìn thấy.
- Làm sao thế? Vương Cầm ngạc nhiên hỏi:
- Đó là con trai của thị trưởng Trương... Cố Hiểu Mai chẳng muốn phải chạy tới trước mặt Trương Khác bày ra vẻ mặt tươi cười ân cần, thà trốn không gặp còn hơn.