Thiếu niên lạ mặt kia trầm tư một lát rồi thấy hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ bên cạnh phân bố ra tứ phương, phương vị ẩn ước phong kín Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết, lúc này mới thấy hắn cười nhẹ:
- Ngươi chính là Nhạc Vũ mà mọi người đều nói là đệ nhất thiên tài tuyệt thế trong hậu bối của Quảng Lăng tông, thông minh tuyệt đỉnh. Lời này quả nhiên không giả, nhưng sao hôm nay không khôn ngoan như thế? Nói ra cũng kỳ quái. Hôm nay Quảng Lăng tông sắp bị diệt tới nơi rồi mà đạo hữu còn có lòng dạ thanh thản đến đây.
Nhạc Vũ hơi nhướng mày, trong lòng hơi lạ lẫm, vừa rồi Hỏa Sí Kim Điểu cấp mười lăm bị Thanh Dương Tử một tên tru diệt, động tĩnh lớn như thế sao bên này không một ai biết?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thấy môt mảnh đen kịt không thấy mặt trời, ngoại trừ ngẫu nhiên có vài tia lôi quang chớp lên, còn ra không hề có một tia quang diễm, âm binh ngoại giới cũng cơ hồ không tiến vào thì hiểu ngay.
Rõ ràng những kẻ này vẫn không biết chuyện Thanh Dương Tử ra tay, vì thế thừa loạn cục lấy đi bốn thức ẩn tàng sâu nhất của Quảng Lăng tuyệt kiếm đúng là tính toán tốt nhất. Nếu cộng với 6 thức mà Tân thị nắm giữ trước đó thì đã có thể gom được phân nửa một bộ Quảng Lăng tuyệt kiếm.
- Chẳng lẽ ngươi suy đoán ta chỉ lo thân mình tới đây ẩn nấp?
Thấy thần sắc của thiếu niên tựa hồ đã bị hắn đoán trúng, Nhạc Vũ không khỏi bật cười:
- Ta thấy ngươi cũng không cần phải đoán. Lần này ta đi Lôi Vân cốc là vì kiếp số trong tông, không ngờ lại ứng vào các ngươi. Hắc! Tân gia các ngươi ẩn nhẫn cũng thật khiến cho người ta bội phục. Thời gian chuyển thế không hề chậm hơn Tân Hiên nhưng vẫn chịu buông bỏ di thể Nguyên Anh kiếp trước, dùng thân phận đệ tử bình thường để che giấu. Đường lui này chắc cũng đã mưu tính từ lâu đúng không? Sau này tấn cấp coi như Tân thị sẽ có cơ hội phục hưnng. Chỉ là hành động này của các ngươi đem Quảng Lăng tông chúng ta vào đâu? Tông môn đối với các ngươi không có nửa điểm bất công để đến nỗi các ngươi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?
Tân Vũ sắc mặt âm lãnh, lúc trước quả thật hắn suy đoán thiếu niên trước mặt vì chạy loạn mà chạy đến đây lẩn trốn, nhưng thế lại càng khó hiểu vì sao đối phương biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn chạy đến, thần sắc còn không chút nào yếu thế. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Lúc này nghe Nhạc Vũ chính miệng phủ nhận càng khiến cho tâm trạng hắn xuống thấp tới cực điểm. Hắn cũng không để ý đến đối phương nói gì mà chỉ tự hỏi gia hỏa trước mắt tại sao có thể bình tĩnh như thế?
Nghĩ đến trước đó khi Nhạc Vũ ở trong hắc vụ, hời hợt đã dễ dàng hóa giải ba kiếm, thậm chí còn đoạt lấy một kiếm. Một năm trước, mấy thúc bá huynh trưởng của mình liên thủ với Vân Mộng Tông phục kích người này rồi tất cả đều vẫn lạc, đến giờ vẫn chưa minh bạch.
Trong lòng hắn lại càng kỳ quái, chẳng lẽ trực giác bản thân cho rằng chỉ với hai người trước mặt đủ để hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ? Khí tức Nhạc Vũ cũng chỉ là Kim Đan đỉnh phong, tiếp cận Nguyên Anh sơ giai mà thôi. Ngược lại nữ tử sau lưng kia khí thế bức nhân, hai mắt hồng mang lóng lánh, sợ là có chút khó giải quyết.
Ánh mắt Tân Vũ lập loè một hồi khiến Tân Minh phía sau có chút thiếu kiên nhẫn, cười độc địa một tiếng rồi oán độc:
- Bất công? Đại mê bất đạo? Những lời này cũng xứng để Nhạc Vũ ngươi nói ra.? Mấy lão tổ tông nhà ta vì sao mà phải phản bội? Đem Tân thị toàn tộc phạt nhập Lôi vân cốc cưỡng bức lao động mười năm, đây chẳng phải là bức chết sao?
- Lão tổ tông nhà ngươi?
Nhạc Vũ khẽ nhếch miệng:
- Các ngươi hẳn là còn không biết? Bốn người Tân Ngọc các ngươi cấu kết Vân Mộng Tông muốn phục giết ta đã bị ta tru trừ. Về phần Tân thị các ngươi mấy năm này vì chuyện đó mà đi Lôi vân cốc cưỡng bức lao động mười năm hẳn là còn oan uổng các ngươi?
Thần sắc Tân Minh giật mình, nhìn qua "lão tổ tông" trước người , sau đó lại cười lạnh nói:
- Vậy Quảng Lăng tông các ngươi càng không có khả năng buông tha Tân gia ta! Ta cũng không tranh nhau miệng lưỡi lợi hại với ngươi , dù sao nơi này hôm nay cũng là nơi Nhạc Vũ vẫn lạc!
Nói đến đây trong mắt hắn đã lộ ra mấy phần hưng phấn vẻ cuồng nhiệt, cắn răng khanh khách cười nói:
- Sau khi ngươi chết ta nhât định đem ngươi bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro, dùng tế lão tổ tông nhà ta trên trời có linh thiêng!
Trong mắt Tân Oánh bên cạnh hắn cũng lóe lên mấy phần lệ khí mong chờ cùng ý giải hận. Chỉ có Tân Vũ càng thêm ngưng trọng, nghe giọng của Nhạc Vũ dường như chính miệng thừa nhận mấy người Tân Thủ là do hắn tru trừ, thế nhưng vì sao ngày đó Hình Điện không hề nhắc tới.
Nhạc Vũ cũng để ý, quay đầu nhìn một lão nhả tướng mạo tương đối kỳ dị cách đó không xa:
- Xem tướng mạo đạo hữu chắc là Vân Mộng Tông Hách Liên Trường Không?
Lão nhân mũi cao này thản nhiên nhìn hắn, thủy chung không rõ sâu cạn đối phương nên nheo mắt không đáp, một tia tinh mang trong mắt tập trung vào người Chiến Tuyết.
Nhạc Vũ cũng không để ý, lại nhìn hướng bên cạnh. Tất cả có bảy người kết trận, lại thêm bốn người đứng chắn bốn góc để phòng ngừa Nhạc Vũ đào thoát. Trong mười mấy người này, khiến cho Nhạc Vũ thoáng để ý là một nam tử mặc đạo bào màu vàng, trên thân phát ra lực Viêm Dương có mấy phần giống với Hỏa Sí Kim Ô. Tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trong Vân Mộng Tông đã bỏ mình gần nửa, lúc này theo Hách Liên Trường Không đến chỉ có mấy người cuối cùng mà thôi. Những người còn lại nhất định là người của Đại Nhất Môn hay của Cô Sơn Tông. Truyền thuyết năm xưa Đông Hoàng Thái Nhất cũng từng ở tại Đạo Môn để lại mấy chi đạo thống, hiện giờ đều là môn hạ của Tiệt Giáo, trong đó có Thái Nhất Môn.
Đại thần thông được truyền thừa lại cũng đến từ nhất mạch Tam Túc Kim Ô. Hơn nữa người tu hành thuật này càng dễ chứng nhận Dương Thần so với bình thường. Xem người này dương khí tràn đầy, chỉ kém một bước là được nhập Đại Thừa, lại xem tướng mạo chắc là Chưởng giáo Thái Nhất Môn Thủy Vân Phi. Lần này mượn Tân thị để chiếm đoạt Quảng Lăng tuyệt kiếm chắc là do hai nhà liên thủ.
Nhạc Vũ cũng biết những người này đều nhìn không thấu thực lực của mình và Chiến Tuyết mới không dám đơn giản động thủ. Cũng không phải sợ hãi với hắn mà lo lắng động tĩnh quá lớn sẽ tiết lộ mưu đồ bọn họ.
Trong những kẽ đang tụ tập bên ngoài Quảng Lăng sơn, có mấy người không phải vì Quảng Lăng tuyệt kiếm vừa đại triển thần uy mà đến?
Nhạc Vũ hơi nheo mắt nhìn ra phía xa, sau đó cười nhẹ:
- Hình như Lệ Bi Hồi đã đến? Vì sao còn muốn sợ đầu sợ đuôi? Chẳng lẽ định diễn trò ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi hay sao?
Đám người xung quanh bao gồm cả Thủy Vân Phi cùng Hách Liên Trường Không nghe vậy đều khẽ chấn kinh đưa mắt nhìn quanh.
Sau đó một lát, một người sắc mặt trắng như bạch ngọc không hề có tiếng động xuất hiện bên ngoài kiếm trận khoảng vạn trượng, ánh mắt âm u nói:
- Quảng Lăng tông các ngươi cuối cùng đem nghĩa phụ ta phong ấn tại nơi nào?
Nhạc Vũ nhìn Lệ Bi Hồi, chỉ cảm thấy yêu lực người này càng thêm nội liễm so với nửa năm trước. Lúc này ngoại trừ hàn lực nhàn nhạt thì hồn thức hắn cơ hồ không thể cảm giác được gì.
Nghĩ đến dây dưa của người này với Đoan Mộc Hàn, hơn nữa còn dùng thân phận nhân loại trà trộn trong giới tu sĩ một thời gian ngắn, Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Lệ Bi Hồi trong Yêu tộc coi như là cái dị loại, chỉ riêng yêu lực tinh khiết đã khiến yêu tộc bình thường không thể so sánh.
Ngoài Lệ Bi Hồi, tựa hồ còn có đồng bọn yêu lực tựa hồ không dưới Yêu Vương Thương Ngô. Chỉ là trong Lôi vân cốc cực kỳ quái dị, Nhạc Vũ mặc dù dùng Vô Vọng chân thủy cũng không nhìn được quá xa, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ phân biệt được một bóng người trong đó.
- Nghĩa phụ của ngươi? Đương nhiên ở trong Lôi vân cốc! Một năm trước Chưởng giáo chân nhân đã dùng mười vị Nguyên Anh liên thủ phong ấn cách bên dưới đây 3000 trượng!
Nhạc Vũ mỉm cười, cũng mặc kệ Lệ Bi Hồi ngạc nhiên, lấy ra một miếng hồn ngọc, đánh lên đó một ấn ký rồi thi triển bí pháp dùng hồn ngọc ghi lại hình ảnh vạn trượng quanh thân.
Hành động của hắn càng làm mọi người kinh ngạc nan giải, Hách Liên Trường Không như có điều suy nghĩ, sau đó một lát thì ánh mắt lóe lên:
- Thủy đạo hữu, nói nhiều vô ích! Cứ lấy Quảng Lăng tuyệt kiếm rồi nói sau. Chuyện của Lệ Bi Hồi không quan hệ với bọn ta, cũng không cần quản hắn!
Thủy Vân Phi cũng không đáp lời, trong nháy mắt sau đó, bảy người quanh thân Nhạc Vũ đã thôi động kiếm trận. Lần này không phải là Tứ Tượng tinh tú kiếm trận mà mỗi người cầm một thanh huyền binh tổng cộng có bảy màu hồng chanh hoàng lục thanh lam tử, phân ra từng phương. Trong nháy mắt từ trong trận đã bay lên một luồng lực Dương Hỏa, ngưng tụ mấy trăm hư ảnh hỏa nha cuốn về hai người Nhạc Vũ, thêm vào từng đạo tơ kiếm đi theo. Lúc bắt đầu cũng không công hướng Nhạc Vũ mà quấn quanh ngoại vi, càng tụ càng nhiều. Sau đó trong chớp mắt bảy màu giao tụ chuyển thành màu trắng thì tơ kiếm cũng tăng lên gấp mười lần.
Nhạc Vũ vừa liếc nhìn đã biết, đây là Thái Nhất Môn dựa vào Đông Hoàng đại nhật kiếm trận để lập thế. Hắn cũng hơi kinh dị, tốc độ kiếm này cực nhanh, có thể nói là gần với Đại Ngũ Hành diệt tuyệt nhất.
Mắt thấy Thủy Vân Phi cùng Hách Liên Trường Không và ba tu sĩ Nguyên Anh khác ngoài trận đều nhìn chằm chằm, tùy thời có thể ra tay, Lệ Bi Hồi khẽ lắc đầu, hữu thủ mở ra phá vỡ ống tay áo lộ ra duệ trảo.
Nhạc Vũ không hề để ý, nhìn qua vô số Hỏa Nha đang lao tới rồi phất tay đánh ra Thư Hùng Băng Diễm kiếm.
Cặp mắt Chiến Tuyết cũng ngưng tụ lên một tầng huyết sắc. Bạch Đế kiếm bộc phát một luồng quang mang khiến thiên địa thất sắc, chém ra sau mà đến trước kiếm khí màu trắng kia. Theo tiếng giao kích nhè nhẹ, thân hình Chiến Tuyết lùi lại ba trượng còn bảy tu sĩ Nguyên Anh kết thành Đông Hoàng đại nhật kiếm trận đều hộc máu lảo đảo!