- Đã đến thời gian?
Bước một bước xuyên qua hơn trăm vạn trượng, thần sắc Ngọc Lăng Tiêu điềm đạm, cũng không quá nhiều tiếc nuối, từ một bên khác Tử Vân cũng đồng dạng không hề có dấu hiệu xuất hiện ngoài trăm trượng, thần sắc hứng thú nhìn Hà Đồ Lạc Thư bên cạnh Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ cũng không trả lời, đưa mắt nhìn lên huyết kén trên không trung, ngay vào sát na này, những sợi tơ lự chiến sát và tín ngưỡng cũng bắt đầu nhanh chóng co lại, bên trong bước ra một thân ảnh yểu điệu đến bên cạnh Nhạc Vũ, thi lễ với Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu.
Hai người cũng cẩn thận đánh giá Chiến Tuyết , sau một lát, Tử Vân cười nói:
- Không tệ! Thần cách cấp mười tám, hai môn vô thượng thần thông, sư muội này của Vũ nhi quả thực không tệ. Ta xem chiến lực của nàng đã có thể so với lúc ngươi đạt Kim Tiên!
- Sư tôn khen sai rồi!
Nhạc Vũ áy náy, trong lòng lại vô cùng mừng rỡ, chiến lực Chiến Tuyết lúc này quả thật có thể so được với khi hắn đạt Kim Tiên toàn thịnh.
Bất quá nếu nói thực lực Chiến Tuyết tương đương với hắn lại sai lầm, dù bỏ đi những linh bảo kia thì vẫn còn kém một đoạn rất lớn.
Thần thông pháp môn mà Chiến Tuyết tu hành dù là Vô thượng lôi pháp hay Huyền sát Chiến Ma chân khí, thậm chí là thần vị chiến thần cấp mười tám đều có lực phá hoại khủng bố, nếu như cùng giai cơ hồ không người nào ngăn nổi một kích.
Nhưng tu sĩ trong lúc đấu pháp cũng không chỉ có lực công kích càng cường thịnh liền càng có thể thủ thắng.
Ví dụ như bản thân Nhạc Vũ có hơn mười loại thần thông có thể khắc chế bất cứ công pháp nào trên thế gian, huyễn thuật cũng đạt tới tầng thứ vô thượng, càng như hổ thêm cánh, nếu chính diện đối kháng, Chiến Tuyết tuyệt không có nửa phần sinh cơ.
Nhạc Vũ cũng không nghĩ thêm, đem Ngọc Lăng Tiêu cùng Tử Vân đạo nhân ra khỏi Diễn Thiên Châu, thuận tiện ném chiếc váy giáp huyết sắc cho Chiến Tuyết khiến nàng lộ vẻ kinh hỉ, nếu không cố kỵ có hai vị trưởng bối thì đã hận không được lập tức mặc vào.
Ba người đứng trong hư không một lát thì đã thấy từ xa một đạo ngũ sắc quang hoa nhanh chóng bay đến, đến khi tán đi thì người bên trong chính là Khổng Dật, còn chưa đến đã hừ lạnh:
- Đã tới ước hẹn nửa năm! Vật kia đã luyện thành. Trong giọng ngoại trừ tâm thần bất định còn ẩn hiện vẻ sốt ruột.
Nhạc Vũ lắc đầu, cũng không nói nhảm, đem ngũ linh hàm quang phiến, có cả ngũ sắc quang linh đưa đến trước người Khổng Dật:
- Đã luyện tốt, ta gọi nó là ngũ linh hàm quang phiến, không biết sư đệ có thấy thoả mãn?
- Ngũ linh hàm quang phiến?
Khổng Dật nhíu mày tiếp lấy, sau đó lộ vẻ vui mừng:
- Không ngờ bản sự luyện khí của ngươi thật đúng là không tệ!
Cũng không muốn khen thêm vài câu, Khổng Dật nhìn sang ba người còn lại, lúc nhìn thấy Ngọc Lăng Tiêu thì khẽ giật mình, lại nhìn về Tử Vân càng thêm kinh hãi.
- Một vị Thái Thượng hồn ấn, một vị Thái Sơ hồn ấn, Khổng Dật ta may mắn lại một lần gặp được hai vị có tư cách Dĩ Lực Chứng Đạo.
Nói tới đây, Khổng Dật nhìn sang Chiến Tuyết, tinh quang trong mắt bùng lên.
- Miễn cưỡng có thể ngăn cản một vị Thái Sơ Kim Tiên! Cũng có tư cách nhập vào Hỗn Độn hải!
Thuận miệng bình phẩm vài câu, Khổng Dật nhìn lại Nhạc Vũ:
- Ta đã tìm được chỗ người nọ. Có ba người này, tăng thêm ta và ngươi, cũng là miễn cưỡng có vài phần nắm chắc vây giết nhưng ngươi muốn động thủ bây giờ?
- Chờ đã!
Đáp gọn một câu, Nhạc Vũ nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất nhập định.
Khổng Dật cũng không hỏi thêm, trên mặt như đang suy nghĩ điều gì.
Đứng yên trong hư không chừng nửa ngày, không gian trước người Nhạc Vũ đột nhiên lóe lên một điểm quang hoa thất thải, chỉ thấy một đồ án cực lớn không hề báo hiệu xuất hiện rồi một nhân ảnh từ trong đó bước ra.
Tử Vân chân nhân cùng Ngọc Lăng Tiêu nhìn qua giống như đã sớm có sở liệu, từng người cúi đầu làm lễ.
Ánh mắt Khổng Dật ngưng tụ:
- Hi Hoàng? Ta còn nói là ai có thể có tư cách khiến bốn người chúng ta đứng chờ, nguyên lai là sư huynh mời người đứng đầu Tam Hoàng.
Phục Hy bước ra khỏi đồ án bát quái thì cười nhẹ chắp tay:
- Phục Hy có việc đến chậm, mong chư vị thứ tội!
Sau đó nhìn về phía Nhạc Vũ:
- Đại Đế đã mời, Phục Hy không dám không đến! Bất quá bản thể và tam thi nguyên thần của ta đều không thể rời khỏi Hỏa Vân Động. Hóa thân này chỉ có ba thành pháp lực, chỉ sợ cũng không cách nào giúp ích quá nhiều!
Nhạc Vũ không chút nào để ý, mở mắt ra nói:
- Thỉnh Hi Hoàng tới đây, chỉ vì mượn lực Bệ Hạ che lấp Thiên Cơ!
Tiếp đó hắn lật tay phải lấy ra Trấn Thế Chung nói:
- Thời gian còn không nhiều lắm, kính xin chư vị đi vào che dấu!
Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu nghe vậy không chút do dự theo Chiến Tuyết cùng một chỗ trốn vào trong chung, Phục Hy cùng Khổng Dật hai mặt nhìn nhau rồi cũng theo sát.
Đợi đến lúc thân ảnh năm người lần lượt biến mất thì Nhạc Vũ cũng hóa thành một đạo ngũ sắc quang hoa nhanh chóng xuyên qua thời không loạn lưu, qua hơn mười ngày mới tới một phiến không gian cực kỳ kỳ dị, linh lực thời không cực kỳ cuồng bạo.
Đưa mắt về xa mơ hồ có thể thấy được một vòng xoáy cực lớn, cũng không hấp thu lực lượng mà ngược lại không ngừng tạo ra linh lực cùng không gian sau đó vung ra phía ngoài.
Vô số thế giới Tiểu Thiên cùng mảnh vỡ thời không không ngừng sinh ra từ sâu bên trong rồi thoát ly khỏi vòng xoáy, chỗ trung ương nhất là một đoàn hoàng quang không rõ diện mạo.
- Đây là Hỗn Độn hải?
Nhạc Vũ nhíu mày, cẩn thận quan sát, thấy trong vòng xoáy có không ít Hỗn Độn chi khí, ngoài ra cũng không thiếu Huyền Hoàng chi khí, bất quá lại tán tràn tứ phương, phân bố cực lớn, cực kỳ mỏng manh, rất khó thu thập, bên trong càng cực kỳ hung hiểm, thế giới Tiểu Thiên thành hình có thể thoát ra cực ít, tuyệt đại đa số nổ tung khiến thời không phong bạo lên đến cực điểm.
Chỉ trong một sát na đã có mấy lần nổ bung, uy lực có thể so với một kích toàn lực của Thái Thượng Kim Tiên khiến người ta kinh hãi lạnh mình, chỉ cần một chút vô ý sa vào vòng xoáy bị kết quả thân mạch, cũng khó trách có nhiều khí Hỗn Độn như vậy nhưng lại rất ít người tới đây.
Dù là Thái Thượng Kim Tiên hành tẩu ở đây cũng hung hiểm khó lường, muốn thu thập được đầy đủ Tiên Thiên linh bảo Hỗn Độn chi khí trên nhất phẩm lại càng không biết bao nhiêu thời gian.
- Truyền thuyết sau khi Bàn Cổ khai mở thế giới thì Hỗn Độn hải chính thức là một trong những khởi nguyên của thế giới! Cũng có truyền thuyết, hạch tâm Hỗn Độn hải chính là nội đan Bàn Cổ.
Quanh người lại sáng lên một đồ án bát quái rồi thân ảnh Phục Hy xuất hiện bên cạnh Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ cũng lơ đãng, sở dĩ bảo mấy người trốn vào Trấn Thế Chung là để giấu diếm mấy vị Thánh Nhân đạo tổ, cũng không thể qua mắt thiên đạo.
Còn trong Hỗn Độn hải, vốn đã có sẵn năng lực đảo lộn thiên cơ, đã đến đây bản thân cũng đã không có gì đáng ngại.
- Nhớ khi Hồng Hoang chưa từng vỡ vụn thì ta đã tới đây mấy lần, khi đó bên ngoài Hồng Hoang có không ít thế giới Tiểu Thiên, trong Hỗn Độn hải cũng không hung hiểm như vậy, so ra Hồng Mông Hải còn hiểm ác hơn, đến nay vẫn chưa có ai tiến vào, bất quá Hồng Quân La Hầu thì ta không biết được, nhưng dù muội muội của ta cũng không dám đơn giản đi vào. Ta cùng với Hiên Viên từng có suy đoán, đến khi triệt để khống chế được đây thì cũng là ngày Hồng Hoang triệt để diệt vong, tái tạo! Tối đa, cũng chỉ có hàng tỉ năm mà thôi. Thế giới này vốn sinh ra đã kém cỏi.
Phục Hy thở dài lắc đầu, Nhạc Vũ vô thức nhíu mày, hắn cũng từng nghe như lời của Phục Hy nói trước lúc Hồng Hoang nứt vỡ thì ngoài Địa Tiên giới có trăm vạn thế giới Tiểu Thiên nhưng hai câu cuối cùng thì lần đầu mới nghe. Phục Hy Hiên Viên đều là đại gia về trận đạo, kết quả thôi toán của hai người cơ bản có thể coi như kết luận. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Bất quá hành tỉ năm cũng đã quá lâu.
Ngay sau đó Phục Hy lại khiến hắn khẽ giật mình:
- Chỉ khi nào Hồng Quân thành công thôn phệ Thiên Đạo thì thế giới này còn tồn tại được bao lâu cũng không biết, có thể một ngày cũng có thể là hàng tỉ năm. Mâu thuẫn chúng ta cũng phải vì một cơ đại đạo mà là vạn pháp đoạn tuyệt.
- Thì ra là thế!
Nhạc Vũ nhịn không được cười lên, lời của Phục Hy kỳ thật không khác hắn dự đoán bao nhiêu, tiếp đó lại nhìn về phía xa, cũng không biết vì sao nhưng hắn luôn cảm thấy bên dưới Hỗn Độn chi hải này có thứ gì đó luôn hấp dẫn bản thân, thậm chí có khả năng còn là bí mật của việc thần hồn hắn xuyên việt.
Sau một lát, hắn lại thầm lắc đầu, sao có khả năng này? Ngũ Hành chi linh cùng năng lượng thời không ở đây quá mức bạo liệt, dù là thần hồn Thánh Nhân cũng khó , dưới Thái Ất Chân Tiên sẽ lập tức bị xé thành mảnh nhỏ.
Hồn niệm cảm ứng lúc này đã không còn tác dụng, chỉ có thể dùng Long nhãn quan vọng, cũng may còn có Côn Luân Kính nên tạm chiếm chút ưu thế.
Càng phân tích kết cấu Hỗn Độn hải thì Nhạc Vũ càng thêm kinh dị.
- Người nọ qua mấy vạn năm đều ẩn nấp ở đây, quả thật dụng tâm lương khổ!
Thực khó tưởng tượng, có người có thể ở đây tới bảy vạn năm!