Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1156: Kiếm trận chung lộ


Bên ngoài cửa đá lớn bỗng nhiên chớp lên kim mang, một kim sắc thân ảnh mang theo một thiếu niên chừng hai mươi tuổi xuyên vào.

Cả người hắn nhiễm ướt kim hồng huyết dịch, khiến bên ngoài kim sắc giáp trụ cũng ửng lên một tầng đỏ tươi chói mắt.

Ngao Tuệ cùng Chiến Tuyết đều cả kinh, thu liễm tâm thần, cả hai nắm chặt kim kiếm cùng mộc kiếm trong tay, tập trung phòng ngự.

Nhạc Vũ nhíu mày, huyết tuyến sau lưng bỗng dưng buộc chặt, khiến long hồn Tổ Long dung nhập vào trong thân thể hắn!

Chỉ thoáng chốc hắn thông qua hồn ấn long hồn cảm giác được pháp môn sinh tử, nhân quả chi đạo, ngày càng thêm rõ ràng.

Mặc dù còn chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng cũng đã có thể vận dụng không ngại. Thậm chí ngay cả Vạn Long đại trận cũng có thể thao tác được một bộ phận.

Mà giờ khắc này trong tay Nhạc Vũ nắm chặt Trấn Thiên Tỳ, chỉ trong chốc lát đã hiển lộ được huyền diệu bên trong.

Thiên địa đệ nhất ngọc tỷ, vật đầu tiên được thế gian vạn thọ vạn linh thừa nhận thần phục!

Thủy tổ nhị long vẫn lạc quá sớm, không tính bên trong, mười hai đầu Chuẩn Thánh cự long đã có bảy đầu thầm thần phục hiệu lệnh của Trấn Thiên Tỳ!

Một chút tinh huyết bắn vào trong ấn tỳ, chỉ thoáng khắc lục vài phù văn hồn dẫn liền có thể làm ấn tỳ trôi nổi sau người.

Sau đó Nhạc Vũ một tay cầm hành thổ kiếm, một tay hóa thành long trảo cực lớn đối diện cùng Hạo Thiên.

Sâm bạch long trảo bị gãy cũng trong nháy mắt khôi phục lại như lúc ban đầu.

- Tổ Long huyết! Không ngờ Long tộc các ngươi còn có thể khôi phục được thủy tổ nhị long huyết mạch. Đại Phách Nguyên Long Diệt Thế Pháp lại có lúc tái hiện trong thiên địa. Đáng tiếc!

Nhảy vào động thiên thế giới, vẻ mặt Hạo Thiên đã khôi phục vẻ trấn định, hờ hững tự nhiên, quan sát Nhạc Vũ từ trên xuống dưới kỹ lưỡng, trên mặt trồi lên vẻ cười lạnh mang theo vài phần tiếc nuối.

- Bất quá trưởng bối của ngươi chưa từng giáo đạo ngươi sao? Vật không nên lấy thì ngàn vạn lần chớ có thò tay?

Vừa dứt lời, phương thiên đại kích bỗng dưng từ bên ngoài động thiên nhảy vào trong tay Hạo Thiên, sau đó một kích ngang trời, hóa thành trăm vạn trượng dài quét ngang tới. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nhạc Vũ im lặng không đáp, chỉ khẽ mỉm cười, vẫn trảo ra phía trước, đồng dạng liền tạo ra một đoàn hôi quang hơn mười vạn trượng, ngưng tụ trên đầu móng vuốt, nhẹ nhàng va chạm cùng mũi kích.

Ngay lập tức vang lên tiếng kim chúc giao kích chói tai, cả người Nhạc Vũ không bị tổn thương gì, vẫn đứng yên tại chỗ, nhưng long hồn Tổ Long đã rõ ràng suy giảm khí tức.

Hạo Thiên bật lui trăm trượng, lớn tiếng cười to, chiến ý dần dần dạt dào, nói:

- Cũng được, có lẽ đã lâu trẫm không có dịp nới lỏng gân cốt, hôm nay thử một cuộc chiến với ngươi. Lấy thân Đại La dung hợp Tổ Long nguyên hồn, cũng miễn cưỡng có được tư cách này. Nhưng Chuẩn Thánh thực lực chung quy cũng không hoàn toàn thuộc về ngươi! Thật muốn xem thử ngươi có thể chống được tới lúc nào!


Kích quang đi qua, ngay lập tức có cự kiếm trăm vạn trượng xuyên thấu hư không, tựa như kinh hồng, lại sắc bén vô song.

Nhạc Vũ cũng không chút hoang mang, đồng dạng đem hành thổ kiếm chém ngang ra. Hoàng kim cự kiếm lần lượt trảm kích, kích thích lên hỏa hoa đầy trời, trong nháy mắt đã va chạm ngàn vạn lần, cùng cự kiếm quấn quýt chết sống trên không trung bất phân thắng bại, từng đợt cương phong linh lực có thể giết chết Thái Ất Chân Tiên hướng chung quanh lan tràn, liền đem không gian giữa hai thanh binh khí vặn thành phấn vụn. Thế giới động thiên cũng lắc lư không ngớt, nếu không phải căn nguyên kiên cố, lại có Vạn Long đại trận chống đỡ, Long mộ động thiên sẽ gặp phải nguy hiểm băng diệt!

Hai tai của Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ đều tràn ra máu tươi, nếu không phải nhờ có huyết sắc đại trận của Nhạc Vũ bảo hộ, hai nàng thật sự hoài nghi chính mình còn có thể náu thân bên trong động thiên được nữa hay không.

Hạo Thiên cũng kêu lên một tiếng kinh ngạc, hoàng kim cự kiếm trong tay hắn mặc dù kém hơn phương thiên đại kích một bậc, nhưng cũng là hậu thiên chí thánh. Thanh thổ hoàng sắc tiên thiên kiếm khí kia có thể cùng cự kiếm của hắn chiến đấu ngang hàng lẽ ra không phải là một thanh kiếm vô danh bên trong thế giới hồng hoang, nhưng trong đầu hắn lại không hề có chút ấn tượng về thanh kiếm kia.

- Thanh kiếm của ngươi là kiếm gì?

Hắn nhìn chằm chằm tới phía trước, còn chưa kịp cẩn thận quan sát, chỉ thấy thiếu niên tuấn tú đối diện phát ra một tiếng cười lạnh.

Thiếu niên bỗng dưng giẫm một cước dưới chân, đột nhiên vô số thời không linh lực hội tụ lao tới.

Hàng rào không gian trong phạm vi ba trăm ngàn trượng bỗng nhiên ẩn hiện vô số vết rách.

Vẻ mặt Hạo Thiên chợt giật mình, liếc mắt nhìn qua bên phải Nhạc Vũ, sau đó trong mắt lộ ra vẻ hiểu rõ:

- Thời không trận, ngươi bố trí trận này? Huyết khí hóa linh, diễn biến thành trận, cũng thật tinh kỳ!

Tán thưởng một câu, trong lời nói của Hạo Thiên lại ẩn hàm khinh thường vô tận:

- Ngươi có Tổ Long máu huyết, thiên tư tuyệt hảo. Nhưng nếu không có người chỉ điểm, cho dù qua thêm mười vạn năm cũng khó bước lên Chuẩn Thánh cảnh giới, sẽ không thể nào hoàn toàn tìm hiểu được nhân quả pháp môn. Cơ duyên khó được, ngươi phải cẩn thận xem cho kỹ, đây mới thật sự là nắm nhân quả trong tay! Nếu có thể chạy trốn từ trong tay của ta, trong vòng vạn năm may ra ngươi có thể thành tựu được Hỗn Độn Kim Tiên!

Hắn bỗng dưng chộp vào trong hư không xa xa, mà quanh người Nhạc Vũ linh mạch do máu huyết biến thành bỗng dưng xoay chuyển, phù văn bên trong huyết trận cũng bắt đầu biến hóa không chút dự báo.

Ngao Tuệ cùng Chiến Tuyết đều cả kinh, hai nàng biết được Hạo Thiên đang mạnh mẽ vặn vẹo nhân quả, trước tiên xác định trận pháp không thể vận dụng "quả", sau đó mới thay đổi "nhân", khiến linh trận vặn vẹo biến hóa.

Vẻ mặt hai thiếu nữ đều thật chuyên chú, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm trước mắt. Ngữ khí của vị Thiên Đế kia giống như đang giáo huấn tiểu hài tử hậu bối, khẩu khí vô cùng phô trương rầm rĩ, không ai bì nổi khiến người nghe được vô cùng buồn bực.

Nhưng có thể ở khoảng cách gần như vậy xem người thi triển pháp môn nhân quả cũng chứng thật là khó được, nếu có thể tìm hiểu được một phần, xem như đạt được ích lợi vô cùng.

Nhạc Vũ mỉm cười chỉ ra một ngón tay, Côn Luân Kính trên đỉnh đầu bỗng dưng hiện hình, một đoàn quang hoa chiếu xuống, liền khiến nhân quả đang vặn vẹo quanh người hoàn toàn khôi phục lại như trước.

Hạo Thiên không có chút tỏ vẻ như ngoài ý muốn, chỉ liếc mắt nhìn Côn Luân Kính, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng khát vọng.

- Quả nhiên là Côn Luân Kính! Thượng cổ chí thánh kỳ trân lại chữa trị trong tay ngươi! Hôm nay dù mất đi Hồng Mông chí bảo kia, nhưng có được mặt kính này cũng xem như thắng lợi!

Phương thiên họa kích cùng hoàng kim cự kiếm vẫn nhấc lên từng đợt phong bạo, kích ảnh kiếm quang bao phủ đầy trời, cùng long trảo và hành thổ kiếm của Nhạc Vũ va chạm giao kích trên không trung, lan tràn khuếch trương, khiến quang nhận duệ ảnh dần dần mở rộng ra ngoài ngàn vạn trượng, đánh nát hư không, phá hủy thế giới! Toàn bộ mọi thứ đều bị vặn xoắn thành trạng thái linh tử bổn nguyên nhất.


Bên trong tay áo Hạo Thiên bỗng dưng bay ra một ngọc tỷ hình vuông, vừa đón gió liền trướng lớn, hóa thành phạm vi ngàn vạn trượng bỗng dưng oanh áp xuống.

Hai mắt Nhạc Vũ co rút lại, tiếp theo đồng tử bỗng dưng lại biến hóa, đã biến thành tứ đồng, vô số hoàng kim phù văn nhấp nháy sáng lạn tươi đẹp dị thường, làm lòng người chao đảo si dại.

Vạn Long đại trận thật lâu không thấy vận chuyển giờ phút này đang dần dần phát động.

Trấn Thiên Tỳ sau lưng hắn cũng tán ra từng đợt kim sắc quang mang vây quanh.

Trong mười hai đầu Chuẩn Thánh long hồn xoay quanh trên không trung lập tức có bảy đầu long hồn rống giận lao xuống, một đầu đánh trúng ngọc tỷ khiến cho ngọc tỷ văng ngược trở về, ngay sau đó duỗi dài trên không, bảy long trảo từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ chụp xuống.

Sắc mặt Hạo Thiên khẽ biến, vung tay kháng cự lại long trảo chộp xuống trên đỉnh đầu, trong ánh mắt thoáng lộ ra vẻ ngưng trọng, ánh mắt nhìn Trấn Thiên Tỳ càng thêm cuồng nhiệt.

Nhạc Vũ chợt cười nói:

- Nếu Hạo Thiên bệ hạ chỉ có chút bổn sự ấy, chỉ biết sính miệng lưỡi lợi hại, thì thứ cho vãn bối không phụng bồi!

Pháp lực dưới chân hắn lại thúc giục khiến thời không trận càng vận chuyển tới cực hạn, khai thông thời không, một không gian thông đạo mơ hồ thành hình thông hướng thế giới xa xôi.

Vẻ mặt Hạo Thiên xanh mét, bỗng dưng vỗ vào thiếu niên bên cạnh, khiến càng nhiều long huyết từ trong thân thể thiếu niên bị mạnh mẽ bức ra ngoài.

Khi hắn dùng long huyết bao phủ khắp toàn thân, ánh mắt bảy đầu cự long quả nhiên biến thành do dự, mặc dù còn chưa giãy thoát sự khống chế của Nhạc Vũ nhưng lực lượng đã bị giảm đi, tiếp theo sau phương thiên đại kích trong tay Hạo Thiên lại tản ra, một phân thành hai.

Một kích giằng co cùng long trảo của Nhạc Vũ, một kích nắm trong tay Hạo Thiên, thân hình hắn chợt lóe bắn tới phía trước một vạn trượng.

Phương thiên đại kích, hoàng kim kiếm ảnh như gió bão quấn quanh thân thể hắn, đánh nát hết thảy chung quanh, thân hình hắn liên tục lóe lên, trong nháy mắt đã xông tới linh trận kỳ ảo trước mắt.

Cự kích trong tay bỗng dưng rền vang tiếng sấm, nhảy lên không chém thẳng về đại trận bên dưới.

Khí thế cuồn cuộn, kích quang lạnh thấu xương, chỉ cần một kích liền đem thời không trận đánh thành dập nát!

Trong mắt hắn không khỏi lộ ra ý trào phúng, sát khí tràn trề, người này mặc dù chỉ mới kịch liệt đấu chiến với hắn nhưng trạng thái dung hợp nguyên hồn Tổ Long cũng chỉ có thể duy trì thêm nửa khắc.

Khi đó vô luận là Côn Luân Kính hay Trấn Thiên Tỳ đều là vật trong bàn tay hắn, còn có Long tộc di trân, lần này đi vào hắn vốn không có dã tâm cướp đoạt nhưng hiện nay nếu "có sẵn của trời cho không lấy tất chịu tội"!

Nhưng ngay khi kích quang đánh nát thời không trận, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm dâng lên trong lòng. Chỉ cảm thấy tình hình này giống như có chút không đúng, nhưng rốt cục không đúng chỗ nào hắn lại nghĩ không ra.

- Hồng Mông khí tức? Kỳ quái, tựa hồ không phải tàn phiến của Hỗn Độn Chung!

Hắn bỗng dưng bừng tỉnh, lại nhìn sang phía đối diện, thiếu niên toàn thân bao bọc cổ kim lân giáp trên mặt cũng mang theo vẻ trào phúng, còn ẩn hàm vẻ đắc ý vì mưu kế đã thực hiện được.

- Ngũ Hành kiếm trận, chuyển!

Tầng thạch chất trên mặt đất lập tức vỡ vụn, dưới linh lực bàng bạc đập vào, liền hóa thành bột phấn, lộ ra Huyết Mân đại trận bên dưới.

Bốn phương đông tây nam bắc đều có một đạo quang hoa bắn lên, thanh bạch hắc hồng tứ sắc quang mang, bốn thanh tiên thiên Hồng Mông kiếm khí phân biệt do Chiến Tuyết cùng Ngao Tuệ và hai cỗ hóa thân của Nhạc Vũ nắm giữ, cùng thổ kiếm trong tay bản thể Nhạc Vũ lập tức dung hợp lẫn nhau.

Trận đồ bên dưới cũng bay lên, Hồng Mông khí tức gia trì thân kiếm, khiến năm thanh tiên thiên binh khí lập tức xông lên tiên thiên chí thánh cảnh giới!

Chỉ một thoáng năm đạo kiếm khí bàng bạc đồng loạt bay tới, tuy mạnh yếu khác nhau nhưng đều do Nhạc Vũ chủ trì, đồng dạng còn gia trì sinh tử pháp môn, nhân quả đại đạo! Thanh thế so với lúc bảy đầu cự long cùng công kích còn tăng hơn mấy lần!

- Hồng Mông chí bảo!

Đồng tử Hạo Thiên co rụt mãnh liệt, tiếp theo bạo rống!