Trong ngày, Nông Dịch Sơn đã dẫn mọi người trở về bản tông. Nhạc Vũ đang lo chuyện bản thân đã thoát ly thiên địa Ngũ Hành, lúc này cũng đành gạt sang một bên để suy nghĩ cho muội muội và Nhiễm Lực.
Không ngoài dự kiến, sau khi trở về Hạ Cơ sơn thì Nông Dịch Sơn liền thu hồi phù chiếu tổng chưởng chiến sự thập tam phong phía đông. Điều này có ý nghĩa là không thể tiếp tục ở lại Hạ Cơ sơn, mà lúc này hắn cũng không thể yên tâm để mấy người Băng Thiến lưu lạc bên ngoài.
Địa vị của hắn hiện giờ đã khác xưa, cho dù là trong toàn bộ Bắc Hoang, thực lực cũng có thể liệt vào 50 cường giả đỉnh phong, cũng sẽ có khả năng có người cưỡng ép thân thích của hắn để làm các chuyện khác.
Huống chi lúc này bên ngoài còn có Thanh Châu Yêu Vương.
- Nếu là bên Thanh Châu không có động tĩnh thì còn may mắn. Nếu Yêu Vương Thương Ngô thật muốn nhúng tay Bắc Hoang thì chắc chuyện khai sơn đại tuyển tiếp theo cũng ngâm nước nóng. Bỏ đi! Đợi sau khi trở về thì đến Tập Anh điện làm chút quan hệ rồi trực tiếp đem mấy người Băng Thiến vào trong môn là xong. Mẫu thân cũng đã rất nhớ nhung bọn họ.
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ vẫn hơi ngưng mày. Chuyện Thanh Châu Thương Ngô vẫn chưa được phổ biến rộng rãi trong Quảng Lăng, hết thảy cử chỉ của Nông Dịch Sơn vẫn hoàn toàn bình thường, ngay cả đám người Thích Phụng Tiết cũng nói cười tự nhiên. Chỉ là Nhạc Vũ có thể cảm giác khí tức mấy người bọn họ cực kỳ trầm trọng.
Nghiêm Hạo nói ra vẻ không coi mấy thập tam giai Yêu tộc vào đâu. Chỉ là đối với yêu tu có thể so sánh với Đại thừa của Nhân tộc há lại không thể kiêng kị? Đơn giản là tự trấn định nói như vậy mà thôi, không thể cho là thật.
Trong số đệ tử Quảng Lăng tông đi theo cũng có một số người thông minh, sắc mặt đều lộ vẻ trầm trọng. Những người này mặc dù không biết tin tức nhưng chỉ suy đoán từ hành động vội vã trở về bản sơn của Nông Dịch Sơn thì biết trong tông tất có đại sự phát sinh.
- Thập tam giai sao?
Nhạc Vũ cảm thấy đắng chát trong miệng Dù là thần thú vào giai đoạn trước phát triển chậm chạp, hậu kỳ lại vượt qua linh thú mấy lần. Đằng Huyền cùng Sơ Tam muốn phát triển đến giai vị này cũng cần ba ngàn năm.
Về phần tu sĩ có thực lực Đại Thừa, Nhạc Vũ mặc dù [vô cùng/không hoàn toàn biết nhưng vào những động phủ trong Tử Vân Tiên Phủ kia thì biết được một chút. Linh thú thập tam giai bình thường cũng không chênh lệch quá lớn với tu sĩ Đại Thừa.
Trong hai mươi mấy vị Yêu Vương đương thế thì nghe nói có ít nhất một phần tư ở tại Thanh Châu. Tuy là chưa hẳn đều nghe lệnh Yêu Vương Thương Ngô nhưng ít nhiều cũng do hắn tiết chế. Nếu lực lượng này hợp lưu thì dễ dàng thu thập Quảng Lăng tông.
Nhạc Vũ cũng không dám suy nghĩ thêm, cảm thấy trong lòng lạnh buốt. Vì phù chiếu đã bị Nông Dịch Sơn thu hồi nên dùng lại Xuyên Vân toa, mượn lực của linh trận truyền tống trở lại Quảng Lăng sơn.
Lúc trở về tới Đại Diễn phủ, Nhạc Trương thị trông thấy mấy người Nhạc Băng Thiến thì vui mừng kinh ngạc. Nhạc Vũ miễn cưỡng cười vui, sau khi hàn huyên vài câu thì lui đi ra.
Sau khi hắn ngự kiếm tới Tập Anh điện của Thủy Hàn Phong để xin thân phận đệ tử chính thức cho mấy người Băng Thiến thì trong lòng càng nặng nề.
Với địa vị của hắn trong tông môn hiện giờ thì mấy chấp sự trong Tập Anh điện không dám nể mặt, thậm chí không cần kiểm tra tư chất đã chấp thuận thân phận đệ tử, chỉ chờ sau ngày tế tổ sẽ xem như chính thức trong tông.
Điều khiến cho Nhạc Vũ để ý chính là lúc này sự bi thảm tràn ngập Quảng Lăng sơn. Hiển nhiên đã có không ít người biết được chuyện Lệ Bi Hồi về đến Thanh Châu.
- Không biết yêu tu thập tam giai sẽ bị phiến thiên địa này bài xích đến mức độ nào.
Đây mới là điều khiến Nhạc Vũ chính thức lo lắng, bản thân hắn đã không ở trong diễn biến của thiên cơ. Ý chí của phiến thiên địa này từ khi hắn thu được đoàn tử khí đã bắt đầu không thể nhận ra sự hiện hữu của hắn.
Bất quá đổi lại bản thân Nhạc Vũ có thể thông qua kinh lịch của mình để giao lưu với những người khác của thế giới này, từ đó tiến hành tính ra quỹ tích tồn tại của bản thân, tiến tới gạt bỏ bố cục .
Phiến thiên địa mà hắn đang ở chắc là không tự có ý thức và trí tuệ, chỉ theo bản năng bài xích những gì gây mất cân đối tới quân bình của nó.
Đổi lại mà nói, hiện giờ Lệ Bi Hồi trở về Thanh Châu, mặc dù không thể mượn lực Yêu Vương Thương Ngô thì cũng có thể vì ý chí thiên địa muốn gạt bỏ hắn mà đảo ngược mệnh số.
Nếu như tới Bắc Hoang là Yêu Vương, thậm chí có thể là hai vị, ba vị Yêu Vương Thương Ngô thì thực lực hoàn toàn có thể đoạn tuyệt sinh tồn của hắn.
- Không đúng! Nếu lão thiên gia có bản sự này thì những người bị lão thiên đố kỵ trong truyền thuyết đều đã tuyệt diệt rồi mới đúng.
Sẽ không có chuyện cứ vài vạn năm lại có mấy nhân vật quật khởi thế gian, không hề nhờ vào thiên ý mà cũng có thể thao túng vạn vật.
Nhạc Vũ đang còn trầm tư trước cửa Tập Anh điện thì một đạo hồng ảnh đột nhiên xuất hiện vào chỗ hắn. Nhạc Vũ lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nhìn lại thì thấy Đoan Mộc Hàn. Nàng vừa tới trước mặt thì không chút khách khí gõ đầu của hắn:
- Đang nghĩ ngợi lung tung gì đó? Sư tôn chẳng phải đã nói chuyện bên Thanh Châu để hắn và mấy vị trưởng lão xử lý. Thực lực của ngươi hiện giờ mặc dù có thể xưng hùng Bắc Hoang nhưng còn kém xa Đại Thừa, càng không xen tay vào được. Chẳng bằng quyết tâm tu hành mới thỏa đáng. Sư tôn nói chuyện lần này cho dù ngày sau hắn không thể chuyển thế cũng sẽ dốc sức trọng thương Thương Ngô, để cho Thanh Châu biết được, Quảng Lăng tông ta đâu phải để người khác thao túng.
Nhạc Vũ gật đầu nhưng trong lòng oán thầm. Thời điểm đại địch sắp đến, trong Quảng Lăng tông còn ai có thể an tâm tu hành? Mặc dù là bản thân Đoan Mộc Hàn thì cũng chỉ cố gắng trấn định.
Câu cuối cùng càng khiến cho Nhạc Vũ kinh hãi. Không cách nào chuyển thế cũng muốn dốc sức trọng thương Thương Ngô, nói như vậy, Nông Dịch Sơn hơn phân nửa đã mang tử chí. Thương Ngô tung hoành thế gian đã mấy ngàn năm, chiến lực không thua Đại Thừa chân diệu cảnh. Mặc dù là Quảng Lăng tông mới được hai kiện trọng bảo nhưng đâu dễ dàng tổn thương hắn?
Cho dù tính tình Đoan Mộc Hàn xưa nay tùy tiện nhưng lúc này cũng không cười nổi, ngược lại lấy ra mọt giọt thủy dịch lam sắc dùng pháp lực đưa đến trước mặt Nhạc Vũ:
- Sư tôn nói ngươi tu luyện thần thông Băng Diễm tuyệt quang thì có thể cần thứ này nên để cho ta tiện đường mang tới giúp ngươi, ngươi xem có phù hợp không.
Nhạc Vũ cau mày, tiếp lấy giọt thủy dịch vào bàn tay thì cảm thấy trĩu xuống. Chỉ một giọt thủy dịch nho nhỏ nhưng nặng chừng ngàn thạch lực, cho dù hiện giờ hắn sử ra sáu trăm thạch lực cũng không thể thừa nhận. Thêm vào hàn lực kinh người lan tràn theo dọc cánh tay, ngay cả phù trận Thủy hệ cũng không cách nào hoàn toàn hấp thu chuyển hóa,
Lúc này hắn mới biết vật kia bất phàm, chỉ có thể thi triển pháp lực nâng lên rồi dùng thần hồn dò xét.
- Đây là Huyền Âm thủy? Trong tông môn lại có vật này?.
Trong lòng của hắn lúc này quả nhiên kinh hỉ như Nông Dịch Sơn nói. Huyền Âm đăng thủy quả nhiên có thể hợp dụng với Đại hóa Chư Thiên chân viêm. Bất quá theo như hắn biết, loại linh thủy này đã sớm tuyệt chủng từ mấy ngàn năm trước mới đúng.
- Việc này cũng đừng kỳ quái!
Đoan Mộc Hàn nhún vai:
- Mới vừa rồi thấy sư tôn đưa ra một cái bình trắng, bên trong áng chừng tới ba ngàn giọt, không biết hắn lấy từ đâu ra.
Nhạc Vũ giật mình, thầm nghĩ cái này nhất định là mấy năm trước được Quảng Lăng tán nhân tặng cho. Bảo bình kia có thể thừa nhận trọng lượng ba ngàn giọt Huyền Âm thủy thì bản thân cũng là trọng bảo.
Có vật ấy nên không trách Nông Dịch Sơn lúc ở Phù Sơn tuy lo lắng nhưng không hề tuyệt vọng.
- Bỏ đi, cũng không trách được hắn!
Đoan Mộc Hàn chu miệng, sau đó như trấn an hài tử, vỗ đầu Nhạc Vũ, cười nói:
- Nghe nói pháp lực của ngươi hôm nay rất cao minh, chém bay đầu mấy vị chuẩn Nguyên Anh của Phù Sơn tông. Chắc là sư phụ hiện giờ cũng thua xa ngươi, tạm thời không đấu kiếm nữa. Tađịnh quay trở lại Tiểu Quan Phong tạm thời bế quan một năm, đạt thành Kim Đan viên mãn nói sau. Nếu muốn thỉnh giáo kiếm thuật, có thể đi tìm Lí Vô Đạo sư huynh, thuật trú kiếm của hắn hiện giờ đã gần với ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhạc Vũ nghe ra mấy câu sau như Đoan Mộc Hàn đang tự tâng bốc, đến khi nghĩ lại chắc là sư phụ mình chắc đã giác tỉnh tuệ tâm. Đến khi thấy nàng trú kiếm đi về Tiểu Quan Phong thì bật cười. Vừa rồi Đoan Mộc Hàn chiến đấu với Yến Dương Tông ở phía nam còn hung hiểm hơn bên Hạ Cơ sơn, càng thêm khiến hắn lo lắng, đang định nói với nàng mấy câu mà đành thở dài.
Sau một lát, Nhạc Vũ nhíu mày dùng thần niệm thăm dò vào đến Thông U châu rồi Chiến Tuyết bước ra.
Nhạc Vũ quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong:
- Đại Diễn trận đã hoàn thành mấy phần?.
- Thiếu gia, hôm qua Tuyết Nhi vừa hoàn thành bảy bộ phận.
Thấy Nhạc Vũ tựa hồ có chút thất vọng, Chiến Tuyết hơi chút chần chờ, lại mở miệng nói:
- Thiếu gia, nếu có chuyện gì thì ngài và chủ mẫu cùng tiểu thư có thể lui vào thần quốc.
- Đâu có đơn giản như vậy! Hoàn thành phần thứ bảy thì có thể coi như được năm thành? Vậy cũng là đủ rồi
Nhạc Vũ nhếch miệng, sau đó nhìn lên trên không.
- Thú vị, đấu với trời sao?