Huyền Tĩnh bắn ra vài giọt máu huyết, lặng yên kết quyết ấn, một chút hình ảnh trí nhớ còn sót lại bên trong phù triện bay vút qua trong đầu hắn, chẳng qua cho tới cuối cùng cũng không tìm được đầu mối.
Trong mắt lộ ra một tia phiền não, Huyền Tĩnh lấy ra một Bát Quái Bàn, thôi diễn một lúc, sau đó mi tâm của hắn chợt cau chặt lại.
Lại hoàn toàn xem không ra, làm sao có thể? Chẳng lẽ có người cố ý bố cục tính toán, muốn làm hỏng chuyện tốt của tông ta? Nhắc tới quả thật có chút cổ quái, lần này Thiết Ly đi vào đây, là do ta nhiều lần thôi diễn suy tính, còn mang theo thật nhiều phù triện cùng trọng bảo tông môn, đã lường trước cho dù không lấy được Nguyên Dương Đao Luân, nhưng cũng đủ khả năng tự bảo vệ mình không gặp việc gì mới đúng. Nhưng lần này chẳng những bỏ mình, ngay cả Ngự Phong Kiếm cũng mất đi. Thật kỳ quái! Mới xảy ra đây, nhưng lập tức liền bị thiên cơ che đậy, không đúng! Không phải có người che đậy, mà là hoàn toàn trống không. Thiên cơ lẫn lộn, chẳng lẽ sát kiếp thiên hạ buông xuống?
Tựa hồ nhớ tới một chuyện, trong mắt Huyền Tĩnh lại tràn đầy vẻ kinh nghi bất định. Đợi sau khi bình phục lại, Huyền Tĩnh nhìn tới ngọn lửa bốc cháy phía trước.
Hôm nay không tìm được đầu mối gì khác, có lẽ hai tiểu nhi của Tử Nghiễn Tông biết được chút ít. Nếu bọn họ biết được thì thôi, nếu còn không biết, thù hận này không thể không đòi trên người bọn họ!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt bình thản của Huyền Tĩnh mơ hồ hiện ra một tia lệ khí. Ngay khắc này, Huyền Tĩnh chợt cau mày, nhìn lên đỉnh điện. Sau đó thở dài một tiếng:
Chẳng qua đi vào một chút thời gian như vậy mà thôi, còn không làm chuyện gì, vậy cũng không chịu được sao?
Lời vừa rơi xuống, Huyền Tĩnh liền xé mở không gian rời đi. Chỉ trong tích tắc, một đạo bạch sắc quang hoa rơi xuống bên trong thạch điện, đem thạch điện nổ tung nát vụn.
Ngoài ngàn trượng, Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết nhìn ra phía sau xa xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Nhìn đạo bạch quang bắn ra từ ngọn núi cao nhất, trực tiếp đem tòa thạch điện cùng kiến trúc mấy trăm trượng chung quanh đánh thành bụi phấn, y phục trên người Nhạc Vũ liền bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
Không chỉ kinh dị uy năng của đạo bạch quang, hắn cũng từng nghĩ có thể đem vị thượng cổ Yêu tiên chịu cắt chi rễ trọng thương mà bỏ chạy trối chết, không dám ở lâu thêm chốc lát, lực sát thương thế nào có thể biết rõ.
Càng làm cho Nhạc Vũ kinh dị chính là mình vừa mới rời đi, bên trong thạch điện nhất định phải xuất hiện một tu sĩ có năng lực mà hắn không thể chống cự xuất hiện, nếu không phải như thế, cũng không đủ sức dẫn động đạo bạch quang kia.
Thật sự đưa tới một tu sĩ Đại Thừa kỳ!
Khống chế nỗi kinh hoàng trong nội tâm, Nhạc Vũ bắt đầu tỉnh táo lại. Vô luận thực lực người nọ như thế nào, giờ phút này cũng đã bị đạo bạch quang kia bức lui. Thậm chí cũng giống như Yêu tiên kia, bị thương nặng thậm chí bỏ mình cũng nói không chừng.
Ít nhất ở bên trong thần quốc này, hắn không cần lo lắng bản thân sẽ gặp nguy hiểm.
Như vậy chỉ còn lại một vấn đề, chính là vị tu sĩ Đại Thừa kia có tìm tới trên đầu của hắn được hay không. Chiến Tuyết làm việc đủ khiến cho hắn yên tâm. Đồ vật nên thu hồi đều đã thu dọn sạch sẽ, tỷ lệ hai người của Tử Nghiễn Tông biết hắn là thủ phạm cũng không bao nhiêu.
Thật ra làm người lo lắng nhất chính là thiên ý.
Nhạc Vũ có thể khẳng định, chỉ sợ nếu mình để lại một tia sơ hở, lão thiên gia chắc chắn sẽ làm cho vị tu sĩ Đại Thừa kia phát hiện.
Chẳng qua chuyện này hắn đã làm tận sức, còn lại chỉ đành mặc kệ cho số phận.
Người này nếu sử dụng Côn Lôn Tâm Kính thần thông, như vậy nhất định là đại tông Thính Vân Tông của Ty Châu. Nghe nói môn phái này thực lực mạnh mẽ, có một không hai trong thiên hạ, mơ hồ đứng ở ba hàng đầu trong thiên hạ thập đại tông, còn vượt hơn Tử Nghiễn Tông một chút. Bên trong tông môn có bốn vị tu sĩ Đại Thừa. Ngoài ra còn không biết che giấu bao nhiêu thực lực âm thầm. Một khi biết được, chỉ sợ Quảng Lăng Tông sẽ không chịu nổi. Vô luận thế nào, trong vòng mấy chục năm nơi này, phải đem tu vi của mình tăng lên Đại Thừa cảnh!
Nhạc Vũ nắm chặt tay, móng tay cơ hồ xuyên thấu trong da thịt. Nếu không muốn ngày sau có người tìm được mình, mình lại không hề có chút sức phản kháng, biện pháp duy nhất chính là phải mau chóng tăng nhanh thực lực. Những ngày về sau tuyệt đối không thể nới lỏng quyết tâm.
Quay người lại, Nhạc Vũ kéo Chiến Tuyết dựa theo con đường trong trí nhớ của Vệ Thải Vân hướng phía sau khu phế tích đi tới.
Lần này hắn vẫn chưa có cách chứng nhận an toàn của mình, cũng không cầu ổn thỏa, chỉ liên tục dùng Ngũ Sắc Thần Quang của hắn và Sơ Tam, còn có Tam Bảo Linh Lung Tháp mạnh mẽ xông tới.
Cho tới khi đi ra khỏi khe vỡ kia, vẻ mặt Nhạc Vũ mới hoàn toàn nhẹ nhàng trở lại. Đi tới nơi này, dù người của Thính Vân Tông thần thông quảng đại thế nào, cũng không thể nào tìm đến.
Sau khi đi ra, Nhạc Vũ bắt đầu kiểm tra những dấu vết có thể tạo ra sơ hở của mình, kết quả cũng như trước, không hề có chút sai lầm.
Nhưng khi nhớ lại mấy ngày nay gặp Thiết Ly hai lần, Nhạc Vũ liền cảm thấy mìn vô cùng may mắn.
Lần đầu tiên không biết vì sao Thiết Ly không sử dụng Côn Lôn Tâm Kính, tự mình rút đi. Chẳng khác gì cho hắn cùng Chiến Tuyết nhặt được tính mạng. Nhạc Vũ đoán chừng Thiết Ly chỉ có thể sử dụng được vài lần có hạn, Ngũ Hành linh quả còn chưa tới mức khiến cho hắn phải liều mạng như vậy mà không nắm chắc tuyệt đối, nhưng trong lòng Thiết Ly nghĩ thế nào, Nhạc Vũ cũng không thể suy đoán.
Lần thứ hai, là thừa dịp sơ hở đánh lén. Nhưng hắn thật sự không ngờ người này có thể một lần vận dụng hai mặt Côn Lôn Tâm Kính, thế cho nên mới nói, may là lúc ấy người kia mơ hồ đã thúc giục tới cực hạn, nếu không chỉ bằng chút tích tắc bị khống chế, đã bị hắn tìm ra cơ hội mà tru diệt!
Nhìn tuổi tác người kia không lớn, nhưng thực lực đã mạnh hơn ta khá xa. Còn có hai sư huynh muội kia, đặc biệt là Lý Tinh Hồn, kim quang hộ thể thần phù, đúng là vô cùng thần diệu. Còn có hai cánh sau lưng hắn, chỉ sợ cũng là một loại đại thần thông! Nhạc Vũ a Nhạc Vũ, hôm nay tuy ngươi có chút ít thành tựu, nhưng thiên hạ kỳ nhân dị sĩ nhiều biết bao nhiêu? Sau này lúc gặp chuyện, mặc dù không cần luôn ẩn nhẫn, nhưng cũng nên cẩn thận vẫn hơn.
Trong nội tâm Nhạc Vũ đột nhiên dâng lên cảm giác thông suốt, sau đó chợt cảm thấy bên trong thần hồn của mình càng thêm cô đọng thuần túy.
Trong lòng hắn âm thầm kinh dị, biết được lần này tâm cảnh của mình lại thăng hoa.
Nghỉ chân suy ngẫm một lúc lâu, Nhạc Vũ nhẹ thở ra một hơi, sau đó lấy ra kim đỉnh mới đoạt được không lâu, trong mắt lộ ra ý mừng.
Từ sau khi Vân Văn Đỉnh vỡ vụn, hắn vẫn luôn buồn rầu vì không tìm được đan đỉnh chế thuốc. Mặc dù mang theo dược liệu giá trị mấy ngàn vạn, ở bên trong khu phế tích lấy được không ít linh thảo, nhưng nếu không có dược đỉnh, lúc luyện đan nhất định làm linh lực phát tán, khiến cho khả năng thành đan rơi xuống cực thấp.
Tuy kim đỉnh tổn hại, nhưng lấy Tiên Thiên Kiền Li Chân Diễm muốn chữa trị cũng dễ dàng.
Ngay trung ương thân đỉnh, có khắc dòng chữ Hoành Nguyên Hoàng Long Đỉnh.
Bề ngoài xem ra là kim chúc, nhưng khi cầm vào trong tay mới phát hiện bên trong là một loại tài liệu Kim Từ Nguyên Thạch luyện chế. Tổng cộng chỉ nặng chừng bảy tám vạn thạch, lại có thể phát ra nguyên từ lực kinh người. Ngày đó có thể chống cự được Phong Nha kiếm, cùng Tam Diệu Như Ý Lôi Châm là có thể hiểu rõ.
Trong lòng Nhạc Vũ âm thầm kinh dị, lại càng không thể không nghĩ tới Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn.
Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn của ta tuy nặng như núi lớn, nhưng nếu nguyên từ lực không trấn nhiếp được người, cũng không tác dụng gì. Tu sĩ Nguyên Anh bình thường thì cũng thôi, nhưng nếu gặp phải tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong hoặc tu sĩ Đại Thừa, cũng không đủ lực. Nếu có thể đem kim đỉnh này dung luyện vào bên trong…
Ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu Nhạc Vũ. Muốn luyện chế Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, hiện tại hắn cũng không cách nào làm được.
Tiếp theo sau, Nhạc Vũ lại cảm thấy thất vọng. Mặc dù Hoành Nguyên Hàng Long Đỉnh được xưng là đỉnh, nhưng chỉ thích hợp đấu pháp, chút ít linh trận bên trong cũng chỉ chuyên thiết kế để chiến đấu. Nếu dùng luyện đan, bảo vật cao gần nhị phẩm này còn không bằng Vân Văn Đỉnh.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, thế giới này vốn không thể nào có chuyện thập toàn thập mỹ, Nhạc Vũ cũng cảm thấy thoải mái.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại nhìn qua hai món đồ khác cùng đoạt được lần này. Kim Châu kia không biết là vật gì, hắn phân tích không ra, lại càng không biết phương pháp khởi động. Chỉ biết vật này uy lực kinh người, nếu có thể sử dụng thích đáng, có thể vây khốn tu sĩ Nguyên Anh, còn có khả năng phong tỏa không gian.
Nhạc Vũ liếc nhìn liền thu vào trong giới chỉ, ngay sau đó lại liếc nhìn thủy dịch màu đen kia.
Quả nhiên là Huyền U Băng Dịch dưới đáy biển.
Trong nội tâm Nhạc Vũ vô cùng vui mừng, cơ hồ không chút do dự đem thủy dịch đặt lên tiên trạc trên cổ tay mình.
Lần này phản ứng bên trong Huyền Quy Tiên Trạc càng thêm kịch liệt chưa từng có. Giọt nước màu đen còn chưa tới gần, liền xuất ra một cỗ hấp lực cường đại, dung nhập vào bên trong.
Nhưng ngay sau đó, Huyền Quy Tiên Trạc cũng không biến hóa lớn như lần trước, ngược lại quang mang càng thâm trầm thu liễm, mà nguyên linh tiên bảo bên trong lại giống như vừa lâm vào ngủ say.
Nhạc Vũ âm thầm kinh dị, nhưng cũng liền thấy thoải mái. Biết linh lực bên trong Huyền U Băng Dịch tương đối lớn, mặc dù là tiên bảo nhưng cũng cần có thời gian hấp thu. Một khi bảo vật này sinh ra biến hóa, nhất định sẽ tăng lên nhất phẩm!
Trong lòng còn đang âm thầm vui mừng, Nhạc Vũ thấy Chiến Tuyết lấy ra thanh Ngự Phong Kiếm nói:
Thiếu gia, thanh kiếm này làm sao bây giờ?
Nhạc Vũ thấy thế vẻ mặt tối sầm:
Ngươi thu lại trước đi! Đợi khi ra ngoài, tốt nhất không nên lấy ra sử dụng.
Trong mắt Chiến Tuyết có chút tiếc nuối, nhưng cũng không chút do dự thu vào trong giới chỉ. Mặc dù tâm tính của nàng đơn thuần, nhưng cũng hiểu được rõ ràng lưỡi kiếm cùng kim đỉnh là đồ vật không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Ngự Phong Kiếm từng bị phù triện kia hấp dẫn, hơn phân nửa bị dùng bí pháp lưu lại dấu vết. Nếu không phải nơi này, nàng cũng không đủ năng lực đưa vào trong thần quốc của nàng, nếu không như vậy mới là bảo đảm nhất.
Mà lúc này Nhạc Vũ đã đưa mắt nhìn ngọn núi xa xa phía trước, trong mắt lộ ra tia kinh dị. Hắn cảm giác khoảng cách trăm trượng phía trước đã xuất hiện sự sai lệch nào đó về thời gian.