Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1286: Nghê Thường Vũ Y


- Hay cho một kiện bảo bối! Đáng tiếc không có khí linh nên không coi là linh bảo, nếu không có thể liệt kê vào Hậu Thiên Chí Thánh!

Hào quang nổi lên bốn phía trong động thiên Thiên Ý Phủ khiến thanh binh khí quái dị tự đao phi đao này thành hình, bạch y đạo nhân tán thưởng rồi lại tò mò:

- Ta thấy linh trận vật này tựa hồ là phụ khí của linh bảo.

- Tổ sư tuệ nhãn như đuốc! Đúng là phụ khí nên không có khí linh, ta gọi nó là ngũ linh hàm quang phiến.

Nhạc Vũ khẽ gật đầu, đem ngũ sắc quang linh của Khổng Dật lưu lại nhập vào bên trong, chỉ để lại một nửa bên ngoài.

Hai kiện linh vật lập tức dung hợp hoàn mỹ, linh lực vốn đã hạo hãn vô biên trong ngũ sắc quang linh lại càng thêm mãnh liệt, tiếp đó biến hóa như phiến đao.

Tử Y Đạo Nhân thấy thế, ánh mắt cũng hiện lên vài phần kinh ngạc, cười nói:

- Quả nhiên là một kiện kỳ bảo! Được vật này, uy năng của Khổng Dật ngũ sắc quang linh tăng thêm ít nhất ba thành! Chỉ tiếc ngươi tại đây không có gì làm lô đỉnh tốt, nếu không lại có thể tăng thêm ba thành! Xem ra sau này chúng ta muốn luyện chế linh bảo gì cứ trực tiếp tìm ngươi là được!

- Sư tôn có mệnh, Nhạc Vũ tuyệt sẽ không trì hoãn!

Nhạc Vũ nghe vậy cười cười, sau đó đứng dạy thi lễ cung kính, thần sắc biến đổi yên lặng nhìn về Ngọc Lăng Tiêu cùng Tử Vân.

Trước kia lúc tu vi hắn còn thấp thì cho rằng hai người vừa là Thái Thanh Huyền Tiên, vừa là Đại La Kim Tiên, bất quá trong lòng vẫn có chỗ ngờ vực, lúc này mới biết suy đoán của mình không sai.

Tử Vân đạo nhân tuy là đăng nhập Thái Sơ Kim Tiên nhưng hồn ấn lại là Thái Thượng Kim Tiên.

Ngọc Lăng Tiêu dù đến giờ vẫn chỉ là Thái Thanh nhưng hồn ấn đồng dạng vượt qua một cấp, tới Đại La đỉnh phong.

Tất cả những nghi nan trước đây đều đã có thể hóa giải, không trách lúc ở Tây Hải, Ngọc Lăng Tiêu có thể trảm sát Đại La Kim Tiên, cũng không trách Xiển Giáo lại kiêng kị đối với Tử Vân đạo nhân như vậy.

Cả hai đều là kinh tài tuyệt thế, một người đã tu hành trong Hồng Hoang qua hơn năm vạn năm, một vị khác cũng đã tới vạn năm, sao chỉ có điểm thành tựu ấy, còn nói gì Dĩ Lực Chứng Đạo?

Có thể coi như trong ý liệu mà cũng ở ngoài ý liệu.

Hai người giống như cũng nhìn ra nỗi kinh dị trong lòng Nhạc Vũ, Ngọc Lăng Tiêu cười tự giễu:

- Lần này lại để cho hai người thất vọng rồi, qua hai trăm năm vẫn chưa thể đột phá qua Đại La Kim Tiên, ngược lại tiến cảnh của bệ hạ thật khiến người ta giật mình, vừa rồi xem ngươi luyện khí không thua thánh nhân giảng đạo.

Nhạc Vũ nghe vậy nhìn lại Ngọc Lăng Tiêu, hồn niệm dò xét qua thì quả nhiên thấy tu vi của vị tổ sư này kẹt tại một bước quan trọng.

Suy nghẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ liền đem một quả nhân sâm cùng Hà Đồ Lạc Thư đưa ra trước người Ngọc Lăng Tiêu :

- Tổ sư chỉ thiếu chút nữa đã đăng nhập Đại La, đệ tử nào có thể không tương trợ? Có ba vật này tất nhiên có thể giúp tổ sư công thành!

Ngọc Lăng Tiêu cũng không thấy ngoài ý muốn, nhìn lướt qua ba đoàn linh quang trước người rồi cười khẽ:

- Cần gì quả nhân sâm làm ngoại lực? Chỉ cần Hà Đồ Lạc Thư đã là đầy đủ, chỉ cần tìm hiểu mười năm thì Ngọc Lăng Tiêu sẽ chứng nhận Thái Sơ hồn ấn!


Hắn cũng không từ chối, thu Hà Đồ Lạc Thư vào tay áo, lại không chú ý tới quả nhân sâm, phảng phất không thể chờ đợi lóe thân rời khỏi cây tiên hạnh, tìm một chỗ trống trong Thiên Ý Phủ ngồi xuống, khí tức chuyển thành như có như không, cơ hồ lâm vào tĩnh mịch.

- Lăng Tiêu đạo hữu vận khí tốt! Đáng tiếc ta những năm này cũng không giúp được hắn quá nhiều, cũng may lần này ngươi trảm sát Côn Bằng đoạt tới đây hai quyển Tiên Thiên đạo điển-

Tử Vân thấy thế cũng không khỏi khẽ nhếch miệng, tiếp đó lại nhìn Chiến Tuyết đang lơ lửng trên không trung rồi xuyên qua không gian trùng điệp bên ngoài, sợ hãi thán phục.

- Pháp bảo của ngươi tốt vô cùng, tuy không phải Linh Bảo nhưng còn hơn Linh Bảo mấy phần, cũng không biết ngươi luyện thành thế nào. Không nói Thiên Ý phủ của ngươi hiện giờ đã có thể sánh vai với thập đại động thiên, chỉ riêng mười mấy tỷ thế giới sơn hà và hai trăm tỷ sinh linh bên trong đã có thể thừa đủ cho một Vu thần cấp mười chín!

Nhạc Vũ nhướng mày vui vẻ, kỳ thật chỗ tốt của Diễn Thiên Châu không chỉ dừng lại như thế, chỉ riêng việc có thể quan sát và thể nghiệm bản nguyên thiên địa đã vượt xa các linh bảo khác.

Cặp mắt Tử Vân chân nhân cuối cùng khẽ nheo lại:

- Nếu có thể diễn hóa cực điểm đủ để bù vào thiếu khuyết thiên đạo, thậm chí có thể đại thiên hoán địa, thật sự là đại thủ bút.

Nói đến đây, Tử Vân chân nhân chuyển giọng:

- Vũ nhi gọi hai người ta tới đây chắc không phải chỉ để cho thấy át chủ bài lớn nhất của ngươi chứ?

- Thật sự có chuyện quan trọng muốn hai vị trưởng bối trợ giúp!

Nhạc Vũ khẽ gật đầu:

- Dùng tín phù mời hai vị chỉ để giết một người! Một mình Nhạc Vũ sợ là có chút không đủ.

Giọng hắn hết sức hời hợt, dường như đang nói tới một chuyện gì hết sức bình thường, nhưng mấy người dưới cây tiên hạnh lại thấy như một làn gió lạnh buốt thổi qua.

Tử Vân chân nhân khẽ giật mình, sau đó lộ vẻ hiếu kỳ:

- Rốt cuộc là người phương nào? Hẳn là tăng thêm Khổng Tước vẫn là chưa đủ?

Nhạc Vũ gằn từng tiếng một:

- Hỗn độn hỉa!

Tử Vân nghe vậy, lập tức ngưng mày trầm ngâm rồi mới ra vẻ đã hiểu:

- Nguyên lai là hắn! Thú vị! Ngoại trừ Khổng Dật thì hôm nay còn ai không?

Cũng không đợi Nhạc Vũ nói chuyện, liền lắc đầu cười khổ:

- Nhất cử sổ đắc, phách lực của Vũ nhi quả nhiên có thể sánh với Lăng Tiêu.

Nói dứt lời, Tử Vân đạo nhân cũng hóa quang, trong nháy mắt đã biến mất.


Nhạc Vũ lắc đầu, sư tôn hắn quả nhiên không hổ là kỳ tài vạn năm có một, chỉ thoáng qua đã hiểu rõ tất cả tiền căn hậu quả.

Tiếp đó hắn kiềm chế tâm thần, đem chín vạn chín ngàn chiếc lông Khổng Tước lẫn long lân thu thập trong Long mộ và chút phụ tài trong khố tàng bắt đầu luyện khí.

Lần luyện chế này dĩ nhiên không thể so sánh với ngũ linh hàm quang phiến vừa rồi, phần lớn chỉ là bện những chiếc lông khổng tước rực rỡ lại với nhau.

Nhạc Vũ chuyên chú vào công việc, không hề biết thời gian đang trôi qua.

Cũng không biết qua bao lâu, sáu chiếc váy dài vô cùng hoa mỹ hiện ra hình thức ban đầu.

Liễu Nguyệt Như cùng Sơ Tam còn không để ý, dần dần hai nàng sáng mắt, lộ vẻ khao khát, nếu không phải sợ hãi Nhạc Vũ thì hận không thể đoạt lấy mặc vào.

Trong mắt Nhạc Vũ lúc này cũng hiện vẻ đắc ý, không ngờ bản thân cũng có chút thiên phú với thiết kế thời trang. Nguồn: https://truyenfull.vn

Vật này nếu ở kiếp trước nhất định sẽ có giá trên trời! Vô luận là kiểu dáng hay màu sắc đều khiến người không thể rời mắt.

Trong đó có bốn cái dùng lông vũ Khổng Tước làm chủ, lại thêm vào chút ít Long Lân, sắc trạch tiên diễm, tuy cùng một tài liệu nhưng lại khác về phong cách, hai kiện cuối cùng phảng phất là váy giáp, một kiện dùng huyết hồng sắc làm cơ sở, một kiện dùng hỏa hoàng, lộ ra mị lực vô hạn.

Vào kiếp trước sao hắn lại không đi học thiết kế thời trang?

Sau khi hoàn thành xong chiếc váy cuối cùng, , linh quang lóng lánh, Nhạc Vũ lập tức cảm thấy hai luồng linh quang nóng rực đang yên lặng chăm chú nhìn tới.

Nhạc Vũ cười khẽ, đưa cho hai người hai chiếc nói:

- Váy tên là Ngũ Sắc Nghê Thường, hai người các ngươi mặc vào thử xem.

Liễu Nguyệt Như tuy sớm đã đoán được nhưng lúc này vẫn không thể nén nổi vui mừng, Sơ Tam cũng kinh hỉ:

- Cả ta cũng có?

Trong lòng nàng tuy hiếu kỳ nhưng cũng lập tức mặc ngay Nghê Thường Vũ Y này vào người, vừa khoác vào thì chiếc váy lập tức co lại mấy phần hợp với cơ thể.

Hai thiếu nữ một lớn một nhỏ mặc Ngũ Sắc Nghê Thường đều phô diễn những đường cong mê hồn.

Nhạc Vũ bất giác cảm thấy mê say, cơ hồ không thể rời đi ánh mắt, một hồi lâu mới ho nhẹ miễn cưỡng thu hồi ánh mắt.

Nhìn ba chiếc váy còn lại, Nhạc Vũ không khỏi khẽ giật mình, không biết khi Chiến Tuyết Ngao Tuệ mặc vào sẽ xinh đẹp như thế nào?

Sau một lát, Nhạc Vũ mới thu hồi vật trong tay, sở dĩ hắn luyện chế sáu chiếc váy này còn để phòng thân cho Liễu Nguyệt Như, phẩm giai siêu phẩm hậu thiên, lại chưa thành là linh bảo, tuy có chút tiếc nuối nhưng để phòng ngự thì cũng đã dư xài.

-- Long Lân lấy ra từ Thủy Tổ nhị long di thân, lại thêm lông vũ Khổng Tước, gia nhập thêm vô số linh tài luyện chế, dùng để phòng thân thì có quá xa xỉ?

Chiếc váy này đối với Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ mà nói thì có thể là vướng víu, nhưng đối với Liễu Nguyệt Như cùng Sơ Tam lại là bảo vật hộ mệnh.

Có cái này làm căn cơ, ngày sau chỉ cần tốn chút công phu thì vô luận là Hậu Thiên Chí Thánh hay khí linh linh bảo vẫn có thể thành tựu.

Tính lại thời gian thì đã ở trong Thiên Ý Phủ bốn mươi năm, ở bên ngoài cũng đã tới thời gian ước hẹn với Khổng Tước.

Trong mắt Nhạc Vũ lập tức xẹt qua một tia sát cơ nồng đậm, tiếp đó lại nhìn về hướng Ngọc Lăng Tiêu thấy bên kia vẫn một hồi an tĩnh, bất quá lúc cửu cửu kiếp lôi giáng xuống mười năm trước khiến cho Thiên Ý Phủ cơ hồ sụp đổ.

Hiện giờ như hắn cảm ứng thì khí tức của Ngọc Lăng Tiêu đã không hề thua kém hắn!

Tựa hồ cũng phát giác được động tĩnh bên này, từ xa truyền ra tiếng than nhẹ của Ngọc Lăng Tiêu:

- Hà Đồ Lạc Thư này chắc chắn là Tiên Thiên đạo điển tối đỉnh cấp ngoài Tạo Hóa ngọc điệp! Chỉ tiếc thời gian hai mươi năm sao trôi qua nhanh như vậy.

Thanh âm mang theo ý tiếc nuối vô tận, Hà Đồ Lạc Thư cũng đột nhiên bay lên, lơ lửng bên cạnh Nhạc Vũ.

Cùng một thời gian, thân ảnh Ngọc Lăng Tiêu cũng xuất hiện dưới cây tiên hạnh.