Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1343: Khinh người quá đáng!


Bảo Sinh phật nghe vậy lửa giận ngập trời, đứng phắt dậy nhìn hằm hằm Nhạc Vũ.

- Bệ Hạ đã biết Bất Động Như Lai là bị người khác khống chế vậy cũng biết một xử vừa rồi không phải là bản ý của hắn, sao còn hạ độc thủ như thế?

Nhạc Vũ cũng không thèm nhìn qua Bảo Sinh, đợi đến khi Ngũ Sắc Thần Quang quét đi nhiều loại cấm chế trong khay ngọc mới cười lạnh:

- Chuyện trẫm làm có cần giải thích với ngươi? Muốn trảm sát là trảm sát, muốn lưu lại một mạng liền lưu hắn một mạng, làm sao cần lý do?

Bảo Sinh cứng miệng, cảm giác lồng ngực như bị lửa giận làm vỡ tung, lại chỉ cảm giác rét lạnh vô tận, đứng sững một chỗ, âm tình bất định. Lúc này nếu tam giáo liên thủ có thể áp chế Nhạc Vũ nhưng với Đại Ngũ Hành Nguyên Từ Diệt Tuyệt Quang Châm đã tới cảnh giới khai thiên thì dù thắng cũng phải trả một cái giá thật đắt.

Lúc này hơn mười vị Hỗn Độn Kim Tiên cũng đều tế lên linh bảo nhưng không ai đi theo vết xe đổ của Bất Động Như Lai chủ động trêu chọc Nhạc Vũ, thậm chí đạo thuật phù pháp, thần thông linh bảo đều thôi động đến cực hạn, chỉ cầu một đường sinh cơ dưới sự trùng kích của quang châm, nếu không phải cố kỵ mặt mũi tam giáo lẫn Hạo Thiên Dao Trì thì hận không thể lập tức ly khai.

Rõ ràng biết được vận tốc của Đại Ngũ Hành Nguyên Từ Diệt Tuyệt Quang Châm là cực hạn thế gian, hoàn toàn bỏ qua pháp tắc thời không, vô luận cự ly xa ngàn trượng hay nghìn vạn dặm thì kết quả cũng giống nhau nên càng tránh xa vị Tử Vi Đại Đế đang lúc nổi giận này càng xa càng tốt.

Bảo Sinh Như Lai nhìn qua mọi người, chỉ thấy ngoại trừ mấy người thì cơ hồ tất cả đều nhìn tránh đi, chỉ có mấy người Quảng Thành mới lộ vẻ kiên quyết.

Chỉ có cùng này Quảng Thành/Nghiễm Thành mấy người đối mặt lúc, mới có thể gặp bên trong [đều/thậm chí] ẩn thấu mấy phần kiên quyết chi ý.

Kim Linh thánh mẫu trầm ngâm một lát rồi không chút do dự đứng lên:

- Bệ Hạ hành sự cần gì bá đạo như thế? Thứ cho Kim Linh vô lễ, lúc này cũng không thể dễ dàng để cho bệ hạ rời khỏi, không vì mặt mũi tam giáo mà là cầu an cho ngày sau.

Vừa nói xong thì một bảo tháp chín tầng bay thẳng lên không trung treo trên đỉnh đầu, xuất ra từng luồng sóng linh quang tứ sắc thoáng áp chế ngũ sắc quang hoa.

Tam Tiêu nương nương bên cạnh cũng nhìn nhau rồi Bích Tiêu lấy ra một kim bồn chừng một xích, khẽ thôi động pháp quyết liền có một hấp lực cực lớn nhiếp lên Phiên Thiên Ấn.


Thần sắc Vân Tiêu càng lạnh lẽo, huy xuất một kim đấu hợp lực với Quỳnh Tiêu, cưỡng ép hấp thu ngũ sắc quang hoa chung quanh chuyển thành linh lực Ngũ Hànhtán dật.

Có tụ bảo kim bồn trợ nhiếp Linh Bảo, Tứ Tượng kim tháp cùng Hỗn Nguyên Kim Đấu trấn áp Ngũ Sắc Thần Quang, thần sắc Quảng Thành Tử cùng Bảo Sinh khẽ buông lỏng, cảm giác việc điều khiển Phiên Thiên Ấn cùng độ thế kim linh khôi phục một chút.

Mà mấy người còn lại cũng không chần chờ, từng người thi triển thần thông Linh Bảo khiến dưới bàn đào nhất thời linh lực hội tụ, quang hoa tứ tán.

Nhạc Vũ cười nhạt, biết tu sĩ tam giáo rõ ràng đã động sát cơ, cũng biết tâm tư mấy người Bảo Sinh Kim Linh dù hôm nay mất hết mặt mũi, cũng không không tiếc trả giá chịu thiên đạo cắn trả muốn hợp lực lưu hắn lại đây. Cũng không có lệnh sư trưởng, chỉ là quyết đoán trong chớp mắt, ném đi hết thảy cố kỵ, cũng không nửa chút lưu tình.

Rất nhiều Hỗn Độn Kim Tiên hợp lực, vừa ra tay đã toàn lực, chân lực mênh mông tụ tập, quang hoa linh bảo khiến ngay cả trong lồng ngực hắn cũng nhiều lần báo động!

- Thú vị! Quyết đoán như thế không hổ là nhân kiệt tam giáo. Chỉ tiếc có chút không biết tự lượng sức mình.

Cười lên ha hả, dưới sự ngạc nhiên của mọi người, một tia hồn ý của Nhạc Vũ đột nhiên kích động vào trong đan điền khiến một luồng ý niệm còn lăng lệ ác liệt hơn gấp mười lần Hồng Mông kiếm ý tán xuất, chỉ trong một sát na đã khuếch trương ngàn vạn trượng bao trùm cả rừng đào, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả tỉ dặm bên ngoài.

Vô số tiên tu lập tức mặt mũi tràn máu, người nào có tu vi thấp đều trực tiếp ngã nhào xuống đất. Ngay cả bản thân Nhạc Vũ cũng không thể nào điều khiển kiếm ý cường tuyệt như vậy, chỉ có thể toàn lực ước thúc tập trung quanh mười vạn trượng bao lấy rất nhiều Hỗn Độn Kim Tiên nhưng chỉ một chút dư lực cũng đã khiến thần hồn Đại La Kim Tiên, Thái Thanh Huyền Tiên trọng thương. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong hơn vạn nữ tiên càng chỉ có mấy người có thể nỗ lực duy trì thần trí, còn lại ai cũng chóng mặt mê man mất đi ý thức.

Bích Hà Nguyên Quân càng thêm đứng mũi chịu sào, với tu vi Thái Sơ Kim Tiên đỉnh phong của nàng nhưng ánh mắt cũng gần như tan rã mấy chục Thượng Cổ đại năng, chuẩn Thánh đều cảm thấy thần hồn chấn động, cơ hồ đã mất đi ý thức.

Bích Tiêu tay nâng tụ bảo kim bồn phảng phất như bị một gậy vào đầu, trong một sát na ý thức ngây ngốc, đến khi tỉnh lại thì thấy cổ tay mát lạnh, đôi bàn tay như ngọc đã đứt đoạn, mi tâm ứa ra một vệt máu, cảm thấy một vật canh kim vô hình tích đã xuyên qua đó vào trong thân thể, khóa chặt thần hồn tủy não, chỉ cần thoáng tìm tòi sẽ khiến nàng thần hồn câu diệt.

Tụ bảo kim bồn tức thì bị một đạo ngũ sắc quang hoa cuốn lên, chỗ mi tâm vừa có phản ứng thì cảm giác kiếm ý tùy thời trùng kích, chỉ có thể nhìn chí bảo bay về hướng Nhạc Vũ.

--- Thiên Ý chi kiếm! Ngọc Thanh phân quang thác ảnh đại pháp!


Nhìn qua tụ bảo kim bồn bị cưỡng ép nhiếp đi, Bích Tiêu chỉ cảm thấy lạnh buốt, sợi tơ canh kim chỗ mi tâm rõ ràng là do đại pháp kia ngưng tụ mới cường tuyệt như vậy!

Lấy ảo pháp Kim Linh ngưng tụ thành vật nhưng cường hoành sắc bén không thua một số Tiên Thiên siêu phẩm binh khí! Cũng không biết là do phân quang thác ảnh kiếm quá mạnh mẽ hay bản thể linh vật của hình chiếu phân quang có phẩm giai cực cao, kết hợp với Hữu Vô tướng kiếm quả nhiên có uy năng kinh khủng. Nếu như Nhạc Vũ không lưu thủ thì chỉ sợ nàng giờ đã trực tiếp thân vẫn.

Thiên Ý Kiếm chặt đứt đôi bàn tay nàng cũng đồng dạng khiến người kinh tuyệt, vô thanh vô tức không cho nửa phần kháng cự!

Vân Tiêu Quỳnh Tiêu lúc này lần lượt tỉnh lại, sau khi thấy vậy đều biến sắc, có tâm ngăn cản nhưng lại cảm giác không thể làm gì, cho dù còn pháp lực cũng không dám tùy tiện. Sinh tử Bích Tiêu vẫn trong tay người kia, sợ chỉ cần hơi có ý động thủ sẽ xảy ra bất trắc.

Quần tiên tam giáo đang vận sức chờ động thủ cũng nhất tề dừng lại, đứng ngây ra tại chỗ. Cũng không phải cố kỵ tính mạng của Bích Tiêu mà bên cạnh Nhạc Vũ đã mở ra một tòa ngũ sắc kiếm trận, cũng không phải là tiên thiên chí thánh mà mờ ảo thông với thiên đạo, tràn ngập khí tức nguy hiểm vô cùng.

Mấy người có tu vi yếu hơn trong đó đã đột nhiên tràn ra tơ máu từ cổ, lúc này nếu như ra tay dĩ nhiên Nhạc Vũ khó toàn thân trở ra nhưng hơn nửa người ngồi đây sợ là cũng lập tức thân vẫn.

Trong lúc nhất thời, mấy người Kim Linh Quảng Thành Bảo Sinh đều lộ vẻ do dự, cũng không còn tâm chí kiên quyết liều chết đánh cược một lần.

- Tụ bảo kim bồn? Kiện bảo bối này thật đúng không tệ! Ba vị để trẫm mượn mười vạn năm như thế nào?

Đợi đến lúc kim bồn bị nhiếp đến trước người, Nhạc Vũ phất tay đồng dạng xóa đi cấm chế hồn niệm thu vào tay áo, sau đó lại chiêu lấy khiến từ mi tâm Bích Tiêu phun ra một đạo tơ máu, rút đi vật canh kim tùy thời có thể khiến nàng vẫn lạc.

--- Niệm tình ba ngươi có giao tình sâu xa với Hồng Vân tổ sư, trẫm hôm nay chỉ lấy hai tay ngươi, không so đo chỗ mạo phạm!

Trong ý của hắn lộ rõ vẻ trên cao nhìn xuống, càng thêm vài phần giễu cợt. Bích Tiêu vốn nổi giận nhưng ngay sau đó thấy ánh mắt lạnh như băng của hắn trông lại thì lạnh toát.

Những Đại La Kim Tiên lúc này cũng thoáng khôi phục, nhìn thấy cảnh trước mắt đều giật mình kinh ngạc, cảm giác vô lực bị người khống chế sinh tử lại lần nữa dâng lên.

Nguyên vốn nghĩ rằng vị Tử Vi Đại Đế lần này không chết cũng sẽ trọng thương, lại không ngờ tình thế đảo ngược như vậy, dùng lực một người độc chiếm quần tiên tam giáo vẫn chiếm thượng phong, trước đánh trọng thương Bất Động Như Lai, giờ lại chém đứt tay Vân Tiêu không hề cố kỵ.

Bích Hà Nguyên Quân thanh tỉnh cuối cùng càng thêm buồn bực, từ đầu đến cuối không thấy Nhạc Vũ có nửa phần chật vật, trái lại huy sái tự nhiên giữa quần tiên.

Tiếp đó nàng lại càm kinh hãi, Xiển Tiệt hai giáo cùng với Tây Phương nhất mạch lần này tới đây không nhiều nhưng đều là tinh hoa trong môn,chiến lực vượt xa tu sĩ cùng giai nhưng trước mặt Nhạc Vũ lại bị áp chế gắt gao, dù là sợ ném chuột vỡ bình thì thần thông đại pháp như thế cũng khiến người khác tuyệt vọng! Cũng không biết kết quả ngày hôm nay đến cùng thế nào mới xong.

Sau một khắc, Dao Trì thánh mẫu vươn người đứng lên, mắt như u hỏa, mặt trầm như nước:

- Hay cho trung thiên tử vi Bắc Cực Đại Đế, thật sự là khinh người quá đáng!