Sau khi tế điển kết thúc, Nhạc Vũ ở lại Tiểu Quan Phong bốn ngày.
Diệp Tri Thu cùng với hơn mười vị Kim Đan tu sĩ, hơn hai trăm Linh Hư đệ tử một lần nữa bái nhập sơn môn quy tụ Tiểu Quan Phong dẫn tới toàn bộ tông môn xôn xao một trận. Tất cả tu sĩ trong tông môn ngoài quái dị lại ẩn ước có chút tâm thần bất định. Biết được hành động này của Nông Dịch Sơn đã triệt để cùng xé rách da mặt với Vân Mộng Tông, tiếp theo chỉ sợ là đại chiến sắp tới.
Nhạc Vũ thân là thứ tọa Tiểu Quan Phong, ngoại trừ an bài những người này chọn lựa động phủ thì còn thay mặt Tiểu Quan Phong tuyển chọn đệ tử. Vốn những chuyện này đều do Đoan Mộc Hàn xử lý, chẳng qua hiện nay thủ tọa không ở đây nên cũng chỉ có thể rơi vào trên vai hắn.
Nhạc Vũ cũng không chút khách khí, thực lực của Tiểu Quan Phong hôm nay đã rất mạnh, không còn như năm xưa, ẩn ước đứng đầu chư phong. Mấy người Diệp Tri Thu trở về tông môn cũng khiến cho Tiểu Quan Phong có đầy đủ sư nguyên.
Sau khi kết thúc đại điển, hắn ở trước mặt mấy vị trưởng bối tận lực cạnh tranh chiếm lấy bốn thành đệ tử, trong đó có mấy người thiên tư không dưới Hoành Dĩ Ninh.
Nhạc Vũ cũng không cho đây là công lao của mình, ngoại trừ bản thân hắn không nhượng bộ thì thủ tọa chư phong cũng cố ý nhường cho. Chưởng giáo sư tổ càng có ý mở miệng giúp đỡ, lộ rõ ý đồ phục hưng Tiểu Quan Phong.
Bất quá mấy người Diệp Tri Thu lại cực kỳ bội phục hắn. Bối phận Nhạc Vũ tuy thấp, tu vi biểu hiện cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan nhưng mỗi người đều tuân phục, chỉ qua mấy ngày đã sắp xếp chỉnh tề Tiểu Quan Phong. Đợi đến lúc xử lý hết mọi chuyện, Nhạc Vũ liền giao mọi chuyện cho Diệp Tri Thu rồi một mình ngự kiếm rời núi.
Ngự Cực Quang kiếm bay hướng bắc được hai mươi vạn dặm, Nhạc Vũ liền dừng lại, nhíu mày nhìn về Quảng Lăng sơn:
- Cho bọn chúng thời gian năm ngày chuẩn bị sao còn chưa đuổi theo? Chẳng lẽ là ta đoán sai rồi?
Thần niệm của hắn mở ra biên độ lớn nhất, phát hiện chung quanh không có người nào mai phục, Nhạc Vũ khó hiểu rồi dứt khoát lắc đầu, trực tiếp đánh vỡ hành rào không gian, bắt đầu dùng Ngũ Phương Môn không ngừng xuyên thẳng qua.
Mãi cho đến lúc đi được bốn mươi ba vạn dặm, tới một chỗ bình nguyên vắng vẻ thì , Nhạc Vũ mới dừng lại, dùng thần niệm điều tra bốn phía thì không bao lâu đã có cảm ứng. Hắn tiếp tục ngự Cực Quang kiếm bay thẳng phương bắc, sau đó từ tầng mây nhìn xuống. Chỉ thấy trong cánh rừng phía dưới, Nhạc Trương thị đang ngồi trên một khối đá núi, khoanh chân tĩnh tâm tu tập, dùng yêu đan cùng linh thạch bày ra một trận pháp báo động quanh thân.
Sau một lát, Nhạc Vũ chỉ thấy một Tiềm Ảnh Báo đạt tới lục giai lặng lẽ lẻn vào trong trận. Trận pháp báo động không hề có phản ứng, không bao lâu thì tiến sát cách Nhạc Trương thị 30 trượng.
Nhạc Vũ hơi ngưng mày, cơ hồ nhịn không được muốn động thủ thì đột nhiên thấy Nhạc Trương thị mở mắt, hai đạo kiếm quang lao chém con Tiềm Ảnh Báo thành hai đoạn. Tiếp đó bà cũng không động thân thể, lần nữa tiến nhập trạng thái nhập định. Nhạc Vũ kinh dị một hồi lâu, đây là lần đầu tiên hắn thấy Nhạc Trương thị như vậy.
Nhìn qua xung quanh, hắn thấy có vài chục yêu thú cấp năm cấp sáu đang ẩn nấp, thậm chí có cả hai con cấp bảy, tuy nhiên đều như cố kỵ điều gì đó mà không dám xuất động.
- Cố ý đem bản thân đặt trong hiểm cảnh, vào thời khắc sinh tử để ma luyện tâm thần? Xem ra mẫu thân sau này dù không có mình thì cũng có một ngày đạt đại thành tựu. Việc mình cần làm là cho bà một điều kiện xuất phát công bằng mà thôi.
Nhạc Vũ hít sâu một hơi, trải hồn niệm ra mức độ lớn nhất, sau đó mới nhẹ nhõm. Hành động lần này của Nhạc Trương thị tuy khiến hắn bội phục nhưng cũng càng lo lắng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Cũng may nơi này mặc dù rộng lớn không có vết chân người, cũng không thiếu linh mạch có thể sinh ra yêu thú cao cấp.
, tuy nhiên đều đã bị tu sĩ Bắc Hoang ngày ngày thanh trừ, trong đó ngoài yêu thú cấp chín đã không thấy bóng dáng thì không thiếu yêu thú cấp bảy, cấp tám, bất quá tuyệt đại đa số đều dưới cấp năm. Đột nhiên thần sắc Nhạc Vũ khẽ động rồi nhìn về một khu rừng rậm cách đó không xa.
Sau khi chứng nhận cảm giác của mình ở đó có một vị Nguyên Anh tu sĩ, Nhạc Vũ ngưng trọng cúi người thi lễ với bên kia, trong mắt lộ vẻ cảm kích.
Phần lớn tu sĩ Nguyên Anh đều ở trong tông môn, lúc này có thể ở đây bảo vệ Nhạc Trương thị nhất định là đệ tử bí truyền. Hành động này của Nông Dịch Sơn quả thật chiếu cố hắn đầy đủ.
Nhạc Vũ do dự một lát rồi gạt đi ý định gặp mặt Nhạc Trương thị, chỉ đem một thanh phi kiếm truyền tin trong đó có ngọc giản ghi chép Đại bá Phong Thần Quyết cùng Thanh Đế Trường Sinh Quyết xuất về hướng Nhạc Trương thị rồi sau đó liền ngự kiếm đi xa.
Tư chất ba mẫu tử hắn đều thuộc Mộc hệ. Nhạc Băng Thiến có cơ duyên tu tập công pháp thủy hệ, bản thân hắn kiêm tu Ngũ Hành. Chỉ có Nhạc Trương thị, mặc dù là tư chất sau khi được hắn đề thăng vẫn bảo trì đặc tính này.
- Dãy núi kia cách đây chừng bảy mươi vạn dặm. Vào hai ngày trước, Đoan Mộc Hàn vẫn còn liên hệ với tông môn. Chuyện của Hậu Thổ Vu Thần tái nhập thế giới này tuy khó giải quyết nhưng không nguy hiểm. Ngược lại cách đây ngoài 30 vạn dặm có một chỗ phong ấn nghe Chưởng giáo sư tổ nói là phong ấn một Huyết Ma tung hoành Trung Nguyên từ vạn năm trước, đã tu luyện Huyết Hà công đến tầng thứ mười ba.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ nhớ đến Trữ Vân cũng tu tập pháp môn này, hơn nữa Bắc Mã nguyên chỉ cách chỗ phong ấn Huyết Ma chỉ có hơn mười vạn dặm.
Vào lúc Nhạc Vũ đang suy nghĩ hai mối quan hệ này thì Nhạc Trương thị trên mặt đá đã lại mở mắt, bắt lấy phi kiếm truyền tin và một mảnh hồn ngọc màu tím. Sau khi đọc qua tin tức trong phi kiếm, Nhạc Trương thị bất giác cười khẽ rồi nhìn về một đạo lưu quang phía xa!
Nhờ vào Ngũ Phương Môn và Càn Khôn Dịch Ngải Bàn, cự ly hơn mười vạn dặm cũng chỉ mất hai ba canh giờ là tới. Nhạc Vũ nhanh chóng tìm được vị trí mà Nông Dịch Sơn nói tới. Chỉ thấy nơi này có một ngọn núi cao vút sừng sững, vùng phụ cận không một bóng cây ngọn cỏ, tràn ngập mùi máu tanh. Nhạc Vũ biến sắc, hạ thẳng xuống đỉnh núi, sau đó đưa mắt nhìn vào sâu trong khe núi. Trong đó tuy dày đặc huyết tinh nhưng không hề thấy thân ảnh Huyết Ma.
- Phong ấn đã mất! Huyết Ma đã xông ra.
Thoáng một lát chấn động rồi Nhạc Vũ lập tức trấn định, hiện giờ Quảng Lăng tông đã khác trước kia. Có Nông Dịch Sơn, cùng phu phụ Thanh Dương Tử tọa trấn, cho dù Huyết Ma trọng xuất thì cũng sẽ khó tránh khỏi kiếp số vẫn lạc, chỉ có tổn thất lớn nhỏ mà thôi.
Ngự kiếm bay xuống dưới lòng núi quan sát, trong mắt Nhạc Vũ dần lộ ra một tia nguy hiểm.
- Xem linh trận ở đây tuy tổn thương bên trong nhưng chưa đủ để phá phong! Chắc là có người bên ngoài trợ lực, cũng chỉ một hai tháng gần đây!
Đột nhiên, Nhạc Vũ cảm thấy trong đầu chấn động, một cảm giác nguy hiểm đến cực độ xuất hiện.
Cơ hồ không suy nghĩ, Nhạc Vũ lập tức bay lên. Vừa lên đến đỉnh núi thì trên không trung đã chụp xuống một chiếc võng lớn.
Nhạc Vũ ngưng trọng, Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn lập tức mở ra cực đại, bảo vệ trong phạm vi trăm mẫu không để tấm lưới này chụp xuống. Ngay sau đó, lại nghe một người nói:
- Tứ Tượng phong độn, định tỏa Càn Khôn!
Trong chốc lát, Nhạc Vũcảm thấy vô số tinh lực đánh xuống phong tỏa không gian quanh thân. Mặt đất dưới chân cũng trở nên vô cùng ngưng thực, ngay cả Ngũ Hành độn thuật cũng khó sử dụng. bên ngoài ngàn trượng không biết từ lúc nào đã xuất hiện bốn đạo nhân mỗi người cầm một huyền binh khắc hình Tứ Tượng, phân biệt đứng chia ra bốn hướng.
Tiếp đó vẫn là bốn người Tân thị kết thành kiếm trận từ xa lạnh lùng nhìn tới.
- Quả nhiên đã đến!
Biết rõ ràng nguyên do, Nhạc Vũ trấn định nhìn về bốn đạo nhân đã có tu vi Nguyên Anh, tất cả đều im lặng không nói, tiêu chí trên đạo phù cũng không rõ ràng. Bất quá ngay sau đó, Nhạc Vũ nhíu mày, cảm giác được khí tức quen thuộc của một bảo vật.
- Thập phương môn? Trách không được có thể đột nhiên xuất hiện.
Nhạc Vũ khẽ thở phào rồi lạnh nhạt:
- Bốn vị sư đệ không biết vây ở đây có ý gì? Muốn cấu kết ngoại nhân tàn sát đồng môn? Sao chóng quên lời thề nhập môn đến vậy?
-Lời thề nhập môn thì ta đã có cách ứng phó! Bọn ngươi đã không đem chúng ta trở thành thành viên tông môn thì Tân Thủ ta cần gì phải lấy đạo đồng môn đối đãi?
Tân Thủ khẽ lắc đầu, nhìn Nhạc Vũ như một người chết:
- Dài dòng như vậy thì thôi đi. Cho dù ta bị ngươi lay động thì mấy vị Vân Mộng Tông cũng sẽ không tha ngươi!
Phảng phất hưởng ứng lời của Tân Thủ, trong mắt bốn gã đạo nhân đều lóe lên sát ý. Nhạc Vũ lại giống như chưa tỉnh, mỉm cười nhìn về phía dưới chân:
- Nói như vậy, phong ấn Huyết Ma ở đây cũng là mấy người các ngươi thả ra hay sao?
Tân Thủ nhíu mày:
- Chỗ phong ấn Huyết Ma thì kiếp trước ta đã tu tập Tiên Thiên Huyết Nguyên nên đã sớm có cảm giác. Bất quá trước lúc ta tới đây thì Huyết Ma đã độn tẩu. Cũng không biết là người phương nào làm chuyện độc hại muôn dân.
Nhạc Vũ chau mày, thầm ngạc nhiên. Không phải là Tân Thủ cùng người Vân Mộng Tông vậy lại là người phương nào?
Một thoáng sau, Nhạc Vũ kiềm chế tâm thần, rồi sau đó khẽ lắc đầu:
- Tân Thủ, ngươi cũng biết tự gây nghiệt không thể sống?