Hạng Định lái xe đưa Vương Trạch Vinh đến Uông gia thì hắn nhận được điện Vương Đại Hải gọi tới.
- Bố mẹ đang ở đâu thế?
Vương Đại Hải cười ha hả nói:
- Bố mẹ mới từ Áo về, lần này đã thấy nhiều thứ chưa từng thấy.
Vương Trạch Vinh biết lịch trình của bố mẹ vẫn do Tiểu Giang bố trí, đi đến nhiều nơi. Thực ra Tiểu Giang có nhiều thời gian bên bố mẹ hắn hơn cả. Tình cảm của mấy người phụ nữ khác với bố mẹ chồng không thân bằng Tiểu Giang.
Nói chuyện một lát, Vương Đại Hải nói:
- Trạch Vinh, có một việc bố không biết có nên nói với con không? Nhưng tứ thúc của con nhờ tới, không giúp một chút cũng không được. Bố chỉ nói qua, con xem rồi làm.
Vương Trạch Vinh thấy bố mình nói như vậy thì biết Tứ thúc nhất định gặp vấn đề rất khó khăn nếu không sẽ ông sẽ không nói.
Vương Trạch Vinh liền nói:
- Chuyện gì vậy bố?
Vương Đại Hải do dự một chút rồi nói:
- Thực ra việc này bố cũng không muốn gúp bọn họ.
- Trạch Vinh, là như thế này, Tứ thúc con không phải có một người con tên Vương Trạch Sơn sao? Con có nhớ cậu ta không?
Vương Trạch Vinh cũng có chút ấn tượng đối với Vương Trạch Sơn. Thực ra họ hàng ít khi liên lạc với nhà hắn, nhưng khi hắn phát triển liền liên lạc nhiều hơn.
- Con nghe nói cậu ta làm việc ở Khai Hà.
Vương Trạch Vinh có chút không rõ nên nói.
- Bây giờ nó không còn ở huyện Khai Hà mà tới huyện Vân Giang gần đó làm Trưởng phòng phụ trách mỏ than, nghe nói kiếm được nhiều tiền.
Làm Trưởng phòng?
Vương Trạch Vinh khẽ nhíu mày. Hắn biết một chút về Vương Trạch Sơn, năng lực rất bình thường sao có thể làm Trưởng phòng, lại còn phụ trách bên mỏ than.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh nghĩ và thấy cũng bình thường. Vị trí của hắn bây giờ đã khác, nhiều người muốn nịnh hắn. Sau khi biết quan hệ họ hàng của Vương Trạch Sơn với hắn, kiểu gì chẳng có người chú ý.
- Cậu ta xảy ra chuyện gì vậy bố?
Vương Trạch Vinh biết Vương Đại Hải gọi tới thì Vương Trạch Sơn nhất định có vấn đề.
Vương Đại Hải nói:
- Chuyện này cũng khó có thể giúp nó, nhưng nếu không giúp nó thì không tiện gặp mặt Tứ thúc của con. Là như thế này, ở một khu dân cư sang trọng của Hoa Khê không biết sao lại cháy lớn, nhân viên cứu hỏa lao vào một căn nhà và phát hiện một chiếc vali, trong vali đầy tiền mặt, tính ra cũng vài triệu. Điều tra chủ phòng thì đó là Vương Trạch Sơn nên có vấn đề. Tiền mặt nhiều như vậy thì Vương Trạch Sơn căn bản không thể có. Con nói xem thu nhập của Vương Trạch Sơn là bao nhiêu mà nhà lại có nhiều tiền đến thế?
Vương Trạch Vinh nghe xong liền hiểu xem ra Vương Trạch Sơn đã vi phạm pháp luật.
- Đã điều tra qua chút nào chưa bố?
Vương Trạch Vinh nghĩ đến có người vu oan, chẳng qua nghĩ tới dùng nhiều tiền như vậy mà vu oan một Trưởng phòng thì có phải hơi quá không?
- Điều tra thế nào được nữa, bên ngoài vali cháy sạch mà.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và thấy nó có vấn đề. Vương Trạch Sơn xảy ra chuyện có ảnh hưởng tới hắn không?
- Vương ca, có phải xảy ra gì không?
Hạng Định vừa lái xe vừa nói.
- Không có việc gì đâu.
Vương Trạch Vinh nói.
Xe kín, Vương Đại Hải lại nói chuyện hơi lớn nên Hạng Định cũng nghe ra một chút. Y nói:
- Vương ca, bây giờ sắp đại hội, mọi người đều chú ý đến lời nói, hành động của mình, còn có người nghĩ biện pháp đả kích đối thủ. Việc này em từ nhỏ đã thấy nhiều, thấy nó không hề đơn giản.
Hạng Định đã thấy nhiều đấu đá, nhiều lúc một việc nhỏ sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền.
Lúc này Lưu Kiến gọi tới. Đối với Lưu Kiến, bây giờ y đã thay đổi cách nhìn nhận Vương Trạch Vinh, nói chuyện không còn là đồng cấp nữa.
- Bí thư Vương, có việc tôi muốn báo cáo với anh.
Lưu Kiến cung kính nói.
- Có chuyện gì vậy?
Vương Trạch Vinh đánh giá cao năng lực của Lưu Kiến nên cười nói.
Nghe ra Vương Trạch Vinh nói với ý thân thiết, Lưu Kiến vui vẻ nói:
- Bí thư Vương, xảy ra chuyện này, đó là về Vương Trạch Sơn – con Tứ thúc của anh.
Vương Trạch Vinh nghe Lưu Kiến nói.
Lưu Kiến nói xong liền nói:
- Bí thư Vương, việc này tôi đã tự mình hỏi tới. Thông qua điều tra thì có mấy điểm nghi ngờ. Một là chiếc vali sao lại đặt ở trong biệt thự, hai là địa điểm cháy sao lại ở biệt thự của Vương Trạch Sơn. Ở đó căn bản không có người ở. Đối với việc này chúng tôi dự định khống chế trong phạm vi nhất định, không mở rộng.
Lưu Kiến nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết đối phương đây là muốn tốt cho mình.
- Lão Lưu, nhất định phải nghiêm túc điều tra. Rất nhiều lúc xử lý không tốt sẽ mang tới nhiều vấn đề. Thái độ của tôi là như thế này, nếu điều tra ra Vương Trạch Sơn có vấn đề, phạm vào sai lầm thì nghiêm túc xử lý, quyết không thể vì cậu ta có quan hệ với tôi mà bỏ qua không hỏi.
Lưu Kiến cũng chỉ là báo cáo việc này với Vương Trạch Vinh, y biết việc này Vương Trạch Vinh sẽ làm theo pháp luật.
- Vương ca, em cho rằng đây không phải chuyện nhỏ. Em lập tức tới Hoa Khê theo dõi.
Hạng Định bây giờ sợ nhất chính là Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện.
Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng muốn hiểu rõ tình hình:
- Cũng được, chú đi xem đi. Chẳng qua không được nhúng tay vào việc của chính quyền.
Khi Vương Trạch Vinh đến Uông gia thì hắn vẫn suy nghĩ tới việc này.
Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy nên nhìn nhận vấn đề thường theo góc độ phức tạp hơn.
Từ tình hình của Vương Trạch Sơn, Vương Trạch Vinh cảm thấy tên này có thể vi phạm pháp luật, nhưng Vương Trạch Sơn sao có thể đặt vali nhiều tiền như vậy trong biệt thự rồi không thèm để ý? Việc này có lẽ có chuyện.
Thấy Vương Trạch Vinh đầy tâm sự đi vào, Uông Nhật Thần hỏi:
- Trạch Vinh, có chuyện gì vậy cháu?
Tâm trạng Uông Nhật Thần lúc này cũng không tốt. Ông ngồi đó mà suy nghĩ.
Thấy Uông Phỉ và con không ở đây, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Tiểu Phỉ đâu rồi ông?
- Tiểu Kiều hẹn ra ngoài đi chơi rồi.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi lấy thuốc hút.
- Lão bí thư đã đi, tình hình đang ổn định liền có biến hoá.
Uông Nhật Thần thở dài nói.
- Bí thư Lâm vẫn khống chế được tình hình mà ông.
- Bí thư Lâm tuy khống chế được tình hình nhưng sẽ có người nhảy ra. Đừng nhìn tất cả như được quyết định nhưng càng vào lúc này càng dễ xảy ra chuyện, phải tuyệt đối cẩn thận.
Ông nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói tiếp:
- Hôm nay ông nghe nói cháu tới chỗ Trần Khoa Kỳ, có phải có biến hoá gì không?
Vương Trạch Vinh vừa nãy nghĩ tới chuyện Vương Trạch Sơn nên có chút lo lắng, điều này sao có thể giấu được Uông Nhật Thần.
- Thực ra hôm nay cháu đi gặp Bí thư Lâm.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Bí thư Lâm có lẽ cũng khó xử. Bí thư Lâm đặt nhiều hy vọng vào cháu. Từ suy nghĩ của y thì y hy vọng cháu tiếp tục phát triển ở Nam Điền. Chẳng qua bởi vì Lão bí thư chỉ định cháu làm Bí thư Thành phố Hải Đông, Bí thư Lâm dù có suy nghĩ kia cũng không thể thay đổi.
Việc này Vương Trạch Vinh cũng biết nên gật đầu nói:
- Cháu cũng nghĩ như vậy. Cháu đã đề cử Vệ Đào Hải làm chủ tịch tỉnh Nam Điền với Bí thư Lâm.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Cháu làm rất tốt. Ông vốn định nhắc cháu việc này, không ngờ cháu đã nghĩ tới. Ngụy Trung Hoa mặc dù bây giờ có ý dựa vào cháu, nhưng y dù sao cũng đại biểu Ngụy gia, bây giờ Ngụy gia yếu nên y phải dựa vào người khác. Nhưng nếu Ngụy gia trở lại thì bọn họ không thể nào nghe lời cháu.
Lời này Vương Trạch Vinh rất đồng ý.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Các gia tộc Bắc Kinh đều có trụ cột của mình. Cháu xuất thân bình thường nên dù làm tốt đến đâu thì bọn họ cũng không nhận ân tình của cháu. Trạch Vinh, ông đã suy nghĩ nhiều về sự phát triển của cháu. Vì sao ông không đề cử người của mình cho cháu, cháu biết vì sao không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Cháu biết các ông có suy nghĩ, chính là hy vọng cháu bồi dưỡng người của mình.
Việc này Vương Trạch Vinh đã sớm nghĩ tới.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Người khác bồi dưỡng sao bằng thân tín của mình, đặc biệt người tạm thời dựa vào. Bọn họ hôm nay dựa vào cháu, vậy mai thì sao? Bọn họ cũng có thể dựa vào người khác. Chỉ là người cháu bồi dưỡng ra thì mới trung thành với cháu. Ở việc này cháu làm rất tốt ở Nam Điền.