Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1221: Dư ba vị liễu!


Nữ Oa mặt không đổi sắc, ánh mắt lại thoáng ngưng tụ, hiện ra vài phần buồn rầu phiền nhiễu.

Phục Hy thấy thế, vẻ mặt cuối cùng dịu lại, thở dài nói:

- Ta biết tiểu muội ngươi cảm giác đã thua thiệt hồng hoang hỗn độn tinh linh nhiều lắm nên mới có tâm tư như thế. Cũng do nguyên nhân Đế Tuấn Đông Hoàng thân vẫn nên lòng ngươi còn hối hận. Nhưng ngươi cũng không cần như thế! Nhân tộc hưng thịnh, thế không thể đỡ, vài vị sư huynh kể cả ta đều thật sự dựa vào Nhân đạo hưng thịnh. Mặc dù ngươi là Nhân tộc chi mẫu, nhưng cũng không nên can thiệp quá nhiều. Biết rõ không thể làm, vậy ngươi cần gì phải miễn cưỡng đây?

- Huynh trưởng!

Nữ Oa cau mày, vẻ buồn bực trong mắt càng sâu:

- Lúc trước sau khi Đế Tuấn vẫn vong, ngươi vẫn vì Thiên Đình liều mạng xoay sở, khi đó ngươi chẳng phải cũng giống như ta, cũng biết rõ không thể nhưng vẫn làm sao?

Vẻ mặt Phục Hy như giật mình, tiếp theo buông chén rượu trong tay, lãnh đạm nói:

- Khi đó ta vì không còn đường lựa chọn, biết rõ chính mình gặp phải kết quả sẽ thân vẫn, vì vậy mới liều mạng một phen. Tình hình hiện tại của ngươi làm sao giống như ta đâu? Bắc Câu Lô Châu kia cho dù ngươi tiếp tục kéo thêm nữa, cuối cùng vẫn là công dã tràng. Ngược lại còn tổn thương Nhân đạo công đức của ngươi, tội gì kia chứ? Uyên Minh kia chỉ trong ba vạn năm là người duy nhất có thể thay đổi tương lai. Tiểu muội, chớ để đến cuối cùng huynh muội chúng ta phải trở mặt lẫn nhau!

Thân hình Nữ Oa bỗng dưng lảo đảo, phảng phất như muốn gục xuống không cách nào ngồi thẳng, sắc mặt nàng vô cùng trắng bệch. Vẻ mặt lẫn ánh mắt vô cùng thương tâm lẫn tức giận, thở mạnh một hơi, nàng cố gắng áp chế gợn sóng trong lòng, nói:

- Huynh trưởng, ngươi đang oán ta hận ta đúng không? Ngươi thật sự đối với tiểu muội tuyệt tình như thế?

Phục Hy im lặng thật lâu sau, tiếp theo vươn người đứng dậy:

- Nói không có oán hận chính là nói dối. Lúc ta thân vẫn, ta hận ngươi tận xương!

Vẻ mặt Nữ Oa càng thêm tái nhợt, ngữ khí của Phục Hy chợt xoay chuyển:

- Nhưng suốt mấy vạn năm nay bao nhiêu oán ý chăng nữa hiện tại cũng đã phai nhạt. Nếu nghĩ kỹ lại, lúc trước cho dù không có ngươi người kia cũng sẽ đi tìm kiếm người khác mà tạo ra Nhân tộc. Kết quả cũng sẽ như nhau mà thôi. Tiểu muội ngươi vừa lúc bị tuyển làm quân cờ, nhưng nếu ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ như vậy, mặc cho người kia bày bố, cho dù ta không hề oán ngươi, nhưng ngày sau cũng khó không cùng ngươi là địch. Phản bội lẫn nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn, cùng chuyện tử vong kiếp trước không quan hệ, đây là tranh đấu sinh tử! Tóm lại ngày sau tiểu muội ngươi tự thu xếp ổn thỏa, vi huynh cáo từ!

Nói xong Phục Hy phẩy tay áo bỏ đi, chỉ mấy bước chân đã ra khỏi điện. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Vẻ mặt Nữ Oa ngơ ngẩn, đờ đẫn ngồi im tại chỗ, ngay sau đó chợt lóe thân rời khỏi điện phủ, đứng trên hư không xa xa nhìn lên không trung.

- Chư Kiền vẫn lạc, Đương Đồ đầu hàng khuất phục. Người kia thật sự xu thế không thể đỡ? Không còn cách nào chế phục sao?

Nàng thấp giọng lẩm bẩm chốc lát, trong mắt Nữ Oa lại dần dần hiện ra vẻ kiên quyết:

- Phải còn cơ hội nữa đi! Huynh trưởng, ta biết ý của ngươi. Nhưng Nữ Oa này đâu phải là người dễ dàng buông tha? Ta biết kéo mãi như vậy đợi khi ngày tận thế tiến đến, sẽ không còn hi vọng. Nhưng nếu bỏ mặc cho Uyên Minh chiếm đoạt Bắc Câu Lô Châu, thật sự có thể khiến thiên cơ tương lai thay đổi sao? Chúng ta làm sao kháng cự được người kia?


Sau một lát, thanh âm Nữ Oa lại chuyển sang thở dài:

- Dùng Cực Lạc Thiên dụ địch, tính ra chính là muốn trảm cánh chim của ta. Tâm cơ thủ đoạn của Uyên Minh thật sự lợi hại. Một thân thần thông làm người khác xem không thấu. Chẳng thể trách huynh trưởng lại đối với hắn như thế! Nhân vật như vậy đừng nói mười vạn năm, cho dù từ thời hồng hoang sơ khai lại có được mấy người có năng lực như vậy? Nếu không trừ hắn, bổn cung sao có thể an tâm?



Giờ phút này vừa nhìn thiên văn tinh tượng vừa thở dài tuyệt không chỉ có Từ Hàng Nữ Oa, bên trên Diệu Pháp Đại La Thiên đồng dạng cũng có vô số tu sĩ, Thiên Đình binh tướng quan sát tinh tượng biến hóa.

Hấp lực từ Huyền Thánh Tinh Cung phương bắc lớn tới mức trong lúc mơ hồ lại khiến cả Chu Thiên Tinh Đấu đại trận đều có vẻ lay động biến ảo, cơ hồ như có xu thế muốn tan rã.

Bên trong thiên cảnh, có mấy đạo pháp lực mạnh mẽ lục tục vọt lên xuyên vào trong tinh không vô tận mới có thể nỗ lực duy trì tòa đại trận.

Mà cả thế giới Diệu Pháp Đại La Thiên cũng chớp lên từng trận, liên tục vài khắc cũng không thấy dừng lại, tựa hồ như đang bị một cỗ lực lượng cực lớn không ngừng đập vào.

- Chuẩn Thánh! Sau khi Hậu Thổ mở địa phủ luân hồi, lại có một vị Chuẩn Thánh thân vẫn. Quả nhiên là sát kiếp nổi lên!

- Một màn hôm nay ước chừng cũng chỉ có hơn mười năm trước khi nhóm quần tinh rơi xuống là có thể so sánh. Thật không biết là người nào có thể hung hoành như thế?

- Việc này lại có quan hệ gì tới chúng ta? Nhưng uy danh của phương bắc đế đình thật sự không tưởng tượng sẽ đi tới mức cường thịnh như thế!

- Bên cạnh chủ tinh lại thêm một phụ tinh. Trong vòng một đêm Tinh Cung đã khuếch trương tới ước chừng gấp bội. Nhất định cũng là một vị Chuẩn Thánh nhân vật, thật không biết là vị Hỗn Độn Kim Tiên nào? Chỉ sợ vừa rồi có vị Chuẩn Thánh tử vong, cũng có liên quan tới vị An Thiên đại đế, phương bắc đế đình kia đi!

- Huyền Thánh đế tinh đế khí chói lọi lại nồng đậm như vậy, dĩ nhiên lại không hề thua kém Thiên Đế đế tinh. Như vậy làm sao cho phải? Theo truyền thuyết trước kia, trước khi Đế Tuấn Thái Nhất thân vẫn cũng có dấu hiệu như thế. Đế tinh của Hạo Thiên bệ hạ cũng vô cùng mãnh liệt! Nhưng ta nhớ được, cho dù là Hạo Thiên bệ hạ khi đó cũng không sánh kịp đế tinh Huyền Thánh phương bắc này…

- Tê! Chẳng lẽ Thiên Đình đã tới lúc thay đổi Thiên Đế? Ta và ngươi cũng nằm trong sát kiếp hay sao? Nếu không làm sao có kết quả hai đế tinh tranh nhau phát sáng?

Thanh âm nghị luận ồn ào đột nhiên tĩnh mịch, cơ hồ sắc mặt mọi người đều biến thành quái dị, vô cùng kiêng kỵ, không ai dám nói tiếp.

Bên trong Huyền Khung chủ điện tại Thông Minh Cung Thiên Đình, lúc này lại hoàn toàn yên tĩnh.

Vô luận là tiên quan đang trực nhật, hay là nữ tiên đều như nín thở im lặng, không dám lên tiếng, cũng không dám tạo ra nửa điểm tiếng động. Dưới khí tức bạo ngược đang áp bách lan tràn trong điện, thân hình mọi người đều run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn tràn. Phần lớn những tiên tu có tu vi thấp đều bị áp bách phủ phục trên mặt đất!

Thật lâu sau bỗng dưng truyền ra một tiếng nổ vang, chỉ thấy mặt đất đang liên tục vỡ nát, vô số vết rạn từ Huyền Khung Điện giống như mạng nhện lan tràn mở rộng khắp xung quanh, khiến vô số bụi mù nhấc lên, vô số phòng ốc sụp đổ, khiến thiên địa chấn đãng lắc lư, lan xa tới mười vạn dặm mới dần dần ngừng lại.

Giờ phút này Lý Trường Canh đang đứng bên ngoài Huyền Khung Điện, vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn vô số vết rạn dưới mặt đất, chợt cau mày sau một lát mới thở dài, xoay người bước vào bên trong Huyền Khung Điện, vẻ mặt tràn đầy khổ sáp.



Nam Chiêm Bộ Châu, gần cạnh Trung Nguyên Triều Ca, trên một nóc nhà tiên gia.


Một thiếu nữ mỹ mạo khoảng mười tám tuổi cũng đang cùng vô số Ngọc Tiên tu sĩ bay lên không, ngửa đầu nhìn lên tinh không sao trời.

- Viên tinh tú kia thanh thế thật lớn! Thật không biết là đại nhân vật nào của phương bắc!

Nhìn theo viên tinh tú đang chậm rãi rơi xuống, thiếu nữ cũng không hề để ý, ánh mắt tập trung tại phương bắc, nhìn vào viên tinh tú tràn đầy tử khí vây xung quanh:

- Hình như đã sáng hơn một ít, màu sắc cũng chuyển thành tử kim sắc. Viên đế tinh kia thật sự là huynh trưởng của ta sao?

Vẻ mặt nàng thật bình tĩnh, có chút si mê nhìn lên không, sau một lát thiếu nữ lại cảm thấy không còn thú vị, thay vào đó lỗ tai chợt động, vận chuyển thần thông bắt đầu lắng nghe lời nói của vô số tiên tu chung quanh.

- Mấy năm nay phương bắc Yêu tộc đúng là kiếp số liên miên! Trước có quần tinh vẫn lạc, sau có Chuẩn Thánh thân vẫn. Nguyên khí có thể nói tổn hao thật nhiều!

- Không nghĩ ra được trước khi sát kiếp sắp nổi lên, lại có được nhân vật cái thế như Huyền Thánh đại đế hoành không xuất thế! Mấy năm nay xem tinh đồ phương bắc, tinh tú thật sự bị loãng rất nhiều. Nghe nói vị đại đế kia đến nay chỉ có Thái Thanh Huyền Tiên cảnh giới, lại có thể làm cho Yêu tộc chật vật như thế, thật sự không sao tưởng tượng nổi! Đây là may mắn của Nhân tộc chúng ta…

- Nếu không phải là anh hùng hào kiệt, lại như thế nào được tôn xưng là Kiếm Tiên chi tổ?

- Hiện giờ phương bắc đế đình thịnh vượng như thế, thật không biết vị An Thiên Huyền Thánh đại đế kia có thể có một ngày cũng đi tranh đoạt Thiên Đế vị?

Thanh âm kia vừa vang lên, quanh trăm trượng đều yên tĩnh lại, sau một lát lại có người cất tiếng cười khẽ.

- Điều này thật sự khó nói, nếu như Huyền Thánh đại đế thật sự chiếm lĩnh toàn bộ Bắc Câu Lô Châu, một thân công tích sự nghiệp chỉ sợ còn vượt hơn Tam Hoàng. Khi đó danh vị cao, còn hơn cả Thiên Đế mấy phần. Có thành Thiên Đế chân chính hay không cũng không cần thiết nữa…

- Hắc! Theo ta thấy chính là việc tất nhiên. Thiên Đình đại đế, tương lai chấp chưởng mọi việc trong tam giới, quyền lực thâm trọng. Tam Hoàng tuy tôn quý, nhưng rốt cục vẫn không được quyền cao chức trọng như Thiên Đế. Hiện giờ tinh đồ đã có xu thế tranh nhau phát sáng, ta còn nghe nói vị Hạo Thiên đại đế kia cùng Huyền Thánh đại đế kỳ thật đã sớm trở mặt. Chỉ sợ mấy ngàn năm sau sẽ không tránh được một trận chiến…

Thiếu nữ kia vừa nghe sắc mặt liền vô cùng vui vẻ, nhưng khi nghe tới cuối cùng không khỏi biến đổi, thân hóa lam quang bỗng dưng xuyên vào trong một tòa lầu các bên cạnh. Chỉ thấy bên trong có một nữ tử chừng hai mươi tuổi đang ngồi tĩnh tọa, trước người có một ngọc bàn hai mặt, bên dưới vẽ tiên thiên bát quái, bên trên là chư thiên tinh tú. Giờ phút này vô số ti tuyến linh quang đang chớp động bên trong, tựa hồ đang thôi diễn gì đó.

Thiếu nữ cũng không lưu ý, đi thẳng tới bên cạnh ngồi xuống nói:

- Mẫu thân, lời nói của những người đó là thật sao? Ngày sau huynh trưởng thật sự có thể sẽ có cuộc chiến với Thiên Đình?

Ấn quyết trong tay nữ tử kia nhất thời khựng lại, sau một lát chợt mỉm cười.

- Vậy thì sao? Với khả năng của huynh trưởng ngươi, sao lại sợ Thiên Đình?

Trong lời nói của nàng lộ ra vẻ tự phụ vô tận, cũng khiến thần hồn của thiếu nữ kia lập tức yên ổn xuống, trong mắt nhấp nháy tinh mang.

Huynh trưởng của nàng cái thế anh hùng, thế gian này làm gì còn việc nào đáng lo ngại e sợ?

Nếu như một ngày hắn thực sự muốn khởi binh tranh đoạt Thiên Đình, nàng sẽ liều cả tính mạng hỗ trợ huynh trưởng là được! Cần gì phải bất an lo lắng?



Tốc độ phi độn của Nhạc Vũ cùng Mạnh Chương thần quân đều cực nhanh, mặc dù hai người đều có thương thế, nhưng chỉ dùng hai canh giờ đến trên bầu trời Các Linh sơn.

Đem độn quang giáng xuống, bỗng nhiên thân hình Nhạc Vũ khựng lại, nhìn lên trên không.

Lúc này đang là sáng sớm, mặt trời chưa lên. Tinh tú trên không vẫn còn sáng ngời nhấp nháy.

Mà giờ khắc này tinh đồ cũng đã hoàn toàn khác hẳn với lúc hắn mới từ Cực Lạc Thiên trở về, chỉ hai canh giờ đã có biến hóa thật lớn.