Quan GiaTác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm BínhChương 983: Tranh phongNhóm dịch: PQTNguồn: metruyen- Xin chào, Chủ tịch Tăng, Chủ tịch Tăng Ngư, ngưỡng mộ đã lâu.Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, mỉm cười, bắt tay Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần.Những lời này không phải nịnh hót. Lưu Vĩ Hồng quả là có nghe danh hai vị “cha của CD” này. Cũng đã từng vì sự nghiệp mà hai người này gây dựng trở thành quá khứ mà vô cùng tiếc nuối.Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần đều có vẻ mới ba mươi mấy tuổi, không đến bốn mươi, mặc âu phục, mang giày tây, ăn mặc sang trọng, nhìn qua đã thấy hào hoa phong nhã, đều mang kính gọng vàng, nhìn rất có trình độ. Dựa vào tài liệu, hai người này đều du học về, quyết định về nước khai thác, phát triển các dự án cũng là kết quả thảo luận của cả hai. Tăng Văn Mệnh là kỹ thuật viên chuyên nghiên cứu, còn Ngư Á Thần là kỹ thuật viên công trình bí mật, nếu làm việc ở nước ngoài cũng có được một cuộc sống nhàn nhã và dư dả.Lưu Vĩ Hồng rất coi trọng những nhân tài như vậy.Trước khi Lưu Vĩ Hồng đến, Vương Thiện và Trịnh Hiểu Yến đã giới thiệu thân phận của hắn với Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần. Hai du học sinh này là con ông cháu cha có ý thức, nhưng không đủ sâu sắc. Chuyện hội tụ đêm nay, họ chỉ cho rằng đây là thương lượng làm ăn, nên vẫn duy trì thái độ lễ phép và đúng mực, khách khí bắt tay chào hỏi Lưu Vĩ Hồng.- Hôm nay mời mọi người tới đây chủ yếu là để thương lượng việc xử lý nhà máy. Vừa qua năm mới, chúng ta cũng không cần phải theo quy củ như vậy. Nếu phải hợp tác thì nên thẳng thắn thành thật, có gì nói đó. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi, thế nào?Vương Thiện ra vẻ chủ nhà.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Được, Vương Nhị ca nói sao thì cứ làm vậy đi.- Được, Lưu Nhị, cậu làm khó được tôi sao?Vương Thiện cười mắng.Rất rõ ràng, cuộc đàm phán hôm nay, nhân vật chính là Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến chỉ ngồi xem chơi. Trịnh Hiểu Yến cho rằng, đây là biện pháp khiến Lưu Vĩ Hồng cho cô có tiền tiêu. Từ sau khi biết được Lưu Nhị Ca, Trịnh đại tiểu thư cảm thấy tiền ngày càng đến dễ dàng hơn. Trước kia còn lợi dụng việc phê duyệt công văn để trục lợi, giờ dần thấy chướng mắt.Bổn tiểu thư phải kiếm số tiền lớn, tiền nhỏ không thèm!Dù cho Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần đều là người du học, nhưng nếu phát triển trong nước, tự cũng biết được cân nặng của mấy vị con ông cháu cha đang ngồi trước mặt này. Có thể nói, hợp tác với đám người Vương Thiện, công ty có thể phát triển như mong muốn. Đêm nay chỉ là tiến hành phân chia lợi ích thôi.Vương Nhị Ca và Lưu Nhị Ca gật đầu, phục vụ bèn mang rượu và thức ăn lên.Vương Nhị Ca mời khách cũng giống như Lưu Nhị Ca, chưa bao giờ bủn xỉn. Thức ăn hay rượu, sơn hào hải vị, đắt thế nào cũng bày đầy trên bàn. Rượu Mao Đài, Ngũ Lương, Remy Martin, Lafite… đủ thứ. Vương Thiện nói, cứ tùy theo sở thích của mỗi người, không miễn cưỡng, không uống rượu, thì có thể uống nước ngọt thôi.Tiệc rượu đêm nay có tính chất làm ăn, không phải xã giao trong quan trường. Chuyện uống rượu đến mặt đỏ tai hồng hoàn toàn không cần thiết.Quyết định này của Vương Thiện khiến ọi người nhiệt liệt hoan nghênh.Lập tức tùy theo sở thích.Vương Thiện uống Mao Đài, Lưu Vĩ Hồng uống rượu Ngũ Lương, Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần uống Remy Martin, còn Trịnh đại tiểu thư và Tiêu nhị tiểu thư uống Lafite.- Nào, mọi người uống một ly trước. Năm mới vui vẻ, vạn sự như ý!Vương Thiện nâng chén rượu lên, nói.Chén rượu bằng sứ Thanh Hoa tinh xảo chạm với ly thủy tinh chân cao, phát ra một tiếng trong trẻo.- Cậu hai, sao hôm nay lại cùng Tình Nhi đến khách sạn Thời Đại vậy?Uống vào hai ly rượu, Trịnh đại tiểu thư liền không kìm được, hỏi một câu, đôi mắt to long lanh như cười như không liếc đi liếc lại Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình. Xem ra tò mò vốn là bản chất của phụ nữ. Trịnh đại tiểu thư xuất sắc như thế, cũng không thể là ngoại lệ. Không làm rõ vấn đề này thì không thể an tâm được.Hơn nữa, cách gọi “Tình Nhi” cũng chứng tỏ là Trịnh Hiểu Yến có biết quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình, nhưng đồng thời cũng có chỗ hiểu lầm. Phân tích kỹ, Trịnh Hiểu Yến có thể moi được tin “tình báo” từ chỗ Tam Nhi. Vấn đề ở chỗ, Trình Sơn cũng không hiểu rõ quan hệ thực tế giữa Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình.Trình Sơn cho rằng, Tiêu Du Tình chắc chắn là người tình nhỏ của Nhị Ca, e là Trịnh Hiểu Yến cũng phán đoán như vậy.Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Thật trùng hợp, một người bạn học của Tình Nhi làm sinh nhật ở đây, tôi đi cùng cô ấy tìm chút náo nhiệt.Trịnh Hiểu Yến thản nhiên cười nói:- Dịu dàng săn sóc, cậu hai quả nhiên không hổ danh là người đàn ông gương mẫu.Lưu Vĩ Hồng lén lút trừng mắt với cô.Trịnh Hiểu Yến cười khanh khách thành tiếng, dường như cảm thấy vô cùng thú vị.Tên nghiêm trang này, bị bổn tiểu thư bắt ngay tại trận, xem anh về sau có dám giả vờ trước mặt bổn tiểu thư nữa không! Chỉ cần nghĩ đến bộ dáng xấu hổ của Lưu Vĩ Hồng bị mình hạ đo ván, Trịnh đại tiểu thư liền cảm thấy cao hứng tự đáy lòng.Triển vọng như vậy thật quá tốt đẹp.Đôi mắt đẹp của Tiêu Du Tình đảo qua, cười hỏi:- Chị Linh Linh, sao chị và anh An lại ly hôn? Em thấy hai người rất xứng đôi.Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói:- Em cảm thấy? Tình Nhi, không phải chị Linh cậy già lên mặt, em năm nay bao nhiêu tuổi? Việc này em hiểu biết được bao nhiêu?Tiêu Du Tình cũng cười hì hì nói:- Chị Linh Linh, nói chuyện phải có trước sau, đâu cầu phải tấn công. Có những việc, chủ yếu dựa vào ngộ tính, không cần phải có nhiều kinh nghiệm mới có thể hiểu được. Trên thế giới nhiều nhà tâm lý học như vậy, cũng không phải mỗi dạng tâm lý họ đều phải đích thân thể nghiệm, chị nói có phải không? Quan trọng là phải dựa vào lĩnh ngộ của mình để tìm ra.Nếu không phải vì tình hình “nguy cấp”, Lưu Vĩ Hồng sẽ phá ra cười. Thật không ngờ, Tiêu Du Tình dùng đến nào là “tấn công thuật nghiệp, nói chuyện trước sau” gì gì đó. May mà Bí thư Lưu vẫn tỉnh táo suy nghĩ, biết giờ khắc này không thể xen vào cuộc chiến của hai người phụ nữ này được, bằng không 100% là tự chuốc lấy khổ.Đôi mắt đẹp của Trịnh Hiểu Yến khẽ nheo lại, nói:- Vậy em tìm ra thế nào mà cảm thấy chị và An Tông Lâm xứng đôi? Hòa hợp hay không người trong cuộc mới biết được, người khác không hiểu nhiều đâu.- Đúng, em chỉ nói chung chung. Nếu chị Linh Linh thật sự cảm thấy không thích hợp, còn ai có thể nói gì được nữa, phải không?Vương Thiện thấy thế cũng mỉm cươi, không ngăn cản nữa. Nếu phiền toái này là do Lưu Vĩ Hồng gây ra thì hắn phải giải quyết. Bạn bè giúp đỡ cũng có giới hạn thôi.Lưu Nhị Ca khẽ lắc lắc đầu, xem như không nghe thấy, lập tức nói với Tăng Văn Mệnh:- Chủ tịch Tăng, Chủ tịch Ngư, hai vị có thể nói những suy nghĩ cơ bản của hai người được không? Chúng ta học hỏi lẫn nhau.Bí thư Lưu là cáo già, mỗi lần khó khăn đều lảng sang chuyện khác, gọi là rút củi dưới đáy nồi. Nếu tùy tiện gia nhập vào cuộc chiến của hai cô gái thì lập tức tự chuốc họa vào thân.Tăng Văn Mệnh vội vàng hơi cúi người nói:- Được, Bí thư Lưu.Bí thư Lưu dùng chiêu dựng sào thấy bóng, nói đến chuyện đại sự nghiêm túc, Trịnh đại tiểu thư và Tiêu nhị tiểu thư đều ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Ai cũng biết rằng Lưu Nhị Ca thích thục nữ, nếu còn làm loạn, e là cả hai đều không xong.Tăng Văn Mệnh và Ngư Á Thần đưa mắt nhìn nhau. Ngư Á Thần mỉm cười gật đầu, có ý muốn bảo Tăng Văn Mệnh nói trước. Hai người tuy đều là người du học, nhưng thời gian về nước thì khác nhau. Năm ngoái Ngư Á Thần còn làm việc ở Mỹ, là thành viên Hội đồng quản trị công ty. Còn Tăng Văn Mệnh đã về nước từ lâu, thành lập một viện nghiên cứu ở Giang Hoài. Có thể nói, Tăng Văn Mệnh quen thuộc hoàn cảnh trong nước hơn Ngư Á Thần, cũng giỏi hơn về việc tiến hành kết nối với đám con ông cháu cha trong nước. Ngư Á Thần lo rằng mình quen thẳng thắn như khi ở Mỹ, sẽ khiến đám người này khó chấp nhận.Tăng Văn Mệnh liền nói:- Anh Vương, Bí thư Lưu, có liên quan đến tình hình….Lập tức anh ta giới thiệu công năng chủ yếu của sản phẩm nghe nhìn CD một cách đơn giản, lý do cùng hợp tác nghiên cứu phát triển dự án này với họ. Trong lúc giải thích, anh ta dùng rất nhiều từ chuyên môn, đám người Vương Thiện, Trịnh Hiểu Yến, Tiêu Du Tình trơ mắt nhìn, dù cho Lưu Vĩ Hồng là người tái sinh cũng chỉ có thể cái hiểu cái không.Nhưng không cần lo lắng, mọi người hôm nay tới đây không phải để hỏi về vấn đề kỹ thuật.- Có thể nói, đây là sản phẩm nghe nhìn hoàn toàn mới, là sự kết hợp hoàn mỹ của kỹ thuật âm tần và kỹ thuật video. Tháng 10 năm ngoái, đã được cơ quan giám định quốc gia thông qua. Theo chúng tôi biết, đây là CD đầu tiên trên toàn thế giới, cũng là sản phẩm điện tử đầu tiên sử dụng kỹ thuật tối tân nhất thế giới.Tăng Văn Mệnh có vẻ kiêu ngạo một chút, hơi đắc ý nói.Cũng thật đáng để kiêu ngạo.Đương nhiên, đây cũng vì họ là những người tiên phong, chưa trở thành “tiên liệt”. Nếu Lưu Vĩ Hồng không ngăn chặn, hai năm sau, hai vị này chỉ còn nước mắt.Đám người Vương Thiện nghe được liền gật đầu liên tục. Vương Thiện nói:- Đĩa cơ CD này của quý vị quả thật không tồi. Tôi đã thử qua, hiệu quả ghi âm và ghi hình đều rất tốt. Mấy thứ này, chỉ cần thực hiện với quy mô và sản lượng lớn, tôi chắc chắn sẽ rất tốt. Chẳng những phát triển được trong nước, mà toàn thế giới, chúng ta đều có thể.Đây cũng là lý do mà Vương Thiện rất có hứng thú tham gia dự án này. Vương Thiện không phải thằng khờ, không có chút gì vượt qua thử thách cho anh ta nhìn thấy, anh ta có thể tùy tiện xông vào sao?Liên quan đến việc đầu tư hơn cả tỷ, không chỉ nói tình thân.Tăng Văn Mệnh liền mỉm cười nói:- Đúng vậy, chúng tôi cũng cho rằng, sản phẩm này có thể sản xuất được. Có triển vọng như thế, tôi tin rằng chúng ta sẽ hợp tác rất vui vẻ.Vương Thiện vung tay lên nói:- Yên tâm, chỉ cần kiếm được tiền, nhất định rất vui vẻ. Về tài chính, về chính sách, các anh không cần lo lắng.Lời Vương Thiện nói ra, không ai cho đó là khoác lác. Dù thế nào, cha anh ta cũng làm ở đơn vị hàng đầu. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến cũng gia nhập liên minh, muốn xây dựng một công ty như thế trong nước thì không cần lo lắng gì.- Giám đốc Tăng, nói kế hoạch hợp tác cụ thể của các anh đi.Lưu Vĩ Hồng cũng ung dung, thản nhiên nói.