Quan Gia

Chương 930: Anh dám dùng tên thật tố cáo không?

Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 930: Anh dám dùng tên thật tố cáo không? Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen Căn phòng vang lên tiếng gõ cửa, nghe ra được, người gõ cửa có chút chần chừ do dự - Mời vào! Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng lưng, cao giọng nói Trịnh Hiểu Yến cũng trở nên ngồi nghiêm chỉnh. Cho dù Trịnh Hiểu Yến không rõ lắm Lưu Vĩ Hồng vì sao muốn gặp Diệp Hữu Đạo, lường trước tất cũng không phải việc tư. Bí thư Đảng ủy Công an Thành ủy tiếp kiến khách, vậy phải lập ra thể thống Cửa phòng đẩy ra, quả nhiên là Diệp Hữu Đạo tiến vào, còn có cô nhân viên phục vụ trẻ tuổi Từ Tú Ngọc. Diệp Hữu Đạo cũng là vẻ mặt duy trì bình tĩnh, Từ Tú Ngọc lại khá khẩn trương, hai tay nắm lấy tay áo của mình, cúi đầu xuống, thật là thấp thỏm lo âu. - Vị tiên sinh này, ngài tìm chúng tôi sao? Diệp Hữu Đạo đi đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng ba bốn mét đứng ngay ngắn, hơi mang một chút nghi hoặc hỏi Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói: - Đúng, là tôi tìm hai vị, mời ngồi! Đối với biểu hiện hôm nay của Diệp Hữu Đạo, nhất là khi Từ Tú Ngọc chuẩn bị quỳ trước Mã Liên Tú, Diệp Hữu Đạo kiên quyết ngăn cô lại, Lưu Vĩ Hồng rất là thưởng thức. Xem ra Diệp Hữu Đạo không chỉ có tài hoa mà thôi, đối nhân xử thế cũng khá chính trực. Diệp Hữu Đạo không vội mà ngồi, cảnh giác hỏi: - Xin hỏi tiên sinh tôn tính đại danh, ở nơi nào công tác? Diệp Hữu Đạo cũng quả thật không rõ, mục đích Lưu Vĩ Hồng muốn gặp y là gì Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Không cần khẩn trương, chỉ là tâm sự, mời ngồi đi. Đúng rồi, tiểu Từ, cô không cần lo lắng, quần áo và hải sâm đều không cần cô đền, từ nay về sau cẩn thận một chút. Từ Tú Ngọc ngẩng đầu mạnh lên, vừa mừng vừa sợ, có hơi không dám tin: - Thật sao? Trịnh Hiểu Yến cười nói: - Đương nhiên là thật. Quần áo của cô ấy, không có đắt như thế, cũng không cần đền, yên tâm đi Từ Tú Ngọc vô cùng tin tưởng đại tỷ tỷ trượng nghĩa bênh vực lẽ phải, xinh đẹp kỳ cục này, lập tức liền cao hứng liên tục gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói cái gì mới tốt. Diệp Hữu Đạo vội vàng thay cô nói lời cảm ơn, nói: - Cảm ơn hai vị hỗ trợ, cô ấy còn nhỏ, ăn nói vụng về, không biết nói chuyện lắm, xin hai vị thông cảm nhiều hơn Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói: - Xưởng trưởng Diệp, mời ngồi Diệp Hữu Đạo cả kinh: - Ngài biết tôi? Có thể gọi y “Xưởng trưởng Diệp”, có thể thấy được vị tiên sinh này đối với y rất có hiểu biết. - Không quen. Nhưng tôi có nghe nói qua về anh. Tôi tên Lưu Vĩ Hồng, Cửu An… Lưu Vĩ Hồng chưa nói xong, Diệp Hữu Đạo liền kinh hô ra tiếng: - Lưu Vĩ Hồng? Ngài… Ngài là Bí thư Lưu? Lần này đến lượt Lưu Vĩ Hồng giật mình, nói: - Đúng, là tôi - Trời ơi, Bí thư Lưu, chào ngài chào ngài, thật không nghĩ tới, có thể ở đây gặp được ngài... Diệp Hữu Đạo rất kích động, tự nhiên mà bước lên hai bước, muốn bắt tay với Lưu Vĩ Hồng, nhưng lập tức ý thức được cái gì, tay vươn ra lại thu trở về, mang theo ý xin lỗi cười cười. Giữa hai bên, thân phận địa vị kém xa, cho dù bắt tay, cũng rất chú ý, phải là cấp trên vươn tay ra trước. Bằng không thì có chút không lễ phép. Diệp Hữu Đạo ngoài kích động, đã quên đi quy củ này Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, mỉm cười giơ tay bắt tay với y, nói: - Xưởng trưởng Diệp, tôi cũng không ngờ tới ở đây gặp được anh. Bữa cơm hôm nay, thu hoạch thật không nhỏ Đây là ca ngợi cực cao Diệp Hữu Đạo liên tục nói không dám, bỗng nhiên có chút câu nệ - Mời ngồi, xưởng trưởng Diệp. Hôm nay mời anh đến, chỉ là nói chuyện phiếm giữa bạn bè, thuận tiện tìm hiểu một chút về tình hình của nhà máy cơ giới Sở Giang, có gì nói đó, không cần khẩn trương cũng không cần kiêng kị Bắt tay xong, Lưu Vĩ Hồng lại mời Diệp Hữu Đạo và Từ Tú Ngọc ngồi xuống Lần này Diệp Hữu Đạo không có thoái thác nữa, rất kính cẩn ngồi ở một bên sô pha, Từ Tú Ngọc lại trở nên thông minh, không vội mà ngồi xuống, rót trà cho đám người Lưu Vĩ Hồng trước. Cô là nhân viên phục vụ, việc này, cũng là làm rất thuận tiện truyện copy từ - Bí thư Lưu, Cửu An nghiêm đánh, tôi nghe nói qua, bắn bỏ vài tên vô lại xấu, mọi người đều rất kích động Diệp Hữu Đạo vừa ngồi xuống liền nói, hai tay đặt ở đầu gối, ngồi rất đoan chính. Y là bị du côn cầm đao truy giết hai con đường đuổi ra khỏi Cửu An. Đối với thế lực đen ác của Cửu An, căm thù đến tận xương tuỷ, nguyên nhân chính vì thế, y đối với Lưu Vĩ Hồng cũng vô cùng kính ngưỡng. Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói: - Tất cả mọi người đều rất kích động? Nói như vậy, còn có không ít đồng hương Cửu An ở cùng với anh rồi? Diệp Hữu Đạo chấn động, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, vừa sợ vừa phục nói: - Bí thư Lưu, rất giỏi. Quả thật là có không ít công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ giới Sở Giang ở cùng tôi. Chúng tôi đối với hoạt động nghiêm đánh của Cửu An đều rất chú ý Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc hỏi ngược lại: - Có không ít công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy cơ giới Sở Giang ở cùng anh? - Đúng vậy, hai năm nay, bên trong nhà máy thay đổi chế độ xã hội, làm ưu hoá tổ hợp, gần như có một nửa công nhân viên chức thất nghiệp. Phí sinh hoạt quá ít, không nuôi sống nổi, mọi người đành phải đi ra tìm công việc làm. Rất nhiều người trước kia khá quen thuộc với tôi, nghe nói tôi ở Đại Ninh, đều theo qua đây. Có những người công tác ở khách sạn Thiên Hoa, cũng có một số công tác ở nơi khác, nhưng đa số ở chung với nhau, đôi bên cũng có thể chiếu cố lẫn nhau Lưu Vĩ Hồng nhìn Diệp Hữu Đạo một cái, càng thưởng thức hơn Diệp Hữu Đạo nói rất thản nhiên, bên trong quả thật tài giỏi. Thử nghĩ một “xưởng trưởng thất nghiệp” như y, không ngờ còn có nhiều công nhân viên chức từ Cửu An tìm tới Đại Ninh để phụ thuộc vào y, từ đó có thể thấy, uy tín của y ở trong công nhân viên chức của nhà máy cơ giới là cao thế nào. Đây cũng không chỉ là biết kinh doanh đơn giản như vậy, đủ để nói rõ mấy công nhân viên chức đó đối với y vô cùng tin tưởng. Lòng tin này, cũng đại diện cho đánh giá cao nhất của cán bộ công nhân viên chức nhà máy cơ giới Sở Giang đối với phẩm chất và tư cách con người của Diệp Hữu Đạo! Từ biểu hiện hôm nay y hết sức bảo vệ Từ Tú Ngọc mà xem, đám công nhân viên chức tin tưởng y là rất có đạo lý Người như vậy, quả thật đáng tin cậy - Tiểu Diệp, rất giỏi Lưu Vĩ Hồng tự đáy lòng nói. Tuổi tác của Diệp Hữu Đạo, khoảng ngoài 30, trên thực tế lớn hơn Lưu Vĩ Hồng vài tuổi. Tuy nhiên câu “tiểu Diệp” này, tất nhiên là tự nhiên mà thốt ra, không có chút làm ra vẻ. Thực sự bí thư Lưu chính là “ngụy thanh niên” Diệp Hữu Đạo cũng cảm thấy Lưu Vĩ Hồng gọi y “tiểu Diệp” rất là đương nhiên. Đừng nhìn Lưu Vĩ Hồng bề ngoài tuổi trẻ, nhưng tác phong kẻ bề trên nghiễm nhiên, làm người ta vô cùng kính nể trong lòng - Bí thư Lưu quá khen, chỉ tiếc tôi năng lực có hạn, không thể giúp mọi người được bao nhiêu Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói: - Đây đã rất giỏi rồi. Tiểu Diệp, nói xem, nói xem tình hình của nhà máy cơ giới Sở Nam - Được! Diệp Hữu Đạo gật đầu đồng ý, tuy nhiên lại hỏi lại một câu. - Bí thư Lưu, nghe nói ở thành phố đã thành lập một tổ lãnh đạo công tác thay đổi chế độ xã hội của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, là do ngài đang phụ trách sao? - Đúng, là có chuyện này Diệp Hữu Đạo trong mắt liền hiện lên một chút nghi hoặc. Y cũng không phải là quần chúng bình thường, xưởng trưởng nhà máy cơ giới chính thức, cán bộ cấp Trưởng phòng, đối với phân công của lãnh đạo thành phố, cũng khá rõ ràng. Bí thư Đảng ủy Công an kiêm cục trưởng cục công an lại quản đến việc thay đổi chế độ xã hội doanh nghiệp nhà nước, quả thật rất kỳ lạ. Nhưng Diệp Hữu Đạo vẫn chưa đem điều nghi hoặc này nói ra ngoài miệng Phân công của bộ máy lãnh đạo thành phố, không phải y có thể tùy tiện xen vào - Bí thư Lưu, nhà máy cơ giới Sở Giang bị hủy rồi. Có người muốn đem nhà máy cơ giới biến thành nhà xưởng tư nhân Diệp Hữu Đạo lời ra kinh người, không có chút quanh co lòng vòng, gọn gàng dứt khoát chỉ thẳng vào mấu chốt vấn đề Lưu Vĩ Hồng ung dung thản nhiên. - Bí thư Lưu, con người Hàn Kim Tỏa, hẳn là ngài cũng nghe nói qua rồi phải không? Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật đầu, nói: - Ừ, là cậu em vợ của bí thư Tân Minh Lượng - Đúng, chính là anh ta. Công chính mà nói, Hàn Kim Tỏa không phải kẻ ngốc, đầu óc của anh ta rất linh hoạt, rất biết gây sự, chỉ là không đi chính đạo, tư tâm quá nặng. Nếu anh ta chỉ là muốn làm xưởng trưởng này, tôi nhường cho anh ta cũng không sao cả, chỉ cần anh ta có thể đem tâm tư đặt trên kinh doanh quản lý nhà máy là được. Mấu chốt là, anh ta tâm thuật bất chính, muốn học theo nhà máy phân hóa học Thanh Sơn, làm nhà máy cơ giới Sở Giang phá sản, rồi bán đấu giá, anh ta liền có thể biến nhà xưởng thành của riêng mình Diệp Hữu Đạo chậm rãi mà nói. Nhìn ra được, Diệp Hữu Đạo là thẳng tính. Lúc đầu có thể từ chủ nhiệm phân xưởng đi lên vị trí xưởng trưởng, ước chừng cũng có liên quan đến tính cách này của y, chiếm được cán bộ công nhân viên chức trong nhà máy nhất trí ủng hộ. - Ừ, anh tiếp tục nói Lưu Vĩ Hồng nói xong, thuận tay cầm lấy điếu thuốc trên bàn trà, đưa một điếu cho Diệp Hữu Đạo “Tách” một tiếng, một ngón tay thon dài duỗi qua, đánh bật lửa, lại là Trịnh đại tiểu thư. Khi ăn cơm, Trịnh Hiểu Yến cũng rất “trịnh trọng” tuyên bố qua, cô sẽ thay đổi, biến thành loại người mà Lưu Vĩ Hồng thích. Nay lập tức liền hành động, xem ra Trịnh đại tiểu thư thật đúng là không phải tâm huyết dâng trào hay nói giỡn. Lưu Vĩ Hồng thuận theo tay của Trịnh Hiểu Yến mồi thuốc lá, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn cô ta. Trịnh Hiểu Yến bỡn cợt hé miệng cười, dường như cảm thấy rất là thú vị. Diệp Hữu Đạo cũng mồi thuốc lá, bắt đầu tỉ mỉ báo cáo chuyện của nhà máy cơ giớ Sở Giang cho Lưu Vĩ Hồng. Có những tình huống, là phát sinh khi Diệp Hữu Đạo làm xưởng trưởng, càng nhiều hơn chính là sau khi Hàn Kim Tỏa làm xưởng trưởng, một số công nhân viên chức thất nghiệp đi tới Đại Ninh dựa vào Diệp Hữu Đạo thuật lại Lưu Vĩ Hồng rất chăm chú lắng nghe, hai hàng lông mày vô tình nhíu lại, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc Căn cứ phản ánh của Diệp Hữu Đạo mà xem, vấn đề của nhà máy cơ giới Sở Giang vô cùng nghiêm trọng, cũng không thua gì tình huống của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn. Doanh nghiệp nhà nước này từng náo nhiệt dị thường, trên thực tế quy mô lớn nhất toàn bộ thành phố Cửu An, trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, đã đi đến bên bờ phá sản đóng cửa - Tình huống này, anh có phản ánh với bộ phận lãnh đạo cấp trên không? Lưu Vĩ Hồng trầm giọng hỏi. - Có. Tuy nhiên đều là nặc danh phản ánh. Một số người bên Cửu An, thế lực rất lớn… Hơn nữa, tôi cũng phải suy nghĩ cho người khác, đều thất nghiệp rồi, ngày tháng cũng qua được Diệp Hữu Đạo rất thẳng thắn đáp. Y cũng là đích thân lĩnh giáo qua “thế lực lớn” của một số người, lưu manh du côn Cửu An, quả nhiên là giết người không chớp mắt. Diệp Hữu Đạo quật cường hơn nữa, cũng không thể lấy tính mạng của bản thân để đùa - Hiện tại, anh dám dùng tên thật để tố cáo không? Phần tài liệu dùng tên thật phản ánh, cứ giao cho tôi Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm một lát, nhìn phía Diệp Hữu Đạo, thong thả mà kiên định hỏi - Dám! Đón ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng, Diệp Hữu Đạo chỉ cảm thấy nhiệt huyết dâng lên, không chút do dự gật gật đầu thật mạnh. - Được, chỉ cần anh phản ánh tình huống là chân thật, tôi cam đoan sẽ cho anh một trả lời vừa lòng!