Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 920: Đêm ở câu lạc bộ Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen Chiếc xe Blue Bird chạy trở về câu lạc bộ Duy Đức Đường Thu Diệp được Lý Hâm nhượng lại một phần cổ phần của Lý Hâm, tự nhiên trở thành thành viên cổ đông của câu lạc bộ Duy Đức. Hai ngày nay Đường Thu Diệp đến tỉnh nên phải ở lại câu lạc bộ Duy Đức. truyện copy từ Lúc vào cửa, Lưu Vĩ Hồng nắm lấy bàn tay mềm mại của Đường Thu Diệp. Tuy ở cùng với Lưu Vĩ Hồng đã nhiều năm, nhưng mỗi khi Lưu Vĩ Hồng bày tỏ tình yêu bằng động tác nhỏ này, Đường Thu Diệp vẫn rất thích thú, chuyên chú hưởng thụ, thân mình còn hơi nhũn ra. Vừa vào cửa, Lưu Vĩ Hồng liền ôm eo Đường Thu Diệp, nhìn vào mặt cô, cười hì hì: - Nào, cho anh kiểm tra một chút, xem hơn một tháng nay có gầy hơn không? Lúc trước, khi Đường Thu Diệp đến Cửu An ở mấy ngày, hai người hết sức ân ái. Cho đến nay, Đường Thu Diệp vẫn rất đầy đặn, hiện giờ còn có vẻ châu thuần ngọc khiết, vẻ mặt hồng nhuận, vô cùng kiều diễm. Đường Thu Diệp cũng cười, đưa tay ôm cổ Lưu Vĩ Hồng, hôn trên mặt, trên môi hắn. - Vĩ Hồng, anh còn yêu em không? Kề miệng sát vào tai Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp nũng nịu hỏi. Tất cả phụ nữ rơi vào cạm bẫy dịu dàng của đàn ông đều không nhịn nổi mà hỏi mấy câu ngu ngốc như vậy. Dường như chỉ một chữ “yêu” của Lưu Vĩ Hồng có thể khiến cho Đường Thu Diệp đặc biệt vui vẻ. Lưu Vĩ Hồng không đáp, ôm chặt lấy cô, hôn đôi môi đầy đặn mềm mại của cô. Từ ngực đến bụng hai người dính sát vào nhau, cả người nóng bừng. Đường Thu Diệp nhanh chóng tan chảy, thân thể đầy đặn mềm mại của cô bắt đầu mềm nhũn. - Em… Lấy quần áo của anh đến, tắm rửa trước một cái đã… Thật vất vả, môi Đường Thu Diệp mới rời khỏi miệng Lưu Vĩ Hồng, thở gấp nói. Trước khi lên tỉnh, Đường Thu Diệp có gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, biết Lưu Vĩ Hồng cũng tới đây, nên chuẩn bị đầy đủ mọi thứ hết. Lúc đầu Đường Thu Diệp không được thoải mái với mối “quan hệ vợ chồng” kỳ lạ này, nhưng dần cũng thành thói quen. Đường Thu Diệp vốn là người phụ nữ đặc biệt thích ứng, trong mọi hoàn cảnh đều có thể tìm lạc thú ình. Người có tính cách này cả đời đều vui vẻ. Biết đủ thì vui chính là đây! - Được, cùng nhau tắm. Lưu Vĩ Hồng nói đùa. Biệt thự trong câu lạc bộ Duy Đức, dù phòng ngủ lớn hay nhỏ đều có phòng tắm cực lớn, bồn tắm vòi sen lớn, đầy đủ mọi thứ, còn có một phòng tắm sauna nhỏ. Vợ chồng hay tình nhân ở biệt thự thế này sẽ hưởng thụ được nhiều. - Ừ… Đường Thu Diệp liền cao hứng hăng hái gật đầu, lại hôn vào môi của Lưu Vĩ Hồng. Thật ra trong tình yêu nam nữ, Đường Thu Diệp hơi bảo thủ. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại đa dạng, phong phú, thường ham muốn bất chợt. Đường Thu Diệp luôn chiều chuộng hắn, mặc kệ Lưu Vĩ Hồng muốn chơi đùa kiểu gì, cô sẽ cố gắng tìm đủ mọi cách để thỏa mãn hắn. Chỉ cần có tình yêu, bất kể làm gì, đều có thể thưởng thức lạc thú. Lập tức hai người ôm nhau đi vào phòng tắm. Cửa phòng ngủ mở toang, quần áo giày vớ ném lung tung, hai người cứ trần truồng như vậy ngâm mình vào bồn mát xa màu đỏ thật lớn, dòng nước ấm bắt đầu đổ xuống người. Đôi tình nhân dịu dàng vuốt ve nhau. Lưu Vĩ Hồng tham lam lưu luyến đôi vú nở nang của Đường Thu Diệp, trắng trẻo mượt mà như ngọc mỡ dê, không ngừng khiêu khích cho hai nụ hoa trước ngực Đường Thu Diệp đỏ bừng. Đường Thu Diệp nhẹ nhàng rên rỉ, hết sức đón ý hắn, bộ ngực trắng như sữa run run khe khẽ, cực kỳ mê người. Mỗi lần triền miên, Lưu Vĩ Hồng đều lưu luyến bộ ngực cực đại của cô, âu yếm thật lâu không buông tay. Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp nhu thuận chào đón người yêu tiến vào. Dòng nước trong bồn tắm lớn bỗng nhiên cuộn trào mãnh liệt, bao nhiêu âm thanh tuyệt vời hòa lẫn vào nhau. Hai người chiến đấu với nhau khoảng một giờ mới cảm thấy mỹ mãn. Đường Thu Diệp dùng chiếc khăn tắm trắng tinh, cẩn thận lau khô thân hình cường tráng của Lưu Vĩ Hồng, sau đó mới lau người mình. Lưu Vĩ Hồng hôn vào má của cô, cười nói: - Thơm quá… Hai người cũng không mặc quần áo vào, cứ như vậy chui vào lớp chăn màu hồng, tiếp tục ôm nhau. - Vĩ Hồng, ngày mai anh thật sự đi dạo phố với em sao? Thân hình mềm mại mượt mà của Đường Thu Diệp ghé sát ngực Lưu Vĩ Hồng, dán vào tai hắn, hỏi nhỏ. Lưu Vĩ Hồng cười nói: - Sao, em không tin hả? - Tin chứ, đương nhiên là tin. Những lời anh nói trước giờ em rất tin. Em chỉ vui quá thôi. Đường Thu Diệp nói xong, lại nhẹ nhàng hôn vào vành tai Lưu Vĩ Hồng. Mỗi lần Lưu Vĩ Hồng hôn vành tai cô, cô luôn cảm thấy rất dễ chịu, vậy nhất định khi cô hôn vành tai Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cũng thoải mái như vậy. Dựa vào điểm này có thể nói là Đường Thu Diệp rất giỏi học hỏi. Lưu Vĩ Hồng ôm chặt tay cô, khẽ cào vào mũi cô. - Ôi, anh chưa hút thuốc… Đường Thu Diệp dường như sực nhớ ra, vội giãy mạnh khỏi lồng ngực Lưu Vĩ Hồng, trần truồng bước xuống giường, nhặt lấy quần áo Lưu Vĩ Hồng ném lung tung trên thảm, lấy trong túi áo ra gói thuốc và cái bật lửa, lại vội vàng lên giường, cười hì hì rút một điếu thuốc gắn vào miệng Lưu Vĩ Hồng, châm lửa cho hắn. Lưu Vĩ Hồng có những thói quen gì, Đường Thu Diệp đều nhớ kỹ trong đầu. Đôi khi Lưu Vĩ Hồng cũng tự thấy hổ thẹn, mình có phúc đức gì mà có thể nhận được ân điển của người đẹp như vậy? Chỉ có điều khi Đường Thu Diệp làm như vậy, bộ dáng rất chính đáng, dần dần Lưu Vĩ Hồng cũng hình thành thói quen. Nhưng điều này cũng không ngăn cản thỉnh thoảng Lưu Nhị Ca cũng thấy xấu hổ một chút. Bí thư Lưu sau khi hút thuốc thỏa mãn rồi, Đường Thu Diệp tiếp tục ghé sát vào ngực hắn, đưa tay vuốt ve cổ và ngực hắn, nói nhỏ: - Vĩ Hồng, hôm qua mẹ em giục em… - Chuyện gì? Lưu Vĩ Hồng vô tâm hỏi. - Chính là…chính là… Đường Thu Diệp lắp bắp đến nửa ngày cũng không nói ra lời, dường như rất khó mở miệng. Lưu Vĩ Hồng dụi thuốc vào gạt tàn trên đầu giường, cũng đưa tay âu yếm Đường Thu Diệp, cười hỏi: - Chuyện gì, em nói đi. - Uhm, mẹ em nói năm nay em hai mươi sáu tuổi rồi, cả tuổi mụ là hai mươi bảy, có nên định có một đứa con hay không? Lúc nói những lời này, tiếng nói của Đường Thu Diệp như muỗi kêu, dường như nín thở. Lưu Vĩ Hồng không khỏi sửng sốt. Nói thật, đúng là Lưu Vĩ Hồng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Có lẽ có liên quan đến kiếp trước của hắn. Ở thế giới song song kia, Lưu Vĩ Hồng hơn bốn mươi tuổi vẫn là một phó nghiên cứu viên, vẫn còn độc thân, chưa từng có hôn phối chính thức. Việc có con nối dõi không thể nào nói đến. Sau khi bắt đầu tái sinh, Lưu Nhị Ca quả là đang hưởng phúc lớn. Nhưng yêu cầu này của Đường Thu Diệp rất hợp lý. Đời này, Đường Thu Diệp khẳng định đi theo hắn, không cần danh phận vợ chồng, dù sao cũng phải có con cái. Bí thư chi bộ Đường và má Đường chắc chắn cũng có ý như vậy. - Thu Diệp, em kỹ chưa, không muốn chơi thêm một hai năm sao? Lúc sau, Lưu Vĩ Hồng cười hỏi. Đường Thu Diệp thấy sắc diện của Lưu Vĩ Hồng cũng thoải mái liền nhẹ nhàng thở phào, nói: - Em thật ra cũng không nghĩ, được như hiện tại là tốt quá rồi. Chỉ là…chị Vân bên kia, định khi nào có em bé? Vấn đề này, Lưu Vĩ Hồng chưa từng nghĩ đến. Sao Đường Thu Diệp lại nghĩ đến Vân Vũ Thường được? Hay là cô nghĩ Vân Vũ Thường còn chưa sinh em bé, cô không được đi quá giới hạn? Quan niệm tam tòng tứ đức với đàn ông đã ăn sâu trong đầu Đường Thu Diệp rồi. Lưu Vĩ Hồng không khỏi cảm thấy yêu thương, nắm chặt tay cô, nói: - Chuyện này em không cần lo. Nếu em muốn có con thì chúng ta sẽ có. - Thật sao? Anh hứa nha! Đường Thu Diệp lập tức ngạc nhiên mừng rỡ, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt quyến rũ long lanh đầy vui sướng. Lưu Vĩ Hồng liền cười phá lên, đưa tay vén mái tóc đen óng đang che nửa khuôn mặt cô, trìu mến nói: - Em cho anh một đứa con, sao anh lại không chấp nhận chứ? - Hì hì, Vĩ Hồng, anh thật tốt… Đường Thu Diệp liền cao hứng phấn chấn: - Em đang nghĩ, em sinh con cho anh, chắc chắn sẽ rất giống anh, vừa cao, vừa to lại phong độ, đẹp trai, lại còn đặc biệt có thể có cháu… Nói xong, nét mặt Đường Thu Diệp lộ ra một cái nhìn khao khát vô hạn. Biểu hiện người phụ nữ yêu đàn ông đến mức tận cùng chính là một lòng muốn tạo ra một “phiên bản” của người ấy, khiến cho gien ưu tú sẽ được kéo dài mãi mãi. Chỉ cần nghĩ đến sau này mỗi ngày đều được ôm một “Tiểu Vĩ Hồng” trong tay, tình mẫu tử của Đường Thu Diệp liền tràn trề. Thật là chuyện tốt đẹp. Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói: - Nhưng thật ra anh hy vọng con của chúng ta sẽ giống em, tâm tư đơn giản một chút, mở lòng ra vui vẻ sống. Tô Đông Pha cũng từng nói: con cái khờ một chút cũng có điểm tốt, suốt đời sẽ vui vẻ khoái hoạt. Đây cũng là lời nói thật lòng của Lưu Vĩ Hồng. Dù Bí thư Lưu uy phong tám phía, khiến vô số lưu manh nghe danh đã sợ vỡ mật, nhưng phải chịu nhiều dày vò. Cảm giác lao tâm lao lực quá độ này, có mấy người muốn nhận lấy? Không thể hết nói cho người ngoài. Một đời người, thật ra sống đơn giản một chút thì tốt hơn. Chẳng qua, hướng đi trong cuộc đời của mỗi người, cũng không phải do tự mình chọn, có nhiều lúc còn phải thuận theo hoàn cảnh. - Hì hì, giống em có gì tốt? Ngu muốn chết! Em không cần con giống em, nhất định phải giống anh. Tương lai còn dài, cưới một người vợ xinh đẹp, sinh cho em một đống cháu, là tốt rồi… Đường Thu Diệp hăng hái nói. Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười ha hả. Đường Thu Diệp đúng là thích đùa. Ngay cả đứa con còn chưa thấy bóng dáng đã nghĩ đến chuyện cháu rồi. Thật là rất giỏi tưởng tượng. Trong tiếng cười lớn, Lưu Vĩ Hồng duỗi thẳng lưng, thân hình cường tráng lập tức đè lên người Đường Thu Diệp. Đường Thu Diệp tự nhiên mở đôi chân trắng trẻo của cô, ôm lấy chân hắn. Nhìn thấy cô xấu hổ đẹp vô cùng, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần đã nhuốm lên một màu hồng diễm lệ. Lưu Vĩ Hồng cử động cánh tay, âu yếm đôi ngọc mỡ dê trước ngực Đường Thu Diệp, cười hì hì nói: - Thu Diệp, em muốn có con thì phải chuẩn bị tâm lý là đêm nay không được ngủ. Nói xong, Lưu Nhị Ca thở gấp một chút. Nhưng Đường Thu Diệp lại hơi co người lại, lo lắng nói: - Vĩ Hồng, hay là…hay là ngày mai đi. Tốt nhất là đêm nay phải nghỉ ngơi, ngày mai anh còn phải đi gặp Bí thư Tỉnh ủy Lâm mà. Nếu ngày mai gặp Bí thư Lâm lại có dáng vẻ bơ phờ thì không tốt đâu. - Không sao đâu, em đâu phải không biết anh. Lưu Vĩ Hồng cười, cúi người xuống ngậm một nụ hoa kiều diễm, tránh nói lời thừa. Rất nhanh, ánh mắt Đường Thu Diệp lại trở nên mê ly một lần nữa.