Quan Gia Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính Chương 887: Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt Nhóm dịch: PQT Nguồn: metruyen Lưu Vĩ Hồng lần này thăm hỏi Vương Thì Hằng, với thời gian rất ngắn, trước sau không đến 20 phút, liền lập tức đứng dậy cáo từ. Thư ký vội vàng đứng dậy đưa tiễn, thấy bóng dáng Lưu Vĩ Hồng biến mất ở góc khuất cầu thang, trên mặt thư ký không khỏi lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng từ đầu đến cuối đều tràn đầy tự tin, thật không rõ dưới tình cảnh đang chọc giận bí thư Tân, vì sao hắn còn có thể duy trì tâm tình tốt như vậy. Có lẽ là giả bộ! Vui buồn hay không không nhận rõ, đúng là quan lớn có tố chất chuẩn bị cần thiết Lưu Vĩ Hồng trở lại văn phòng của mình, lập tức gọi một cuộc điện thoại đến văn phòng của viện trưởng viện kiểm sát Tăng Lập Tường, cũng không ai nghe máy, phỏng chừng hiện tại, Tăng Lập Tường không có ở văn phòng. Lưu Vĩ Hồng lại gọi vào di động của Tăng Lập Tường. Trang bị thiết bị truyền thông tiên tiến cho cán bộ lãnh đạo – phương diện này, thành phố Cửu An đi trước địa khu Hạo Dương một bước. Khi Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Hạo Dương, bao gồm Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi và Chủ tịch Địa khu Chu Kiến Quốc trong đó, đều chưa được trang bị di động. Nhưng ở Cửu An, điện thoại di động như thế này đã tồn tại rất là phổ biến, không cần nói cán bộ bậc 1 trong thành phố, chỉ cần cán bộ lãnh đạo có thực quyền Phó cục trưởng trở lên, trên cơ bản đều có một chiếc điện thoại to đùng trong tay Thời 93 hổi đó, cước phí điện thoại di động như thế, cũng là một con số kếch xù, thu phí hai chiều – nghe và gọi - danh mục phân đoạn thu phí nối đuôi nhau mà phát sinh, một tháng mà tới trên chục ngàn tiền điện thoại, là chuyện bình thường thôi. Lưu Vĩ Hồng xem xét qua một số khoản chi trả trước kia của Đảng ủy Công an, phí điện thoại mỗi tháng của Bành Tông Minh, trên dưới 100 ngàn. Ở năm 93, có thể coi là hóa đơn tiền điện thoại cực cao, thật không thể hiểu Bành Tông Minh làm thế nào dùng tới phí điện thoại cao ngất ngưỡng như vậy. Chẳng lẽ là y 50 tuổi đầu, lại có sở thích nấu cháo điện thoại ư? Toàn thành phố có nhiều điện thoại di động như vậy, chi phí chung đem chi trả phí điện thoại, mỗi tháng đều là khoản kếch xù. Tài chính thành phố lại nói cho Tiết Bác Vũ, kinh phí phá án không thể đúng hạn cấp phát, muốn nhóm cảnh sát tự mình ứng ra trước. Chỉ có thể nói, hệ thống này, là thật sự xảy ra vấn đề, hơn nữa vấn đề không nhỏ. - A lô, ai đấy? Điện thoại vang lên ước chừng 30s, mới có người nhận nghe, điện thoại bên kia, truyền đến thanh âm lười biếng của Tăng Lập Tường, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ - Xin chào, viện trưởng Tăng, tôi là Lưu Vĩ Hồng. - Ha ha, Bí thư Lưu, xin chào xin chào... Lập tức, trong điện thoại truyền đến tiếng cười ha hả của Tăng Lập Tường, ngay lập tức tỉnh táo lại rất nhiều: - Bí thư Lưu, sáng sớm tìm tôi, có chỉ thị gì? xem tại - Ha ha, viện trưởng Tăng khách sáo rồi, tôi nào có nhiều chỉ thị như vậy. Viện trưởng Tăng, đang ở đâu, tôi tới thăm hỏi ông một chút được không? Lưu Vĩ Hồng giọng điệu bình tĩnh, còn mang theo một chút ý cười. - Ôi, Bí thư Lưu, đây thật đúng là không khéo. Tôi đang ở Kim Trúc bên này, tối hôm qua mới đến, đang cùng đồng chí viện Kiểm sát huyện thương lượng chút công tác Tăng Lập Tường liên thanh nói không ngừng, bộ dáng trông có vẻ rất là có lỗi: - Hay là, Bí thư Lưu có chỉ thị gì, cứ dặn dò qua điện thoại đi. Thật sự là ngại quá Ừ thì, ngày hôm qua vừa mới điều chuyển nhân viên gia nhập viện kiểm sát trước thời han, ngay trong đem lại chạy tới huyện Kim Trúc nơi xa xôi nhất thành phố Cửu An, quả nhiên là công tác bận rộn. Lưu Vĩ Hồng vẫn như cũ mỉm cười, nói không vội vàng không hấp tấp: - Cũng được, vậy cứ trong điện thoại tán gẫu một hồi đi. Viện trưởng Tăng, viện kiểm sát bên kia, có phải gặp phải vấn đề khó khăn gì hay không? Tăng Lập Tường hơi bị gián đoạn, không ngờ Lưu Vĩ Hồng sẽ trực tiếp gọi điện thoại tìm đến y. Lưu Vĩ Hồng vừa mới vung tay tát Tân Minh Lượng, viện kiểm sát liền điều chuyển người, ý tứ đã rất rõ ràng. Lưu Vĩ Hồng không phải thằng ngu, hẳn là biết là chuyện gì xảy ra. Cho dù muốn tìm Tăng Lập Tường y bàn bạc, cũng nên có “người trung gian” đúng chứ? Xem ra, Bí thư Lưu vẫn rất tự tin đối với thân phận nha nội (con ông cháu cha) của mình, cảm thấy mỗi một người ở thành phố Cửu An đều phải nể mặt hắn Thành ủy Bí thư Đảng ủy Công an, nói ra thì khá uy phong, dường như công an, kiểm sát, tòa án, tư pháp, 4 nhà đều là địa bàn của hắn, trên thực tế cũng chỉ là vẻ vang mặt ngoài mà thôi. Viện kiểm sát và toà án, căn bản là không thể nhúng tay vào. Toà án và chính quyền địa phương, còn có gút mắc trong kinh phí, viện kiểm sát nhân quyền quyền sở hữu tài sản đều độc lập, trực tiếp hướng về cơ quan kiểm sát cấp trên phụ trách, ngày thường đối với Bí thư Đảng ủy Công an, có thể duy trì tôn kính ở mặt ngoài, coi như là không tồi. Anh quản không được người của tôi, lại quản không được tiền của tôi, dựa vào cái gì bảo tôi nghe lời anh? Đương nhiên, đây cũng là tùy theo người mà làm. Bành Tông Minh khi còn đảm nhiệm, viện kiểm sát và toà án rất phối hợp với y. Bí thư Bành là quản không được quyền nhân sự của viện kiểm sát và toà án, cũng quản không được bao nhiêu quyền tài chính, nhưng bí thư Bành có thể quản được người nhà của viện trưởng và quan toà Vợ của viện trưởng và quan toà, không thể đi làm việc ở đất khách. Con cái không thể cứ đi học ở bên ngoài, tới khi trưởng thành, không thể cứ thế sắp xếp làm việc ở đất khách? Bản thân viện trưởng và quan toà, lại sống ở Cửu An đúng không? Cho dù bí thư Bành quản không được anh, Chi đội trưởng Bành và đám “bạn bè” của cậu ta có lẽ có thể quản được Về phần Bí thư Lưu, ở phương diện này, tự nhiên không thể đánh đồng với rắn địa phương như bí thư Bành. Tăng Lập Tường thật đúng là cảm thấy bản thân không cần thiết phải nể tình nể mặt Bí thư Lưu làm chi - Ha ha, Bí thư Lưu, cũng không phải là gặp phải vấn đề khó khăn gì cả. Chỉ là phương diện nhân sự, hơi có vẻ không đủ. Thời gian trước, cục công an bên kia, đưa qua rất nhiều vụ án, lượng công việc của chúng tôi cũng rất lớn, nơi nơi đều thiếu người, cho nên cũng chỉ có thể tạm thời điều chuyển một bộ phận đồng chí về đây trước, bắt tay vào xử lý vụ án hiện có rồi nói sau Tăng Lập Tường lập tức cho Lưu Vĩ Hồng một câu trả lời rất chính phủ hóa - Viện trưởng Tăng, tôi nghe nói rất nhiều thủ tục bắt giữ, đồng chí viện kiểm sát đều đang xét duyệt nghiêm khắc? - Đúng vậy, Bí thư Lưu. Căn cứ chỉ thị của anh, cơ quan chính trị pháp luật phá án, phải nghiêm khắc theo nếp tiến hành. Hơn nữa khi tập trung xử lý vụ án lớn quan trọng, lại càng phải đặc biệt cẩn thận, tránh gặp phải sơ sẩy, tạo thành vụ án oan, vậy thì không tốt. Xét đến cùng, vẫn là nhân sự không đủ. Bằng không, hiệu suất phá án vẫn có thể nâng ột chút Phải nói, Tăng Lập Tường đây vẫn là nể mặt Lưu Vĩ Hồng, ít nhất đưa ra một lý do miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Tuy nhiên câu "Căn cứ chỉ thị của anh" kia, thì có chút ý kiến phê bình còn để trong bụng, chưa nói ra - Viện trưởng Tăng, nếu chỉ là nhân sự không đủ, ông xem có thể suy xét hướng viện kiểm sát tỉnh cầu viện hay không? Cửu An hiện tại đang ở thời kì đặc biệt, một lượng lớn án lớn quan trọng cần xử lý, việc đặc biệt thì xử lý đặc biệt Lưu Vĩ Hồng nói chuyện không vội vàng không hấp tấp như cũ, giọng điệu cũng bình thản như trước. Tăng Lập Tường cười ha hả, nói: - Bí thư Lưu, hướng viện kiểm sát tỉnh cầu viện, đương nhiên cũng không phải là không thể được. Tuy nhiên hiện tại dường như vẫn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy. Đương nhiên, viện kiểm sát nhất định sẽ phối hợp cục công an thành phố, xử lý xong các vụ này càng sớm càng tốt. Như vậy đi, đợi tôi sau khi từ Kim Trúc trở về thành phố, rồi tổ chức một cuộc họp, mọi người động não suy nghĩ tìn ra biện pháp, đem nhân sự toàn viện phân phối hợp lý, tận lực gia tăng hiệu suất phá án. Bí thư Lưu, anh xem như vậy được chứ? - Ừ, xem ra cũng chỉ có thể là như thế này, xin Viện trưởng Tăng bận tâm nhiều hơn Thanh âm Lưu Vĩ Hồng, hơi lãnh đạm vài phần. - Ha ha, Bí thư Lưu khách khí, nên thế nên thế... Tăng Lập Tường tự nhiên cũng đã nhận ra sự lãnh đạm bên trong giọng điệu Lưu Vĩ Hồng, lập tức nói: - Bí thư Lưu, còn có chỉ thị gì không? Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói: - Hết rồi, Viện trưởng Tăng, ông làm việc đi. Tạm biệt - Được được, tạm biệt Bí thư Lưu Tăng Lập Tường cắt đứt điện thoại, khóe miệng nhấc lên, lộ ra một ý cười khinh thường. Có lẽ Tăng Lập Tường không biết, vừa rồi Lưu Vĩ Hồng kỳ thật là cho y một cơ hội, đáng tiếc y không bắt lấy. Đương nhiên, trước mắt mà nói, Bí thư Lưu có ý kiến với mình hay không, Viện trưởng Tăng cũng không đặc biệt để ý. Đúng là rất nhiều cán bộ Cửu An vẫn cho rằng, Cửu An, vẫn còn là Cửu An của Tân Minh Lượng Lưu Vĩ Hồng chẳng qua chỉ là hộ ngoại lai có chút thân thế bối cảnh mà thôi Buông điện thoại, Lưu Vĩ Hồng châm một điếu thuốc, vừa hút vừa đưa tay vuốt ve chiếc lá xanh mượt, trong mắt hiện lên một vẻ chế giễu lạnh lùng Một điếu thuốc chưa hút xong, điện thoại lại vang lên, nghe ra có chút dồn dập. - Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng - Bí thư Lưu, xin chào xin chào, tôi là Điền Bảo Sơn Trong điện thoại, truyền đến thanh âm vô cùng nịnh nọt của Điền Bảo Sơn, dù ngăn cách đường dây điện thoại, dường như cũng có thể nhìn thấy bộ dáng cúi đầu khom lưng của Điền Bảo Sơn ở bên kia - Xin chào, phó Chủ tịch thành phố Điền. Giọng điệu của Lưu Vĩ Hồng, cũng rất là bình thản, cũng không kiêu căng - Bí thư Lưu, việc này, ha ha, thật ngại quá, quấy rầy anh… Điền Bảo Sơn cử chỉ càng thêm khách sáo, cũng dùng giọng điệu đối với cấp trên. Trên thực tế, Điền Bảo Sơn ở bộ máy Thành ủy, là xếp phía trước Lưu Vĩ Hồng Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói. Điền Bảo Sơn lại a dua thêm một hồi, lúc này mới thật cẩn thận thăm dò nói: - Bí thư Lưu, anh bây giờ có thời gian không? Tôi muốn đến chỗ anh báo cáo một số công tác. - Ha ha, phó Chủ tịch thành phố Điền khách khí rồi, báo cáo công tác thì không dám - Nên thế nên thế Điền Bảo Sơn lại liên thanh nói. - Phó Chủ tịch thành phố Điền, thật là không khéo, tôi lát nữa còn phải đi cục Tài chính một chuyến. Cục Tài chính hiện tại xoay vòng hơi khó khăn, đồng chí cục công an hướng tôi phản ánh, kinh phí phá án rất eo hẹp Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói, hơi có chút ý tứ hàm súc trêu chọc - Việc này, cục Tài chính không phải làm bừa bãi sao? Xoay vòng vốn có khó khăn, cũng phải ưu tiên bảo đảm kinh phí phá án của cục công an chứ. Cửu An chúng ta, đang tiến hành hoạt động đàn áp, kinh phí phá án không đảm bảo, sao mà được? Bí thư Lưu, việc nhỏ như vậy, cần gì anh đích thân ra tay? Anh sớm một chút gọi điện thoại cho tôi là được rồi, tôi phê bình bọn họ, tệ thiệt, một chút cái nhìn đại cục cũng không có. Chúng ta có vài đồng chí, đầu óc đúng là máy móc, cũng không biết linh hoạt xoay chuyển Điền Bảo Sơn lập tức nói, có vẻ rất là lòng đầy căm phẫn. - Bí thư Lưu, anh yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho cục Tài chính. Đúng là làm bừa bãi! Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: - Vậy cảm ơn phó Chủ tịch thành phố Điền. Hôm nào tôi mời ông ăn cơm! Điền Bảo Sơn hiển nhiên bị Lưu Vĩ Hồng những lời này “hù dọa”, trong nhất thời, quả thực có chút cảm giác vui như lên trời, mê muội một chút, mới hồi phục lại tinh thần, lập tức liên thanh nói: - Bí thư Lưu, anh mời tôi ta ăn cơm nào dám nhận. Đương nhiên là tôi mời anh chứ. Vậy đi, giữa trưa hôm nay, ở Ngân Yến… À không, ở nhà khách Sở Thiên, tôi mời anh ăn cơm. Không gặp không về - Được, vậy quấy rầy phó Chủ tịch thành phố Điền, không gặp không về