Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 519: Thiên tài vẫn lạc


Thiết Ly ném ra một viên đạn, vô số tơ vàng nổ bắn ra, chắn ngay trước người Thiết Ly.

Chiến Tuyết đánh ra Thiên Ti Tuyết Kiếm, vô số sợi chỉ bạc bay vút lên, quấn quanh những sợi tơ vàng. Kết quả dây dưa chỉ chốc lát, liền bị cắt thành mảnh vụn. Cho đến khi Nhạc Vũ khống chế Huyền Huyết Thiên Đằng dò xét tới, mới có thể gắt gao giữ chặt.

Động tác của Thiết Ly vẫn không hề dừng lại, hắn lấy ra mấy đạo phù, vừa đánh ra tờ thứ nhất chính là thần phù hình dạng chân thật như Chu Tước.

Nhạc Vũ thấy thế liền khẩn trương, biết Thiết Ly đang chuẩn bị chạy trốn.

Nếu để người này chạy thoát, không chỉ là ta, dù là Quảng Lăng Tông cũng gặp đại họa!

Sát niệm bốc cao trong lòng, chân của hắn giẫm mạnh lên Cực Quang kiếm, thân hình hắn nhất thời tăng nhanh thêm mấy lần, lướt tới hơn ba mươi trượng, một đạo Ngũ Sắc Thần Quang đã chuẩn bị sẵn bắn ra, đem phù triện màu đỏ đã sắp bạo liệt đánh rơi xuống dưới.

Theo sát phía sau, Nhạc Vũ vận chuyển toàn bộ Hỗn Nguyên Ngũ Hành chân khí đến mức cực hạn. Trước sau gần trăm tia Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm bắn tới như mưa.

Con ngươi của Thiết Ly nhất thời co rụt thật nhanh, gương mặt rốt cục hiện ra một tia hoảng sợ cùng khó tin:

Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, làm sao có thể?

Cơ hồ đầu tiên là mặt kính chắn ngay trước người Thiết Ly đỏ lên, pháp lực trong cơ thể khô kiệt, lúc này liền ngưng xuống tới.

Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm đánh lên trên người của hắn, truyền ra từng tiếng nổ vang, những mặt kính cho dù là mấy mũi tên đỏ như lửa cũng không thể đánh vỡ nhưng bị xung điện ngũ sắc áp súc tới cực điểm xuyên thấu qua, mỗi khi xuyên qua xung điện đều nổ tung, cùng những mặt kính kia đồng thời hủy diệt.

Đến cuối cùng tổng cộng có mười ba tia thần châm đâm thủng toàn bộ mặt kính, vẻ mặt Thiết Ly chợt buông lỏng, lợi dụng pháp lực đã khôi phục kháp ra một đạo pháp quyết, sau đó khống chế phi toa nổ tung. Vô số tấm kim chúc cùng mười mấy tia Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm va chạm vào nhau.

Vẻ mặt Thiết Ly vừa buông lỏng, đang dự định xuất ra thêm một đạo phù, ngay sau đó liền trông thấy Nhạc Vũ đã tiến tới trước người, gương mặt mang theo vẻ cười lạnh, trong tay Nhạc Vũ nắm hai đạo phù, một đạo phù rõ ràng cũng là thần phù hình dạng Chu Tước.

Vào lúc này trong lòng Thiết Ly như lâm vào tuyệt vọng, còn chưa kịp phản ứng, một đóa Bất Diệt Niết Bàn Du Suất Chân Diễm huyễn hóa thành hư ảnh Chu Tước liền quét thẳng tới người hắn.

Theo sát phía sau là một đạo phù màu xanh, đã bị Nhạc Vũ dẫn dắt rời đi, Thanh Loan cùng Chu Tước hợp thành một thể, thể tích lập tức bành trướng hơn mấy lần, viêm lực càng nóng kinh người.

Thiết Ly chợt thất thần, thoáng chốc chợt nhớ phải bảo vệ chính mình, xuất nhanh một tờ đạo phù phòng ngự, liên tục bày ra mấy tầng mặt kính.

Nhưng vừa rồi nếu như hắn vẫn còn chút bối rối, nhưng giờ phút này hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng!


Vô luận là dùng Bất Diệt Niết Bàn Du Suất Chân Diễm chế luyện ra Chu Tước, hay dùng đại thần thông chế luyện Thanh Loan, bình thường đều là vật mà hắn phải toàn lực ứng phó, uy năng không kém hơn ba mũi tên màu lửa đổ. Lúc này gió trợ thế lửa, hai vật hợp một, uy năng sẽ càng tăng thêm gấp bội.

Huống chi hiện tại hắn đã bị thương thế trầm trọng, nội tức hoàn toàn khô kiệt.

Hỏa điểu khổng lồ đánh tới, trong nháy mắt liền đánh vỡ những mặt kính do pháp lực ngưng tụ thành, lại đánh nát đạo phù Thiết Ly ném ra, lại xông thẳng lên trên người thanh niên mặt sẹo.

Bất Diệt viêm hỏa bốc cháy lên, chỉ thoáng chốc thân hình của Thiết Ly đã biến thành hỏa nhân. Hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Nhạc Vũ:

Ngũ Sắc Thần Quang, Đại Ngũ Hành Âm Dương Diệt Tuyệt Thần Châm! Làm sao có thể, làm sao có thể? Thế gian này làm sao có thể có người dùng thân thể nhân loại tu thành thần thông nghịch thiên này! Thiết Ly ta vốn đã chứng nhận tiên đạo, sao có thể bỏ mình hôm nay?

Nhạc Vũ nhướng mày, pháp lực trong cơ thể bình ổn lại, lập tức đánh ra thêm mười mấy tia Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm, đem thân thể cùng nguyên anh của Thiết Ly nát bấy. Tùy ý cho Bất Diệt Niết Sào Du Suất Chân Diễm đốt cháy thân thể hắn thành tro bụi.

Nhạc Vũ thầm nghĩ sở dĩ người này hoành hành không sợ hãi, chẳng lẽ ỷ y vào mệnh số thôi diễn, nhất định sẽ thành tựu tiên đạo mà thôi sao? Điều này thật không khỏi quá mức buồn cười.

Nếu nói nơi này lực mạnh thì thắng, như vậy hôm nay chết trong tay của hắn cũng xem như nhân quả báo ứng.

Sau khi giết chết Thiết Ly, Nhạc Vũ liền đem lực chú ý chuyển sang di vật của người này. Vô luận là Ngự Phong kiếm hay Hắc Diễm Đao Luân, đều là tuyệt đỉnh thiên binh, không thể để rơi vào tay người khác.

Hắc Diễm Đao Luân thì không nói, Ngự Phong kiếm chính là một trong mười kiếm khí của Thập Ngự Phục Ma kiếm trận. Nếu lấy được thì trận đồ Thập Ngự Phục Ma kiếm trận của Chiến Tuyết mới có thể phát huy ra uy lực chân chính.

Trước tiên Nhạc Vũ xuất ra pháp lực thu nhiếp hai món tiên binh kia, nhưng ngay sau đó dị biến phát sinh.

Đạo phù vốn dùng bảo vệ Thiết Ly lúc này tuôn ra cỗ chân khí lưu cực lớn, đem Hắc Diễm Đao Luân cùng giới chỉ của Thiết Ly và Ngự Phong kiếm toàn bộ lôi cuốn vào bên trong, liền phá khai bay đi.

Nhạc Vũ thấy thế đầu tiên liền khẩn trương, ngay sau đó trong nội tâm dấy lên tia khủng hoảng mãnh liệt, phảng phất như đang có chuyện cực kỳ không hay như sắp xảy ra.

Tâm huyết dâng trào, thần hồn không yên, hẳn là tai họa buông xuống. Đạo phù kia chính là căn nguyên! Tuyệt không thể cho nó chạy thoát.

Cũng không để ý tới chân khí rối loạn, Nhạc Vũ mạnh mẽ vận chuyển Ngũ Hành chân khí trong cơ thể, lại đánh ra một đạo Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Thần Châm. Lần này tình thế cấp bách liều mạng, pháp lực trong cơ thể hắn đề tụ tới mức tận cùng, dù là ngoài ngũ hành cũng gia nhập vào bên trong.

Theo ngũ sắc xung điện bắn ra, va chạm vào trương đạo phù, nhất thời tiếng nổ vang liên tiếp truyền khắp thạch điện.

Ngay khi trái tim Nhạc Vũ co thắt lại đau đớn, ngũ sắc thần châm rốt cục đánh nát trương đạo phù, nhưng pháp lực phát ra bên trong vẫn bao phủ hai huyền binh chuẩn bị lọt vào hư không.


Ít nhất phải lưu lại Ngự Phong kiếm.

Cũng không cần Nhạc Vũ phân phó, Chiến Tuyết đã điều khiển Bạch Đế kiếm ngăn cản thanh phi kiếm màu xanh, sau đó trận đồ Thập Ngự Phục Ma kiếm cũng dốc toàn lực thúc giục lôi kéo Ngự Phong kiếm.

Khí tức trong cơ thể Nhạc Vũ vẫn dao động rung chuyển, Ngũ Hành Hỗn Nguyên pháp lực nhất thời không cách nào hội tụ. Hắn liền vỗ vào linh thú đại triệu hoán Sơ Tam. Sơ Tam sái ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang, Ngự Phong kiếm liền rơi trở xuống, bị trận đồ của Thập Ngự Phục Ma kiếm cuốn vào bên trong.

Nhạc Vũ chuyển mắt nhìn theo phương hướng hai người của Tử Nghiễn Tông bỏ chạy, chỉ thấy chỗ của hai sư huynh muội kia khi nãy, đoàn cự kén tơ vàng đang co rút lại thành hình dáng như viên đạn.

Nhạc Vũ thấy thế thở ra một hơi, biết hai người kia đã dùng biện pháp khác chạy trốn.

Điều này cũng giải quyết được một nan đề cho hắn. Hắn không phải không nghĩ tới giết người diệt khẩu, nhưng hai người này thứ nhất không có ân oán với hắn, thứ hai Tử Nghiễn Tông cũng thật khó dây vào, hắn không muốn kết đại thù với họ, trêu chọc thêm một cường địch. Nếu hai người này đã tự mình rời khỏi, thật không còn gì tốt hơn.

Chuyện hôm nay có điều duy nhất hắn không dám xác định là hai người kia có biết được cuộc tử đấu lần này giữa hắn cùng Thiết Ly hay không. Tơ vàng kia hắn cũng đã thí nghiệm qua, dù là hồn lực hay pháp lực cũng thật khó thăm dò vào. Nhưng Tử Nghiễn Tông thật cường hãn, hoặc có biện pháp khác thăm dò cũng nói không chừng.

Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ, hiện tại không phải lúc.

Tuyết nhi, nơi này không thể ở lâu! Nhìn xem có thể giá họa cho người khác hay không.

Chiến Tuyết nghe vậy hiểu ý, cả người bay lên, sau đó vô số thần lực màu trắng sái ra, khôi phục lại dấu vết chiến đấu bên trong thạch điện. Mặt đất vỡ tan khôi phục như thường, những dây leo cũng từ từ tiêu tán.

Nhạc Vũ đem hai viên kim sắc đạn hoàn cùng thủy dịch màu đen bao phủ hàn khí của Thiết Ly ném ra thu hồi, còn có kim đỉnh bị tổn hại. Sau đó lại lấy ra ba trương Chu Tước thần phù cùng ba trương Thanh Loan thần phù liên tục đánh ra, cưỡng chế phá khai ba tòa linh trận.

Cũng không để ý tới Bất Diệt Niết Bàn Du Suất Chân Diễm vẫn còn đang thiêu đốt, Nhạc Vũ mạnh mẽ xông vào bên trong, đem ba quan tài toàn bộ thu hồi, lại tế lên Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn, đem ngọn lửa còn sót lại hút vào bên trong.

Đợi đến khi Chiến Tuyết đem toàn bộ dấu vết cả hai lưu lại quét dọn sạch sẽ, Nhạc Vũ khẩn cấp kéo tay Chiến Tuyết xông ra ngoài điện.

Lúc này hắn cũng không để ý tới sẽ bị nguy hiểm bên trong Vu trận, dùng Phong Nha kiếm cùng Bi Âm đao mở đường. Hắn dùng cường độ lớn nhất mở ra Huyền Quy Tiên Trạc cùng Vạn Mộc Phong Thần Bích, thỉnh thoảng còn đánh ra một đoàn Ngũ Sắc Thần Quang, không chút dừng lại chạy nhanh tới lối ra bên ngoài.

Ngay khi hai người thật khó khăn chạy ra xa ngoài ngàn trượng, phiến không gian bên trong thạch điện liền giống như mạng nhện, biến thành rạn nứt vỡ tan, sau đó ầm ầm tan vỡ. Trong hư không, một thiếu niên tuấn mỹ bước ra, trong tay phải cầm theo đao luân cùng giới chỉ của Thiết Ly, tay trái cầm một đạo phù bị rách nát.

Đồ nhi Thiết Ly của ta, rốt cục lại cùng người nào nổi lên xung đột?

Hắn đưa mắt nhìn lướt qua mọi nơi, lại nhìn trận kỳ bị tàn phá cùng những dây leo màu xanh. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Những dây leo này tựa hồ là Thanh Ngọc Triền Ti Đằng, trận kỳ kia nhìn có vẻ quen mắt.

Theo sát phía sau, lực chú ý của Huyền Tĩnh lại bị ngọn lửa đỏ hấp dẫn.

Đây là Phần Thế Kiếp Hỏa, tông môn còn tồn tại loại hỏa chủng này chỉ có ba nhà. Tử Nghiễn Tông chuyên dùng chế kiếm, phối hợp Nhuyễn Ngân Tru Tiên Cung. Nếu nằm trong tay tu sĩ Đại Thừa, có thể tru diệt cả Linh tiên! Chẳng lẽ người giết đồ nhi của ta, chính là đệ tử Tử Nghiễn Tông. Nhưng điều này sao có thể? Thế hệ tuấn kiệt hiện tại của Tử Nghiễn Tông, có khả năng đánh ngang tay với hắn, nhưng không đủ sức lực giết hắn!

Nghĩ tới đây, chân mày Huyền Tĩnh liền cau lại, quét mắt nhìn bốn phía, không còn dấu vết nào khác cung cấp cho hắn quan sát.

Than nhẹ một tiếng, Huyền Tĩnh không khỏi nhìn vào đạo phù nằm trong tay.

- Đạo phù này ta lưu lại đề phòng vạn nhất, không ngờ lại có một ngày dùng đến nó. Nhưng chỉ tiếc đã bị tổn hại, khó thể biết được tình hình xảy ra lúc đó.