Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 606: Tái phó lôi vân


Trên Hợp Dương Phong, Nhạc Vũ bình thản như Thanh Dương Tử trong chưa đầy ba chớp mắt đã kích sát Hỏa Sí Kim Ô. Toàn bộ quá trình nhìn như cực kỳ đơn giản nhưng Nhạc Vũ biết rõ trong cả hai bên, cho dù là bên nào thì hắn cũng không có khả năng kháng cự.

Thời điểm khí tức trọng áp ép xuống từ trên không làm hắn nhất thời cơ hồ không thể động đậy. Mấy ngàn hỏa vũ lao xuống như mấy ngàn nhất phẩm phi kiếm, chẳng những mang theo Thái Dương Chân Hỏa nồng đậm mả bản thân càng lăng duệ kinh người! Uy lực hợp kích còn vượt qua cả uy lực vạn kiếm đại trận của hắn trong Biểu Lí Càn Khôn Đồ!

Cũng chỉ có sử dụng bộ Thanh Lam kiếm sau khi thăng cấp của Thanh Dương Tử mới có thể áp chế.

Yêu Đế ở cấp bậc này, cho dù là Thanh Dương Tử có đại thần thông, lại đã luyện hóa được di thể linh tiên cũng khó nhanh chóng kích sát, may mắn còn có cây cự nỏ vô danh lấy được từ Thần Mộ lẫn tấm lưới màu đỏ vây khốn trước đó.

Mắt thấy kim quang dần nhạt đi quanh người cự điểu, Nhạc Vũ thở nhẹ một hơi, lắc đầu rồi nhìn sang chỗ khác, cho dù Yêu Đế này khi còn sống cường hoành thế nào thì hiện giờ cũng chỉ là một thi thể không đáng chú ý.

Sự yên lặng trên bầu trời theo hành động lấy ra yêu đan màu vàngc của Thanh Dương Tử lại một lần nữa sôi trào.

Ở phía xa vài trăm dặm, bỗng nhiên truyền đến hai tiếng gào thét cực lớn lan truyền khiến những nơi sóng âm đi qua đều bị chấn nát.

Mấy đạo khí tức cường hoành còn lại càng thêm nội liễm trầm ngưng, tuy nhiên Nhạc Vũ cảm giác bên trong lại càng cực kỳ nguy hiểm.

Phát động thế công đầu tiên chính là Hỏa Hoàng, toàn bộ thân thể của nàng hóa thành một đoàn hỏa diễm, bám vào vô hình bức chướng rồi nhanh chóng thiêu đốt tiêu hao linh lực của Cửu Diệu Đô La Khảm Li đại trận.

Ngay sau đó cánh tay Thương Ngô hóa thành một thanh cự kiếm kình thiên, men theo lỗ hỗng của vô hình bích chướng vừa bị Bất Diệt Niết Sào Đâu Suất Chân Diễm thiêu đốt xuyên vào, tạo thành lỗ hổng rộng đến một ngàn trượng. Cơ hồ cùng lúc một đạo cuồng phong phía xa lóe lên phi độn vào trong, đem theo mấy phần Bất Diệt Niết Sào Đâu Suất Chân Diễm cuốn tới đỉnh Minh Trụ Phong.

Nông Dịch Sơn thấy thế cười nhạt một tiếng, lấy ra một cái bình ngọc, sau đó vẩy ra hơn ba trăm giọt Huyền Âm Quý Thủy. Lần này được Đại Thừa tu sĩ thao túng nên khác với lần trước Thương Ngô tấn công lên núi, mỗi giọt đều hóa thành một hồ nước, những nơi nó chảy qua đều lập tức vững vàng áp chế ất Diệt Niết Sào Đâu Suất Chân Diễm.

Thanh Dương Tử cũng hừ lạnh một tiếng, vô số kiếm quang màu xanh bỗng nhiên quay lại hình thành một bộ kiếm trận, hướng trận cuồng phong kia xoắn nát, trong nháy mắt khiến cho cự phong tiêu tán, hiện ra một con vượn xanh có đôi cánh cực lớn.

- Hạo Nhật Thanh Viên, Nguyên Tác Thiên, ngươi cũng tới đây sao.

Thanh Dương Tử đầu tiên giật mình, sau đó lại vui mừng, lần nữa ném ra cái lưới khổng lồ. Con vượn xanh khổng lồ đột nhiên gào thét, chấn khai kiếm trận một chút rồi hóa thành một đoàn cuồng phong tránh được cái lưới khổng lồ kia chụp xuống.

Thanh Dương Tử không thèm để ý, tiếp tục giương cây cự nỏ đã lắp sẵn mũi tên lên, mũi tên lần này có màu đen, phát ra khí tanh hôi, vừa nhìn đã biết là hàm chứa cực độc.

Ngay vào lúc này lại có hai đạo khí tức như vực sâu vô tận tìm đến, Nhạc Vũ chỉ thấy là một đám mây mù, không rõ hình ảnh cụ thể.

Mơ hồ có thể thấy đám mây kia trong nháy mắt kẹp lấy Thương Ngô độn nhập vào vô hình bích chướng đã thủng lỗ chỗ rồi trọng áp hồn niệm đập vào mặt khiến hắn bất giác lui về sau vài bước.


- Đây là vật gì?

Nhạc Vũ vô thức lạnh toát, đang còn thầm kiêng kị thì chỉ thấy Quan Vân Điện đã bay lên từ Thủy Hàn Phong. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Ngay sau đó, một đạo quang hoa lam sắc lấy Quan Vân Điện làm trung tâm nhanh chóng khuếch tán ra ngoài. Vào lúc nó lướt qua Hợp Dương Phong thì Nhạc Vũ cảm thấy tâm thần bỗng nhiên thanh sảng vô cùng, hàn ý trước đó tựa hồ cũng tiêu tan không ít, ẩn ước có một tia ấm áp nhu hòa.

Nhạc Vũ cũng không đắm vào tâm cảnh này quá lâu. Sau một khắc, hắn nhìn xuống bên dưới thì thấy những đệ tử tông môn đang chủ trì linh trận đều nhanh chóng tụ lại dưới Thủy Hàn Phong. Ba bộ Quảng Lăng kiếm trận cũng đã tản ra rồi mười hai tu sĩ hợp trận ghép vào mấy phương chủ trì đại trận hộ sơn.

Cửu Diệu Đô La Khảm Li Đại Trận vốn đã bị tổn hại thực chất, lúc này theo sự mở rộng của vầng sáng lam sắc đanh nhanh chóng khôi phục bên trong.

Những phù văn vỡ nát sau đợt công kích vừa rồi cũng đã được lam quang thay thế. Pháp lực nội liễm trong đó phảng phất như thủy dịch chậm rãi lưu chuyển, phảng phất như một dòng suối nhỏ chảy khắp đại trận khiến uy lực của nó tăng lên gấp ba!

- Là Vân Hồ Tiên Tử!

Nhạc Vũ nhìn qua đã biết là thủ đoạn của vị đạo lữ song tu với Thanh Dương Tử, trong lòng thầm bội phục.

Tạo nghệ trận đạo của vị tiên nữ này cũng chỉ hơn hắn một chút mà thôi, bất quá thủ đoạn khắc phù và dụng tâm quả thực bất phàm. Nếu có đầy đủ pháp lực, hắn cũng có thể miễn cưỡng làm được nhưng khó có thể thuần thục như Vân Hồ Tiên Tử.

Mắt thấy sau đó mấy yêu thú cường hoành đều bị chặn lại ngoài vô hình bích chướng, Nhạc Vũ không khỏithầm lắc đầu, lúc này Thanh Dương Tử cùng Vân Hồ Tiên Tử, cũng không vận dụng di thể linh tiên, Nông Dịch Sơn càng không sử xuất Nguyên Dương đao luân nên tỏ ra yếu thế.

Như vậy bỏ mặc mấy người Thương Ngô tiến vào trong núi xem ra là quyết định để đóng cửa đánh chó, phân cường địch thành hai.

- Không biết vị kia lần này có ra mặt hay không?

Nhớ tới lời nói trước kia của Thanh Dương Tử, Nhạc Vũ bất giác nhìn lại trên không trung.

Lúc này hắn có cảm giác không đúng, rõ ràng Lệ Bi Hồi không có ở đây!

Hơi chút suy ngẫm, Nhạc Vũ cười khẽ, thầm nghĩ nơi đây nhất thời cũng không cần mình. Sau đó hắn dùng Thập Phương Môn, nháy mắt sau đó cùng với Chiến Tuyết xuất hiện ở một chỗ trong sơn cốc.

Trên đỉnh cốc đang có vô số mây đen hội tụ, sấm chớp ùng ùng, còn có vô số sương mù màu đen tràn ngập. Cách xa ba trượng đã không thể phân biệt rõ nhân ảnh, cảm giác thần hồn cũng bị ngăn trở không thể tiến xa.


Nhạc Vũ phất tay đánh ra một luồng Ngũ Hành Hỗn Nguyên pháp lực khiến những khí màu đen này bị đánh dạt ra hơn trăm trượng, sau đó dẫn Thanh Linh hàn lực của Vô Vọng chân thủy vào hai mắt khiến ngay cả một viên đá một hạt cát trong vòng ngàn trượng cũng có thể nhìn rõ. Hắn nhìn sang trái phải, còn đang tính toán thì đã nghe Chiến Tuyết nói:

- Mặt phía nam có người?

Nhạc Vũ ngạc nhiên, hồi lâu mới ý thức cũng không phải Chiến Tuyết hơn hắn ở phương diện này mà sau khi huyền sát Chiến Ma chân khí tăng lên tầng thứ 14 thì nhạy cảm Linh Giác đã hơn xa Yêu tộc.

Hắn không dễ tin, nhắm mắt hồi lâu mới gật đầu:

- Quả nhiên là mặt phía nam!

Sau khi dứt lời, Nhạc Vũ cũng không dừng lại, phi độn với Chiến Tuyết về phía nam, chừng mười nhịp thở thì ẩn ước có cảm giác của mười khí tức mạnh yếu không đồng nhất.

Vừa tới gần thì có ba đạo kiếm quang cực hàn bắn ra, hóa thành một quang ảnh xoắn từ cổ hắn trở xuống.

Nhạc Vũ cười nhẹ, bắn ra hai đạo kiếm khí từ tay áo ngạnh kháng. Luồng quang ảnh bị đánh vỡ nhưng hai đạo kiếm khí cũng tiêu tán.

Một kiếm cuối cùng chém vào trước người bị Nhạc Vũ lại đánh ra một đoàn Ngũ Sắc Thần Quang khiến cho kiếm quang lập tức ảm đạm rồi thanh kiếm bị Nhạc Vũ kẹp cứng vào tay. Nhìn kỹ thì là một thanh nhị phẩm huyền binh, đầu kiếm sắc bén có hồ đâm rách được Long Lân.

Phía xa lặng ngắt, tựa hồ khiếp hãi thực lực Nhạc Vũ, hồi lâu mới truyền đến tiếng hừ lạnh:

- Các hạ là vị nào của Quảng Lăng tông?.

Nhạc Vũ im lặng không đáp, tiếp tục đi về phía trước ra khỏi vùng sương mù dày đặc thì đột nhiên thấy ngoài ba ngàn trượng có hơn mười người đang đứng đó.

Nhìn lại thì thấy đều là người của Tân gia, phần lớn đều là Ngưng Dịch tu sĩ, còn có hai vị Kim Đan. Tân Minh Tân Oánh cũng đứng lẫn vào trong đó.

Khiến người ta chú ý nhất là một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, trước đó Nhạc Vũ chưa từng thấy qua, ẩn ước cầm đầu Tân gia. Thêm vào mười hai người khác đều râu tóc bạc trắng, dung mạo tuy trẻ nhưng trên mặt đầy nếp nhăn.

Thực lực những lão giả này đều vượt xa Tân thị, khí huyết Tinh Nguyên đều cực kỳ nồng đậm, thần hồn cũng vô cùng cường đại.

Trong đó có hai người khiến Nhạc Vũ cảm giác không kém Lí Không Liên cùng Tiết Vạn Kiếm năm đó. Lúc này tuy hắn không coi vào đâu nhưng cũng nhìn nhiều thêm một lát.

Ngoài ra phía dưới những người này còn khắc một pháp trận cực lớn, xem qua cũng biết là phương pháp để chuyển dời Càn Khôn.

Bên trong rất nhiều linh thạch không gian đều đã vỡ nát, hiển nhiên di chuyển đồng thời mười hai vị Nguyên Anh tu sĩ cần không ít linh lực.

Nhạc Vũ thầm kỳ quái, nghĩ một chút liền hiểu ngay, cười nhạt nhìn về thiếu niên kia: - Ngươi là Tân Vũ, vị Nguyên Anh cuối cùng của Tân gia, lần này dẫn bọn chúng tới đây vì Quảng Lăng tuyệt kiếm?

Vừa nghe thấy vậy, không chỉ mấy người Tân thị mà sắc mặt mười hai lão giả Nguyên Anh cũng đồng thời đại biến.

Ngay sau đó, Nhạc Vũ hơi giật mình:

- Nói như vậy, bốn thức cuối cùng của Quảng Lăng tuyệt kiếm ở trong Lôi Vân cốc đúng không?