Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1042: Hồng Hoang chấn động!


Không đợi Cực Lan mở miệng, Nhạc Vũ đã nói luôn:

- Tổ sư chúng ta đơn giản là muốn Dĩ Lực Chứng Đạo không thành, bị người ám toán tử vong, ta và ngươi đều hiểu rõ người bố cục.

Cực Lan kinh hãi, vô thức nhìn ra bốn phía, sau đó lại nghe Nhạc Vũ nói tiếp:

- Còn có Tam Thanh đạo tổ, nghe đồn chính là Bàn Cổ Nguyên Hồn biến thành, vào thời thái cổ ngoại trừ người kia thì là đại năng tối đỉnh cấp của thế gian. Không biết sư huynh cho rằng, ba người bọn họ đã từng nhìn qua Dĩ Lực Chứng Đạo?

Cực Lan trong lúc mơ hồ đoán được ý của Nhạc Vũ, nhìn lại đại trận quả thực mờ ảo che đi khí tức của thế giới tiểu thiên này, ngăn cách với Hồng Hoang, bất giác càng cảm thấy kỳ quái, cũng không suy nghĩ sâu xa, trầm ngâm:

- Ba vị đạo tổ là đệ nhất kinh tài tuyệt diễm thời thái cổ, Dĩ Lực Chứng Đạo có thể có chút khó khăn nhưng thiết trảm tam thi chứng nhận Hỗn Nguyên chưa hẳn không thể

- Đúng là như thế!

Nhạc Vũ giống như cười mà không phải cười, khẽ gật đầu:

- Mặc dù ta không biết lúc ấy ba vị đạo tổ như thế nào, bất quá có hi vọng khác chứng nhận Hỗn Nguyên chắc sẽ không đơn giản là dùng đường tắt công đức số mệnh chứng đạo! kết cục ba vị này tốt hơn tổ sư rất nhiều, thực sự khiến người suy nghĩ, không biết ý sư huynh thế nào?

Cực Lan lần này im lặng không nói nhưng trong lòng hiểu rõ, khi đó vào lúc hai tộc Vu Yêu thịnh nhất, Oa Hoàng chứng đạo thì mấy vị đại năng tối đỉnh cấp này đã không còn đường để đi, hoặc là chứng đạo hoặc là vẫn lạc.

Tam Thanh như thế, nhị thánh Tây Phương cũng đồng dạng, còn về phần Oa Hoàng tại sao lại đột nhiên trùng tạo Nhân tộc, đem huyết mạch thần thú tam giới hòa tan vào đó thì cũng khiến người kỳ quái, thần bùn tạo hóa lại càng thêm kỳ quái.

Kỳ thật chân tướng của việc chư vị đạo tổ thành tựu Hỗn Nguyên sớm đã được rất nhiều tiên tu trong Hồng Hoang suy đoán, chỉ có không dám nói ra miệng mà thôi.

Cực Lan đồng dạng cũng vậy, đổi qua chủ đề nói:

- Vậy nhị thánh Tây Phương phái Thiện Vô Úy Tôn giả cùng Tĩnh Tọa Tôn giả tới đây vì sao?

- Chỉ muốn làm rối một phen mà thôi, nếu trong tương lai thì ta cũng thôi nhưng đã đến đây thì muốn thiếu họ một phần nhân quả

Cực Lan nghe được lại nhíu mày, thầm nghĩ Nhạc Vũ ngươi tuy dùng thân Ngọc Tiên có được pháp lực Huyền Tiên quả thật bất phàm nhưng thiên tài như vậy trong Hồng Hoang cũng không phải chưa từng có, tựa như Dương Hạo cũng đồng dạng thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, vậy hắn có tư cách gì để khiến mấy vị đạo tổ tính toán?

Đang lúc muốn lên tiếng thì thấy ánh mắt Nhạc Vũ ngưng tụ, lẩm bẩm:

- Áp chế không nổi sao? Cũng không thể chậm trễ được nữa.


Tiếng nói vừa dứt, Nhạc Vũ đánh ra viên tiên thạch cuối cùng rồi dùng một đạo pháp lực bao lấy Cực Lan đem lại hắn vào Diễn Thiên Châu. Cực Lan cả kinh, còn chưa kịp nhìn rõ ràng cảnh vật chung quanh đã thấy Nhạc Vũ nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, cùng lúc có hai thân ảnh một hồng một bạch phi tới, chính là Đằng Huyền và hóa thân của Nhạc Vũ.

Sau một khắc, trong đan điền Nhạc Vũ chợt vọt lên một vật treo giữa không trung, bên dưới là một trận đồ hình Âm Dương bát quái, bên trên là năm kiếm phôi nhất phẩm Tiên Thiên đang dựa vào kiếm đồ xoay tròn.

Kiếm phôi cơ bản đều đã ngưng tụ thành hình kiếm, phù văn huyền ảo đã nhập vào thân kiếm, chỉ vì bị một áp lực Ngũ Hành đều đủ áp chế nên chưa hoàn thành bước cuối cùng.

Khi pháp lực vừa tản ra thì chỉ sau một thoáng đã khiến long hổ giao hối, khí tức năm thanh phi kiếm tiếp nối nhất thể, một tia tử mang lập lòe bên trong, năm đạo kiếm quang màu sắc khác nhau xông lên tận trời.

Sau một khắc đã có vô số lôi quang thanh tử sắc xuyên qua thế giới đánh vào năm thanh tiên binh khiến chúng lắc lư không ngớt, Nhạc Vũ cũng phun ra một ngụm máu tươi hấp thu cửu giai kiếp lôi vào cơ thể:

- Cửu giai thanh tiêu vân triện lôi! Đây rõ ràng là Tiên Thiên kiếm khí, sao lại dẫn tới kiếp lôi?

Cực Lan chấn động, đang muốn nhìn về phía Nhạc Vũ thì không ngờ thấy trên trận đồ xuất ra một chùm linh quang ngưng tụ thành vô số phù văn ngũ sắc gia trì trên năm thanh tiên binh khiến khí thế tăng vọt, kiếm quang thôn thổ càng thêm lăng lệ ác liệt, cắt vụn từng tia lôi quang tử thanh sắc rồi toàn diệt!

- Siêu phẩm Tiên Thiên kiếm khí!

Cực Lan kinh hãi thốt lên, cũng không lo lắng Nhạc Vũ mà nhìn sững vào Tiên Thiên Bát Quái Đồ trận đồ, dần lộ vẻ khiếp sợ!

- Đúng là bảo vật Hồng Mông! Hơn nữa là hai đạo Hồng Mông tử khí. Điều này sao có thể. Làm sao có thể, không trách sư đệ ta nói nhị thánh Tây Phương muốn sư đệ chịu ơn nhất mạch bọn họ. Quả nhiên là như thế!

- Có Hồng Mông tử khí, sư đệ đã là người ở ngoài thiên cơ, không ai có thể tính ra, cũng là nguyên nhân của hết thảy sát kiếp. Chỉ sợ cái này Hồng Hoang càng loạn, sư đệ càng làm xằng làm bậy, đảo loạn Thiên Cơ, mấy vị đạo tổ càng thêm mừng rỡ. Nếu không như thế thì sao có cơ hội thi triển thủ đoạn đào thoát khỏi sự khống chế của người nọ.

- Nguyên lai sư đệ bố trí đại trận này là muốn ngăn cách người khác chứng kiến Hồng Mông chí bảo thành hình!

Vô số ý niệm lướt qua đầu Cực Lan, nhìn lại Nhạc Vũ vẻ không dám tin rồi lại lộ vẻ vui mừng như điên.

Đây là trời xanh có mắt, không, phải nói là tổ sư phù hộ để nhất mạch Hồng Vân bọn họ có một cơ hội chuyển mình!

Ngao Nhược ở đằng xa cũng thất thần, đôi mắt lộ vẻ mê man, oán hận bị Nhạc Vũ rút máu đã không còn lại chút gì, trong mắt chỉ nhìn thấy trận đồ bát quái kia, trong đầu chỉ có một ý niệm.

- Chí bảo Hồng Mông, cái này đúng là chí bảo Hồng Mông! Không trách người tộc mình không tính toán được hắn, sao hắn có thể có vật này!

Bất giác nàng nhớ lại câu nói của Nhạc Vũ lúc trước.

Ngươi có tin một ngày ta sẽ diệt Xiển Giáo?

Căn khí như thế, thân lại có vô thượng thần thông, thêm vào Hồng Mông chí bảo tùy thân, nói không chừng kẻ này thật sự sẽ có hi vọng chứng đạo?


Một tia đố kỵ lóe lên trong mắt, Ngao Nhược lại im lặng, lâm vào trầm tư.

Lúc này Ngao Nhược cùng Cực Lan không biết gần như đồng thời trong rất nhiều động thiên mật, bên trong Hồng Hoang, ngàn vạn thế giới, tất cả những tu sĩ đại năng đều lộ vẻ sợ hãi!

Cơ hồ cùng lúc cửu giai kiếp lôi đánh xuống thì tại Bích Hà cung trên Kiệt Thạch sơn tiên âm trận trận, khí mây tràn ngập.

Mấy chục nữ tử dung mạo tuyệt mỹ đang phất tay ca múa, bên trên có bốn người ngồi ngay ngắn, chỉ nghe choang một tiếng vang vọng trong điện rồi trong phòng tối mịt, hết thảy đều dừng lại nhìn về bốn người vẻ lo sợ.

Nam tử tuấn tú bên trái thở dài nhìn về trong tay, thấy chiếc chén ngọc cứng rắn đã nát bấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nữ tử ngồi sâu bên trong thấy vậy nhíu mày, phất tay lệnh cho những nữ tử kia lui xuống, nghi hoặc nhìn về bên trái:

- Công Minh, ngươi cũng có cảm ứng?

- Đúng vậy!

Nam tử kia như có điều suy nghĩ, nhất những mảnh vụn ra ngoài Bích Hà cung, nói vẻ kỳ dị:

- Kỳ quái, vừa rồi không biết tại sao có cảm giác khiếp hãi, trên người rất nhiều Linh Bảo nhưng đều bị áp chế, cảm giác liên quan đến ta. Bất quá thực sự cũng không có điềm xấu gì, Vân Tiêu, ngươi hỏi như thế chẳng lẽ cũng có cảm ứng?

Vân Tiêu trầm mặc một lát rồi thở dài:

- Vừa rồi Hỗn Nguyên Kim Đấu của ta cũn bị áp chế. Sau này Hồng Hoang có thêm một linh bảo có thể áp chế chư giới.

Trung niên nam tử lập tức thất thần, hắn biết Hỗn Nguyên Kim Đấu là vật gì. Ngay cả vật này cũng bị áp chế vậy thì vật vừa xuất hiện chính là Tiên Thiên Chí Thánh Linh Bảo, hoặc là chí bảo Hậu Thiên công đức chí bảo hay sao? Hay là bảo vật Hồng Mông?

Hắn suy tính một hồi nhưng lại thấy thiên cơ bị che đậy, đang kinh ngạc thì lại thấy Vân Tiêu nhìn sang hai nữ tử tuyệt sắc bên phải:

- Quỳnh Tiêu, Bích Tiêu, không biết nhị vị muội muội phải chăng cũng có cảm ứng?

Quỳnh Tiêu Bích Tiêu cũng nhíu chặt mi tâm, người sau khẽ gật đầu:

- Chư bảo của ta cũng bị áp chế nhưng cũng không phải là điềm xấu, chỉ biết sau này thiên cơ hồng mông sẽ có biến hóa lớn, về phần hung cát tương lại thì không biết!

- Nói vậy đã có chí bảo xuất thế thế gian, hơn nữa cũng không nằm trong dự liệu của chúng ta.

Vân Tiêu lẩm bẩm rồi đột nhiên đứng dậy lộ vẻ kiên quyết:

- Việc này không phải chuyện đùa, đã có quan hệ tới Công Minh vậy không thể khinh thường. Ta và ngươi đi Kim Ngao Đảo một chuyến có thể lão sư sẽ có kiến giải!

Cùng một thời gian, tại động thiên trong Ngọc Hư Cung trên Côn Luân Sơn.

Một vị thiếu niên dung nhan tuấn tú dị thường nhìn vào một chiếc bình ngọc đang phát ra hương thơm làm lòng người say mê, lúc này lại đang dao động không ngớt, thỉnh thoảng sinh ra linh quang rồi tắt đi.

Thiếu niên tuấn mỹ này nhìn thật lâu rồi trầm ngâm ngẩng đầu vẻ lo âu.

- Đây là người phương nào thành tựu chí bảo? Vì sao ta lại cảm giác nguy hiểm đến sinh tử?