Lúc lão giả kia rời đi thì khí sắc đã tái mét, chỉ hừ lạnh:
-Nhân quả hôm nay ngày khác La Tuyên ta sẽ tìm Nhạc Vũ ngươi tính sổ, nếu để mất Cửu Dương Chiếu Thiên Ấn thì ta và ngươi không chết không ngớt.
Lời còn chưa dứt, thân hình lão đã mất dạng xuyên qua vô số thời không.
Nhạc Vũ nhíu mày, khẽ giật mình, hóa ra người này là Xiển Giáo La Tuyên, không trách lại có huyết mạch thần thú Tam Túc Kim Ô tùy ý thu phóng hỏa nha. Lão già này đúng là đang cần Cửu Dương chiếu thiên ấn để độ kiếp Kim Tiên, lúc này chắc đã hận hắnđến tận xương tuỷ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Cười khẽ, Nhạc Vũ cũng không để ý, nhìn qua Thú Bác Già cùng Nặc Cự La, còn cả Dương Hạo trên không trung:
- Hiện giờ Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đã bỏ chạy, không biết Dương đạo hữu chuẩn bị làm gì!
Vào lúc này ba người kia cũng đứng sững trong không trung nhìn chằm chằm vào Nhạc Vũ lộ vẻ âm lạnh. Nguyên bốn người liên thủ, vô luận Nhạc Vũ có thủ đoạn gì đều có thể đánh chết, không ngờ thoáng cái La Tuyên bỏ chạy, Thú Bác Già cùng Nặc Cự La thân bị trọng thương. Mặc dù cục diện còn chưa triệt để đảo ngược nhưng đã triệt để thoát ly khỏi sự khống chế của ba người!
Sắc mặt Dương Hạo trầm ngưng như nước, thân hình biến hóa ẩn hiện hình tất phương (tên một ngôi sao trong nhị thập bát tú ), sát cơ lập loè bất định.
Nhạc Vũ chỉ liếc qua đã nhận ra bảy mươi hai loại biến hóa Địa Sát này nên không hề để ý, chiêu xuất thêm một hóa thân trong Diễn Thiên Châu ra, tay cầm Lưỡng cực hàn diễm kính, khí tức gần bằng bản thể tràn ngập hư không.
Thú Bác Già cùng Nặc Cự La nhất loạt biến sắc! Nếu chỉ là một người Nhạc Vũ cộng thêm với đằng xà quái dị kia thì ba người bọn họ liên thủ vẫn có bảy thành nắm chắc đánh thắng, nhưng nếu thêm một hóa thân nữa thì không có tới nửa phần nắm chắc, tối đa cũng chỉ ngang tay.
Cả hai nhìn về phía Dương Hạo lại càng thêm nặng nề, chỉ thấy hắn hừ lạnh rồi thu hồi tất phương hình, trực tiếp hóa quang viễn độn, lưu lại một câu:
- Dương Hạo hôm nay lĩnh giáo thủ đoạn của Huyết Lục Thiên quân! Hôm nay liền dừng ở đây, ngày khác Dương Hạo ta nhất định cùng đạo hữu chấm dứt nhân quả lần này!
Thanh âm vang vọng trong không trung một hồi lâu không dứt, trăm vạn tu sĩ tam giáo nghe thấy đều kinh ngạc nhìn về phía Nhạc Vũ, đầu tiên là khiếp sợ rồi tiếp đó giật mình.
Vốn bọn họ có chút kỳ quái, vì sao tu sĩ có dung mạo thanh tú lạ lẫm này lại có thể độc chiến La Tuyên, Dương Hạo lẫn Tĩnh tọa La Hán cùng Thiện Vô Úy La Hán của Tây Phương Giáo, lại ép cho người được xưng tụng đệ nhất nhân dưới Kim Tiên trong Hồng Hoang là La Tuyên phải bỏ đi, lúc này mới hiểu nguyên nhân, thì ra là.
Huyết Lục Thiên quân Nhạc Vũ! Nếu là người này thì xác thực có thể chống đỡ với mấy người có thực lực mạnh nhất dưới Kim Tiên!
- Huyết Lục Thiên quân?
Nhạc Vũ ngẩn ra, thầm nghĩ người này chẳng lẽ là đang nói hắn? Đến khi lấy lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng Dương Hạo, khẽ lắc đầu quay sang hai người còn lại cười nhẹ:
- Hiện giờ La Tuyên đã đi, vị Dương đạo hữu kia cũng đã thối lui. Nhị vị vẫn muốn chiến với ta một trận sao?
Thú Bác Già cùng Nặc Cự La thầm kêu khổ, La Tuyên Dương Hạo rời đi thì chỉ tổn thất một ít khí Hỗn Độn chi khí, nếu tìm lại được Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cùng Cửu Dương chiếu thiên ấn thì cũng không quá thiệt thòi, nhưng hai người hắn mới chân chính không thu hoạch được gì.
Trầm mặc hồi lâu, mắt thấy thần sắc Nhạc Vũ càng ngày càng lạnh lùng, Thú Bác Già cười thiểu não chắp tay thi lễ nói:
- Nghe nói Huyết Lục Thiên quân vào trận chiến bên ngoài Thiên Nguyên giới đã liên tục xuyên qua các chiến trường tứ phương chư giới, tàn sát mấy trăm vạn tu sĩ Xiển Giáo. Về sau lại dùng nhiều loại thần thông tận tru mấy vạn tiên tu! Hung uy cái thế, chấn nhiếp Tam Giới. Chỉ sợ hôm nay nếu ta nói một chữ chiến thì chỉ sợ mấy chục vạn đệ tử trong giáo cũng khó bảo toàn.
Nhạc Vũ nheo mắt, khẽ lắc đầu:
- Thiện Vô Úy Tôn giả nói đùa! Nhạc Vũ ta cũng đâu phải cùng hung cực ác, sát nhân chắc chắn sẽ có nguyên do.
Hắn cũng không phát rồ, đem hơn mười vạn đệ tử Tây Phương Giáo tru sát. Bất quá nếu như đối phương thật sự không buông tha muốn động thủ thì coi như sẽ cho đẹp mặt.
Thú Bác Già oán thầm, người trước mặt giết người không chớp mắt, không quan tâm nhân quả, cũng không quan tâm nghiệt lực, còn nói không phải là cùng hung cực ác, thật khiến người khác tức lộn ruột. Bất quá nghĩ đến thủ đoạn người này quả thật phát lạnh, trầm mặc một lát rồi cố gắng nhẫn nhịn, khẽ thi lễ rồi cùng với Nặc Cự La rời đi.
Trông thấy hai người này cùng trăm vạn tu sĩ lần lượt rời đi, Nhạc Vũ khẽ mỉm cười lấy ra hơn trăm bình sứ hút hết toàn bộ nghiệt lực oán sát.
Đằng Huyền lúc này đã hoàn toàn an tâm, thấy vậy lại khó hiểu hỏi:
- Lão sư định làm gì?
Nhạc Vũ đợi đến lúc rót đầy toàn bộ bình sứ lại đổi qua lượt khác, sau đó thuận miệng giải thích nói:
- Chỉ cần tu vi ta và ngươi tiến thêm một bước thì cũng không sợ nghiệt lực này, tu sĩ khác thì cũng chưa hẳn, lúc đó đem luyện lấy vài món kì bảo. Còn nếu bỏ mặc thì sợ là người Huyền Linh giới sẽ bị tru diệt. Huống chi trong này cũng không chỉ có bốn kiện Tiên Thiên linh bảo mà thôi.
Dứt lời, Nhạc Vũ mạnh mẽ tế ra ngũ sắc cự thủ thọc sâu vào trong địa tâm Huyền Linh giới nội, hấp nhiếp lấy hai luồng hỏa diễm đến gần hai người.
Chỉ thấy trong hỏa quang cũng là hai phôi khí, nhìn vào hình dạng thì là hai thanh hỏa diễm trường đao còn chưa hoàn chỉnh!
Nhạc Vũ cau mày, sở dĩ bức ép hai vị tôn giả của Tây Phương Giáo rời đi, ngoài chuyện muốn hấp thụ nghiệt lực thì còn vị Tiên Thiên linh bảo chôn phía dưới!
- Tiên Thiên nhị phẩm, đáng tiếc còn chưa thành hình.
Khẽ lắc đầu tiếc nuối, Nhạc Vũ hất hai luồng hỏa quang cho Đằng Huyền nói:
- Cặp Thư Hùng Sí Diễm đao này cho ngươi. Ngày ngày dùng Thái Hạo Chân Viêm Chúc Chiếu tế luyện, lại dùng tinh huyết nuôi dưỡng yêu đan thì sau ngàn năm khi ngươi lên đến Kim Tiên thì có thể đề thăng vật này lên siêu phẩm Hậu Thiên, không kém bảo vật bản mệnh!
Đằng Huyền kinh hỉ, vội vàng đem hai phần đao phôi nào vào ngực.
Lúc này những bình sứ cũng đã hấp thu phân nửa nghiệt lực trong Huyền Linh giới, thần niệm của Nhạc Vũ chợt có sở cảm, liếc về phía xa cười lạnh.
- Mấy Kim Tiên Bồ Tát này đến thật nhanh.
Tâm niệm vừa động, Nhạc Vũ liền đem hơn trăm bình sứ thu hồi rồi chiêu hồi Đằng Huyền cùng thân ngoại hóa thân vào Diễn Thiên Châu, thân hình hóa thành độn quang ngũ sắc xuyên về phía xa.
Hắn dùng Đại Ngũ Hành âm dương nguyên từ để phi độn nên gần như bỏ qua pháp tắc thời không của thế giới này, chỉ một lát đã cắt đứt những độn quang truy đuổi. Qua hồi lâu, Nhạc Vũ chợt ngưng mày chọn một thế giới Tiểu Thiên hoang vắng chừng mười vạn trượng trốn vào rồi bắt đầu bày trận. Hắn dứt khoát đánh ra vô số tiên thạch, không ngại trả một cái giá lớn.
Sau khi đại trận đã bao trùm lên toàn bộ thế giới thì hắn ngồi xuống nhập định, tất cả pháp lực gần như tập trung áp chế biến hóa bên trong đan điền.
Cũng không biết qua bao lâu, từ tay áo Nhạc Vũ thoát ra một đạo thanh quang, chính là Cực Lan chân nhân, thần sắc âm trầm nhìn vào Nhạc Vũ.
Nhạc Vũ lúc này mới "Tỉnh", phân ra một đạo tâm thần. Lúc trước Cực Lan chân nhân nói cần tới bảy ngày để giải cấm chế nhưng chỉ qua ba ngày đã làm xong, Nhạc Vũ cũng không bất ngờ, mỉm cười:
- Tiểu đệ thực không đành lòng buông tha đoàn khí Hỗn Độn này, làm phiền đến sư huynh.
- ngươi là đệ tử Tử Vân!
Sắc mặt Cực Lan vẫn khó coi, cũng không hỏi vẻ thăm dò mà khẽ lắc đầu nói:
- Cũng chưa nói tới liên lụy, nếu không có ngươi thì ta giờ đã thân tử đạo tiêu, thân phận hậu duệ Thanh Long cũng không lừa được bọn họ lâu. Chỉ là vừa rồi sư đệ quả thực quá mức cuồng ngạo, đắc tội Xiển Giáo đắc tội thì cũng thôi đi, sao ngay cả La Tuyên cùng Tây Phương Giáo cũng đắc tội?
Nhạc Vũ cười ha hả, thản nhiên hoàn thiện linh trận.
- Chưa nói tới đắc tội! Chỉ sợ mấy vị đạo tổ lại vui vẻ! Ngươi cho rằng hai vị giáo chủ Tây Phương giáo phái Thú Bác Già cùng Nặc Cự La tới là để đoạt hai thanh tiên binh?
Cực Lan nhướng mày, dằn cơn giận để lắng nghe.
Nhạc Vũ nhướng mày:
- Sư huynh cũng là hậu duệ Hồng Vân, nên biết khiến tổ sư ta vẫn lạc còn có sáu vị đạo tổ.
Cực Lan giật mình, cẩn thận nhìn Nhạc Vũ rồi nhẫn nại:
- Việc này mỗi người trong Địa Tiên giới đều biết rõ! Theo truyền thuyết thì Oa Hoàng dùng đất vàng tạo ra hình người, kỳ thực là dùng bùn thần hỗn hợp rất nhiều tinh huyết thần thú tạo ra Nhân tộc. Được thiên địa đại công đức nên thành tựu thánh vị. Về sau năm vị đạo tổ lần lượt lập giáo, mượn lực công đức số mệnh cũng chứng nhận Hỗn Nguyên! Về phần tổ sư chúng ta.
Cực Lan nói đến tận thì bất giác do dự.