Liên tục xuyên qua trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên hơn hai canh giờ, đến khi tiêu hao hết tinh nguyên Xi Vưu thì Nhạc Vũ mới dừng lại.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn đã đi từ cực đông đến cực tây, vượt qua hơn mấy chục ức vạn dặm, xuyên qua vô số bích chướng thời không.
Vô luận kết quả của Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm tầng thứ hai mươi mà hắn vừa mới tế ra thế nào, có thể đánh trọng thương Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn trọng thương hay không thì trận chiến này chắc chắn sẽ chấn động chư thiên, khiến toàn bộ tu sĩ Hồng Hoang giới chú mục.
Dù sao cũng là chuyện liên quan đến sinh tử của bốn Thái Ất Chân Tiên cùng Thái Thanh Huyền Tiên!
Cái gọi là đại đạo 3000, bàng môn 800, trong thế giới Hồng Hoang thì tổng số tu sĩ trên Thái Ất Chân Tiên chỉ là 3800 cùng với một số cực ít bên ngoài mà thôi.
Trừ phi là có người thân tử đạo tiêu, nếu không người bên ngoài dù thiên tư trác tuyệt dốc sức tu hành thế nào cũng không thể trùng nhập.
Huống chi trong đó còn liên lụy một vị Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn có đại thần thông uy chấn Tam Giới.
Không chỉ là những Đại La Kim Tiên sẽ ghé mắt mà ngay cả mấy vị đạo tổ thánh nhân cũng sẽ chú ý, dừng lại bên kia thật sự là tự tìm đường chết.
Nhạc Vũ lúc này chỉ hận không thể đi được càng xa càng tốt, càng xa chỗ xảy ra chuyện thì càng có thể nhạt đi quan hệ. quấy nhiễu người khác suy diễn.
Bất quá cũng may mắn là Hồng Mông chí bảo trong đan điền hắn đã dần thành hình nên có thể sơ bộ vận dụng. Nếu không mặc dù có tinh nguyên Xi Vưu thì cũng sẽ không có tốc độ bay như vậy.
Hạ xuống tại một đỉnh núi, Nhạc Vũ lúc này mới cảm giác bên trong cơ thể mình đã ở bờ vực sụp đổ, toàn bộ Bất Lậu Kim Thân hiện tại thủng lỗ chỗ.
Vừa rồi hắn quán chú toàn bộ tinh thần, thôi độn Đại Ngũ Hành Âm Dương nguyên từ độn quang khiến thương thế lại càng chuyển biến xấu.
Nội thị một phen, Nhạc Vũ cũng không để ý, tuy tổn hao một cái giá lớn như vậy nhưng hết thảy đều đáng giá.
Kết đại nhân quả với Văn Thù cố nhiên sau này sẽ khiến hắn đau đầu nhưng một trận chiến này thật sự chấm dứt hoàn toàn hậu hoạn.
Vô luận vị Xiển Giáo Kim Tiên này có pháp lực vô biên như thế nào thì sau mấy trăm năm cũng đừng mơ tưởng tìm được manh mối của hắn.
Nhạc Vũ phất tay lấy ra viên Vạn Lôi Châu tụ đầy kiếp lôi.
Đang muốn đổi qua một loại độn pháp có thể mượn lôi lực tích súc trong đó để tiếp tục phi độn thì hắn đột nhiên có cảm ứng, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía xa cách đó mấy chục vạn dặm.
Mắt Chân Long trực tiếp xuyên thấu không gian thì thấy hướng kia có một đám mây tử sắc đặc biệt bắt mắt trong biển mây bạch sắc.
Trên đám mây là một đình viện cực lớn có đầy đủ hoa cỏ cây cối, phong đình thủy tạ, lộ ra vẻ cực kỳ tú lệ trong Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên vốn thưa thớt màu xanh.
Nhạc Vũ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, kiểu dáng kiến trúc, thậm chí bố cục trước mắt không khác trong Tử Vân Thiên Cung.
Suy ngẫm chỉ chốc lát. Nhạc Vũ liền đằng không vận dụng Vạn Lôi Châu bay về chỗ đám tử vân.
Đến trên tầng mây kia, Nhạc Vũ hạ độn quang đáp xuống một tiểu đình. Trong đó đã có một vị thanh sam tu sĩ ngồi bên cạnh bàn đá, khuôn mặt gầy gò toát ra ý cười. Toàn thân không hề có một chút khí tức, ngồi yên lặng nhưng lại cho Nhạc Vũ cảm giác trầm hùng như núi, cùng đạo tương hợp, không thể lay động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Khuôn mặt này hắn cũng quen thuộc đến cực điểm vì đã xem qua bức họa người này không biết bao nhiêu lần trong Tử Vân Thiên Cung.
Thần sắc Nhạc Vũ nghiêm trang, không chút do dự cúi người thi hành đại lễ:
- Đệ tử Nhạc Vũ, bái kiến sư tôn.
Nói xong hắn thành kính làm lễ ba quỳ chín khấu, nghi thức nhập môn này hắn đã hoàn thành một lần ở Tử Vân Thiên Cung, nhưng là chỉ với bức họa, không phải chân nhân.
Thanh sam tu sĩ thản nhiên thụ lễ, sau khi Nhạc Vũ hoàn thành mới nhẹ giọng cười cười xuất ra một đạo pháp lực nhu hòa nâng hắn dậy nhìn qua một lượt:
- Ta lưu lại đạo thống truyền thừa trong Tử Vân Thiên Cung vốn chỉ là phòng ngừa vạn nhất, không ngờ qua năm vạn năm sau lại thu được người lương tài mĩ chất như vậy vào tông môn.
- Sư tôn quá khen!
Nhạc Vũ hơi khom người thi lễ lần nữa. Hắn có thể có thành tựu hôm nay chủ yếu vẫn là nhờ vật mà Tử Vân đạo nhân lưu lại. Bất quá Nhạc Vũ tính tình điềm đạm nên lần đầu gặp mặt tuy trong lòng cực kỳ cảm kích nhưng cũng không lộ vẻ nồng nhiệt mà chỉ có thể cung kính.
Do dự chỉ chốc lát, Nhạc Vũ lần lượt lấy ra Lưỡng cực hàn diễm kính và mấy thứ linh bảo khác rồi cung kính nói:
- Mấy năm trước đệ tử từng tiến nhập sơn mạch Huyết Vân từ chỗ tổ sư lấy được không ít di trân, bất quá hơn phân nửa đều là vật tổ sư lưu lại. Còn có một đạo Hồng Mông tử khí.
Tử Vân giống như cười mà không phải cười, mắt thấy Nhạc Vũ lấy ra Âm Dương nhị khí trận đồ trong đan điền thì thần sắc mới hơi lộ vẻ kinh ngạc, bất quá sau một khắc lại cười điềm đạm vung tay đem trận đồ nhị sắc này trở vào đan điền Nhạc Vũ, cũng đồng dạng không lấy mấy thứ linh bảo.
Thấy vẻ ngạc nhiên của Nhạc Vũ, Tử Vân đứng lên nói:
- Những vật này chắc ở chỗ tàn hồn của sư tôn ta, dĩ nhiên là để ban cho ngươi đúng không?
Nhạc Vũ im lặng một hồi, Hồng Vân tán nhân xác thực là nói qua như vậy. Bất quá hắn có thể được nhiều loại linh trân như vậy cũng là cơ duyên.
Nếu là người bên ngoài thì cũng thôi, với tính của hắn trực tiếp cưỡng chiếm là được . Nhưng hết lần này tới lần khác, những vật này vốn nên để Tử Vân sở hữu tất cả, hắn quyết không thể làm chuyện khi sư diệt tổ.
Cho dù là Hồng Mông tử khí cũng vậy.
Tử Vân đạo nhân không thấy hắn trả lời, lại càng vui vẻ:
- Vũ nhi, ngươi cũng biết từ khi ngươi bái sư trước bức họa thì ta đã luôn chú ý. Người cùng hung cực ác như ngươi, sát nhân cũng không nháy mắt nhưng lại tỉnh táo lý trí, lễ kính thân trường, trọng tình trọng ý, một dạ cửu đỉnh. Tính cách như vậy trong Hồng Hoang cũng là hiếm thấy. Bất quá ta lại ưa thích.
Nhạc Vũ lại khẽ giật mình, lần này càng cảm thấy là mờ mịt. Theo lời Tử Vân thì tựa hồ rất sớm đã quan sát bản thân nhưng hơn trăm năm nay hắn chưa hề có cảm giác.
-Cho nên ngươi có thể tiếp thụ đạo thống sư tôn mà không hề hổ thẹn! Hơn nữa là vật sư tổ ban thưởng, ta làm lão sư sao có thể thu hồi?
Mỉm cười, thần sắc Tử Vân trở nên ảm đạm:
- Hơn nữa đường chết của ta sớm đã xóa đi, có những vật này cũng chẳng để làm gì, tối đa cũng chỉ là thành tựu một kiện Hồng Mông chí bảo mà thôi, tu vi khó có thể tái tiến một bước. Ngược lại Vũ nhi tự nghĩ ra môn công pháp này, kiêm tu Ngũ Hành, chính là đại đạo vô thượng, trực chỉ Hỗn Nguyên! Có những vật này sẽ chân chính có thể Dĩ Lực Chứng Đạo!
Nhạc Vũ hơi nhíu mày, cảm thấy bây giờ mới có cảm giác ngưỡng mộ vị sư tôn chưa hề gặp mặt này.
Xuất ra nhiều loại linh bảo như vậy, nói không đau lòng là dối trá. Thậm chí còn có một sát na sinh ra một tia bất kính, còn các tạp niệm khác càng không đếm không hết.
Cho dù không nói tới sự quý giá thì những linh bảo này vốn gắn bó với hắn, dù sao cũng có cảm tình.
Chỉ là trong lòng của hắn càng coi trọng hai chữ "Đạo nghĩa"!
Hắn cũng nghĩ Tử Vân tất nhiên sẽ không chút khách khí lấy đi những thứ này, không ngờ kết quả cuối cùng lại là như thế.
Trong ngữ khí cũng lộ ra phong phạm trưởng lão, thật khiến người ta sinh kính ý.
Bất quá trong lòng của hắn lúc này lại không hề có chút vui vẻ mà lại suy nghĩ không biết hàm nghĩa đã xóa đi đường chết trong lời Tử Vân là gì?
Ánh mắt Tử Vân nhạy cảm nên chỉ nhìn thoáng qua đã biết, vui mừng gật đầu:
- Không cần lo lắng, vừa rồi ta nói chỉ là một con đường dẫn tới đại đạo mà thôi, so với người khác cũng không tệ.
Nói xong câu này, thần sắc Tử Vân khẽ động rồi cười thản nhiên:
- Kỳ thật ý ta là đơi cho ngươi chứng nhận chân tiên rồi sẽ tương kiến. Bất quá tình hình hiện giờ có biến nên không thể không cùng người kia cắt đứt nhân quả. Nhất mạch đạo thống truyền thừa của Tử Vân há lại cho người khác nhúng chàm?
Vừa nói xong, Tử Vân tiện tay chiêu lấy Bạch Lộc Già Thiên lệnh rồi nói:
- Mượn vật này dùng một lát!
Sau một khắc, hắn liền thi triển pháp lực quán thông vô số không gian đánh lệnh bài này về một phương vị.
Nhạc Vũ đang cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi. Sau đó lại chỉ thấy Tử Vân đạo nhân phất tay lấy ra một quang đoàn ngũ sắc, trên mặt lộ ra mấy nét vui vẻ:
- Vũ nhi thân gia phong hậu, không kém hơn Đại La Kim Tiên! Ta cũng không có thừ gì tốt để cho ngươi làm lễ bái sư. Cũng may trong mấy vạn năm có được vật này liền ban cho ngươi có thể trợ giúp Ngũ Hành Kiếm Trận.
Tử Vân tuy nói hời hợt nhưng đồng tử của Nhạc Vũ lại co rút mãnh liệt. Quang đoàn mà Tử Vân nắm trong tay không hề kém khí Hỗn Độn hắn đoạt được trong hành cung Chúc Long!
Vào lúc Nhạc Vũ vẫn còn kinh hãi không thôi thì bên ngoài mấy ức vạn dặm, trong một mảnh vỡ thiên cảnh nho nhỏ có một đạo nhân mặt trắng không râu đột nhiên xuyên ra bình chướng không gian.
Sắc mặt hắn vô cùng tái nhợt, thần sắc trầm ngưng như nước, lúc nhìn về phù trận phủ đầy phong ấn bên dưới đã trống rỗng thì càng khó coi đến cực điểm.
Nơi này có vô số dấu vết khí tức chứng tỏ qua hai canh giờ đã có vô số tu sĩ tới đây. Hắn là người chủ việc này ngược lại là người chậm nhất!
Trong mắt đang lóe lên sát cơ thì đạo nhân kia chợt nghe một tiếng cười khẽ:
- Văn Thù đạo hữu, chúng ta chờ ngươi đã lâu!
Văn Thù có chút lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa có một vị Tử Y tu sĩ, trên khuôn mặt gầy gò tràn đầy ý cười mà không giống như cười.