- Thời thế biến đổi, lúc trước không được, hôm nay chưa hẳn. Trong vòng mười năm, dãy núi Phượng Hà đã không còn là chốn dung thân cho Yêu tộc Tam Sơn.
Huống chi nghĩa phụ Lệ Bi Hồi hiện giờ đã bí tông ta trấn áp trong Lôi Vân cốc, với tính tình bất khuất của gia hỏa kia sao có thể chịu được?
Thích Phụng Tiết cau mày nói:
- Nếu như là ta, nhất định cũng sẽ chọn lựa như vậy.
Nghiêm Hạo nhẹ giọng cười cười:
- Nếu là hai vị yêu thú cấp mười ba thủ hạ của Thương Ngô chạy đến Bắc Hoang thì cũng chưa tính là gì, tối đa cũng chỉ là tạm thời co rút lại. Chuyện ủy thác Luân Hồi bàn cho Tàng Trân Các đấu giá đã được một năm, cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Ba mươi ba châu Trung Nguyên, thậm chí Đông Hải Nam hoang đều đã nhận được tin tức. Một tháng sau, nhất định sẽ có cao thủ tụ tập dưới chân Quảng Lăng sơn. Yêu tộc cũng không dám làm lớn chuyện này. Bất quá nếu là bản thân Thương Ngô tới đây thì khác.
Mọi người đều chấn động. Nông Dịch Sơn cũng không muốn nói nhiều việc này, phất tay rồi chuyển nhìn qua Nhạc Vũ, nhẹ giọng cười nói:
-Chuyện của Phù Sơn, Tiểu Vũ làm không tệ, giải quyết tất cả hậu hoạn. Phía đông Quảng Lăng sơn ta sau này có thêm một bình chướng. Bức bách Ninh Càn Khôn tự sát có thể nói là bút pháp thần kỳ!
- Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh!
Nhạc Vũ bình thản cúi người thi lễ, sau đó lấy Huyền dương Thái Cực Đồ từ trong Tu Di Giới ra cho Nông Dịch Sơn. Ánh mắt Thích Phụng Tiết cũng đều nhìn cả vào bảo vật này.
Nông Dịch Sơn cầm bảo vật trong tay, dùng hồn thức thoáng tìm tòi, sau đó hơi động dung:
- Tịnh Hải tông không hổ là đại tông truyền thừa năm vạn năm. Bảo vật này tinh kì, kết cấu linh trận bên trong cực kỳ huyền ảo, với tu vi ta hiện giờ vẫn không thể tận giải.
Nói đến đây, trong giọng Nông Dịch Sơn thêm vài phần vui mừng:
- Có bảo vật này, thêm vào Tử Cầu kiếm thì coi như nhiều hơn vài phần nắm chắc để đối phó Thanh Châu Thương Ngô. Chỉ cần giữ vững bản sơn, cho dù mất đi những linh mạch Dược Viên khác thì tông ta cũng có thể bảo tồn đầy đủ nguyên khí. Nhiều lắm qua vài thập niên đã có thể hiệu lệnh Bắc Hoang mà thôi. Chỉ tiếc, bảo vật này là một trông bốn tiên bảo danh chấn Đông Hải, Tịnh Hải tông sẽ không dễ dàng vứt bỏ, chắc sẽ tới đòi.
Nghiêm Hạo nghe vậy cười nhẹ:
- Đòi hỏi không sai, bất quá tông ta lấy được vật này từ Phù Sơn tông, không liên quan gì đến Tịnh Hải tông. Bọn họ muốn lấy được thì cũng phải đưa ra vật tương đương mới được.
Nông Dịch Sơn cũng không trả lời, thấy Nhạc Vũ đang đem hết toàn lực bức ra một tia Đại Hóa Chư Thiên chân hỏa từ Ngọc Hoàng Long Nhạc Trấn thì mỉm cười:
- Không cần vất vả như thế! Lần này có thể bình định Phù Sơn, Vũ nhi cư công chí vĩ, trong tông môn nhất thời không lấy được ra thứ gì khen thưởng ngươi. Một bộ Thập ngự Phục Ma Kiếm trận trận đồ có vẻ còn nhẹ, hỏa chủng này nếu có ích với ngươi thì cứ lưu lại đi! Đợi sau này về lại tông môn, sư tổ sẽ cho ngươi một phần đại lễ, chắc chắn sẽ khiến ngươi kinh hỉ.
Nhạc Vũ nghe vậy cũng thôi không hành động, thu lại Đại hóa Chư Thiên châm viêm để Ngũ Sắc Thần Thạch trấn áp. Chuện trong Tử Vân Tiên Phủ sở đắc Đại Tiên Thiên Huyền Băng Li Hỏa Chân Quyết hắn vẫn chưa từng giấu diếm được Nông Dịch Sơn, dĩ nhiên lão biết thứ gì có ích cho hắn.
Hắn nghe Nông Dịch Sơn nói vậy thì cũng có mấy phần mong chờ. Ngay cả Chưởng giáo sư tổ cũng nói là đại lễ vậy thì nhất định bất phàm, cũng chưa hẳn là trân quý mà là trọng yếu với hắn.
- Chẳng lẽ là có quan hệ với Đại Tiên Thiên Huyền Băng Li Hỏa Chân Quyết? Sau khi tìm được hỏa chủng này thì mình đang cần một tinh hoa Thủy hệ, chắc là trong tông môn có vật này?
Theo như ngọc giản mà Nhạc Vũ đọc trong Tử Vân Tiên Phủ thì Đại Tiên Thiên Huyền Băng Li Hỏa Chân Quyết có hai bảy tầng, cứ ba tầng thì cần một loại tinh hoa Thủy, Hỏa tương ứng, cuối cùng đẩy Băng Diễm tuyệt quang lên đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, có thể so sánh với bất kỳ thần thông siêu việt nào trên thế gian. Bản thân Tử Vân lúc tu thành cũng cảm thán có uy lực không kém gì Đại Ngũ Hành diệt tuyệt Thần Châm, mặc dù bản thân ông mới tu luyện đến tầng thứ 21 do thiếu chân thủy linh hỏa tương ứng.
Đại Tiên Thiên Huyền Băng Li Hỏa Chân Quyết của Nhạc Vũ hiện giờ đã là tầng thứ năm viên mãn. Chỉ chờ này Ngũ Sắc Thần Quang đẩy thêm một tầng là tới tầng thứ sau, khi đó sẽ đau đầu vì việc này.
Còn có một bảo vật khác mà Nông Dịch Sơn nói tới cũng khiến hắn để ý, có thể sánh vai với Huyền dương Thái Cực Đồ và Tử Cầu kiếm, chẳng lẽ là một bảo vật nhất phẩm khác.
Long Tước phiến đã khiến hắn cực kỳ bất ngờ, trong tông môn lại còn có một kiện bảo vật khác.
Xử trí sau đó, Nông Dịch Sơn cần chờ người Phù Sơn tông tới bái kiến, còn phải giải tán chư tông tới đây lần này không hề có được một điểm chỗ tốt.
Nhạc Vũ một mình đứng chờ trên đỉnh núi, sau đó một lát đã thấy Trần Đông từ xa bay đến. Lúc này hắn cũng đã không còn thần sắc phẫn hận như lúc trên đỉnh Phù Sơn mà chỉ còn lại vẻ áy náy, vừa mới đến đã không ngớt nói câu tạ lỗi.
Nhạc Vũ cười khẽ, cũng không xem lời của Trần Đông là đúng. Tuy hắn hận Phù Sơn tông tới cực điểm nhưng vì nguện vọng lâm chung của Nhạc Uyên Hồng mà không thể không đưa tay để duy trì đạo thống. Người của Phù Sơn tông chỉ cần thoáng thông minh một chút sẽ không tự tuyệt cường viện này của hắn. Người trước mắt hắn không nghi ngờ là người thông minh, cho dù trong lòng thống hận cũng sẽ không biểu hiện trên mặt.
Khách khí hơn mười câu, cuối cùng Trần Đông nói ra ý đồ thực sự.
- Mấy vị trưởng lão trong tông ta đã có bàn bạn thống nhất để tam đồ đệ Ân Hoa của Uyên Hồng lão đệ chấp chưởng Phù Sơn. Người này thiên phú bất phàm, không lâu đã thành công Kết Đan, có thể kế nhiệm vị trí Chưởng giáo. Bất quá hiện giờ kinh nghiệm hắn còn thấp, kính xin Nhạc đạo hữu có thể chiếu cố.
Thần sắc Nhạc Vũ khẽ động, dù vẫn im lặng nhưng sắc mặt đã hơi dịu đi, thầm nghĩ mấy người Phù Sơn tông coi như thức thời.
Vào lúc hắn gia nhập Phù Sơn vẫn luôn có hảo cảm với Ân Hoa. Nguyên do là bởi vì quan hệ với Nhạc Uyên Hồng, lại có chút tình cảm hương khói. Mấy đệ tử của lão tổ tông cũng đều là người trọng tình, cho dù thân lâm hiểm cảnh vẫn chưa từng phản bội, tâm tính có thể coi thuần hậu, cũng là người có thể giao kết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Bất quá kinh lịch qua chuyện vừa rồi của Phù Sơn, đoán chừng mấy người này cũng sẽ thống hận Nhạc Vũ, chỉ có thể nói là thiên ý trêu người.
Trần Đông thấy tuy sắc mặt không kiên nhẫn nhưng vẫn gật nhẹ nên lập tức vui vẻ, đang lúc định rời đi thì tâm niệm chợt động, xoay người nói:
- Nhạc đạo hữu, ta nhớ tới một chuyện có thể có chút tác dụng với ngươi. Kỳ thật vài ngày trước cuộc chiến Hạ Cơ sơn thì Ninh Càn Khôn đã từng liên thủ ba vị Nguyên Anh Trưởng lão trong tông, tiêu hao mười năm thọ nguyên bày ra Âm Dương cửu dịch trận để suy tính mệnh số tương lai của ngươi. Kết quả là tốn thời gian hơn mười ngày, thậm chí nôn ra máu nhưng vẫn không thể nhìn thấy. Vì thế mà Ninh Càn Khôn lo lắng, không chờ nguyên khí khôi phục, liền dốc hết lực tông môn đánh Hạ Cơ sơn.
Nhạc Vũ nghe vậy trừng mắt:
- Mệnh số Nhạc Vũ ta đã có chư vị trưởng bối Quảng Lăng tông che lấp. Tính toán không ra, cũng không kỳ quái!
Nhạc Vũ vừa nói đồng thời nhớ lại tình hình trong ngày tế tổ. Với năng lực của Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu, nếu có thể biết rõ nền tảng của hắn nên đã động chút tay chân, dùng lực tiên nhân để ngăn cách thiên cơ, người bên trong thế giới này nhất định không thể biết được vận số của hắn.
Trần Đông nghe vậy lắc đầu:
- Tình hình bất đồng, đạo bói toán tuy có tu sĩ ra tay che dấu thì cũng có thể nhìn ra một chút. Lúc ba vị trưởng lão trong tông tính toán ra một phần thì cuối cùng chứng kiến chỉ là một mảnh Hỗn Độn. Ninh Càn Khôn cũng chính miệng nói ngươi không ở trong thiên địa Ngũ Hành.
Nhạc Vũ rốt cục động dung, giống như là nghĩ đến điều gì. Hai mươi ngày sau khi hắn tới Hạ Cơ sơn cũng là lúc đoạt được tử khí, thiên cơ sở dĩ hỗn độn không rõ chẳng lẽ vì vật này.
Thời gian thôi diễn ứng vào lúc hắn chạm vào Ngũ Sắc Thần Thạch, sau khi tử khí nhập vào cơ thể thì Ninh Càn Khôn liền không thể tiếp tục.
- Thế gian trừ người có đại khí thừa thiên, cùng người ngoài thiên cơ còn có loại người không bị thiên ý vây khốn. Nếu đã thoát khỏi thiên ý thì sao có thể tính toán. Mấy vị đạo tổ trong truyền thuyết thượng cổ và một số người có đại thần thông đều thuộc loại này.
Trần Đông nói đến đây thì lộ vẻ phức tạp, nhìn về phía Nhạc Vũ:
- Bất quá không bị thiên ý vây khốn thì có lợi có hại. Cũng như trên bàn cờ, nếu như thoát khỏi khống chế thì biến hóa vô cùng. Nhưng nếu có cơ hội thì sẽ bị thiên địa dốc sức gạt bỏ, hung hiểm càng lớn. Nhạc đạo hữu ngày sau cần phải tự giải quyết cho tốt!
Nhạc Vũ hơi gật đầu, xem như tạ ơn. Nhìn xem người này bay về phía xa, trong lòng thầm cảm kích.
Hắn đã không ở trong biến ảo của thiên cơ, nếu tuy tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong có biết được thì nói không chừng đã trễ.
- Thoát thân ở ngoài thiên địa Ngũ Hành sao?
Thu hồi ánh mắt, trong lòng Nhạc Vũ vừa lạnh buốt vừa mừng rỡ.